Tình cảm dây dưa (32)
← Ch.367 | Ch.369 → |
Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Cố Viễn Chi nhắm mắt lại một cái rồi lại mở ra, cuối cùng lại nhìn vào chiếc vòng tay ngọc bích trên cổ tay Tân Hoành. Mấy lần gặp cô, ông cũng không dám nhìn vào vật đó quá lâu, lần nào suy nghĩ trong lòng ông cũng bị kích thích, chỉ dám làm như thể lơ đãng nhìn qua. Che giấu như thế vì sợ Tân Hoành phát hiện, cũng vì chính bản thân ông sợ phải nhìn.
Nhưng lúc này, ông bỗng nhiên muốn nghiêm túc nhìn vật này một chút, cuối cùng ông phát hiện thời gian đã qua rất nhiều năm rồi. Hơn bốn mươi năm rồi... Một nửa đời người, hoặc có khi là hai phần ba? Tân Hoành cảm thấy ánh mắt chăm chú của Cố Viễn Chi, không nhịn được mà di chuyển cổ tay, vừa nâng tay lên vừa nhìn ông.
Cố Viễn Chi nói nhỏ: "Cái này là của bà ngoại cháu đúng không?"
Tân Hoành gật đầu, câu hỏi này của Cố Viễn Chi khiến cô chợt nhớ đến lần đầu tiên đến nhà họ Dịch, Dịch Lam đã chỉ vào chiếc vòng trên tay cô rồi hỏi cô có quan hệ gì với Cố Viễn Chi. Lúc ấy cô đã cảm thấy kỳ lạ, định hỏi Dịch Tân xem thế nào, nhưng sau đó... Đầu tiên là ân ái, sau đó là hành hạ, cứ như vậy khiến cô hoàn toàn quên mất chuyện đó.
Lúc này Cố Viễn Chi hỏi cô chuyện này khiến cô lại không kiềm chế được sự hoài nghi: "Ông biết chiếc vòng này ạ?"
Cố Viễn Chi lặng nhìn chiếc vòng, cuối cùng sự tang thương trong ánh mắt cũng không giấu được, ông cất tiếng nghẹn ngào nói: "Biết chứ... Đây là thứ ông tặng bà ấy."
Tân Hoành nghe thế thì vừa bất ngờ lại vừa như hiểu ra, không nhịn được nói đùa: "Cháu còn đang nghĩ bà ngoại lấy đâu ra món đồ bảo vật thế này, hóa ra là lấy ở chỗ ông à."
Cố Viễn Chi nghe thế mới nhìn Tân Hoành rồi cười khẽ: "Nhưng từ trước tới nay bà ấy không hề coi vật này là bảo vật, khi đó ông nói với bà ấy rằng vật này có là vô giá, bà ấy còn coi thường cơ."
Trong lúc Cố Viễn Chi nói, trong mắt ông ánh lên ánh sáng trong trẻo, đó không phải là sự ác liệt trong cơn giận dữ mà chỉ đơn giản là đang đắm chìm ký ức. Tân hoành nhìn thấy cảnh này thì trái tim bỗng nảy lên. Cố Viễn Chi bối rối ổn định lại cảm xúc, nửa thật nửa giả nói: "Hóa ra là bà ấy gạt ông, bà ấy đều biết hết."
Tân Hoành nhìn Cố Viễn Chi, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sâu sắc, chậm rãi nói: "Bà không lừa ông, chắc là bà chỉ thuận miệng nói thôi. Vả lại bà ngoại đã từng nói một câu."
Trong lòng Cố Viễn Chi đột nhiên cảm thấy căng thẳng, ông chăm chú nhìn Tân Hoành, giọng nói cũng thấp thỏm: "Bà ấy nói cái gì?"
Tân Hoành bình tĩnh nhìn Cố Viễn Chi rồi nói: "Bà nói chiếc vòng này được chế tác công phu, hoàn hảo không có tỳ vết, nhìn bằng con mắt chuyên nghiệp thì là một bảo vật vô giá. Nhưng mà..."
"Nhưng cái gì?" Lúc này vẻ cuống cuồng trên mặt Cố Viễn Chi đã hoàn toàn không còn gì che giấu.
Trong lòng Tân Hoành cảm thấy nặng nề, giọng nói cũng trở nên nặng nề theo: "Nhưng mà đồ tự nhiên thì ít nhiều sẽ có chỗ không lành lặn, còn hoàn mỹ đến mức không có chút sứt mẻ thì một là bảo vật vô giá, hoặc chỉ là đồ giả. Hơn nữa, một khi đã làm giả đến trình độ cao nhất thì có là một người chuyên nghiệp cũng có thể bị gạt."
"Nhưng đồ giả thì chỉ là đồ giả mà thôi, không thể trở thành bảo vật vô giá được, thậm chí còn không bằng những thứ không trọn vẹn mà tự nhiên kia. Bà có thể nhất thời say đắm một chốc một lát nhưng nhất định sẽ không mê muội cả đời."
Trong lúc Tân Hoành nói chuyện, cô vẫn chăm chú quan sát Cố Viễn Chi, nhưng lại thấy sắc mặt ông trở nên suy sụp dần theo từng câu nói của cô, vốn dĩ là ánh mắt sáng ngời lấp lánh nhưng lại dần dần trở nên mù mịt và già nua. Cuối cùng trái tim Tân Hoành cũng dần chìm xuống đáy. Cô ổn định tinh thần rồi hỏi thẳng: "Ông và bà ngoại cháu có quan hệ gì?"
Đến giờ mà Tân Hoành còn chưa nhận ra sự bất thường trong quan hệ của Cố Viễn Chi và bà ngoại cô thì đầu cô đúng là bị cửa kẹp. Đầu tiên, nếu chỉ là quan hệ bình thường thì sao lại tặng đồ quý như vậy? Tân Hoành cho là thứ như vậy mà lại đến tay cô, đừng nói là Tân Hạo, cho dù là nhà họ Cố cũng chẳng có được cái thứ hai.
Là quan hệ thế nào mà có thể sâu nặng như vậy? Vả lại nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự chỉ vì Cố Viễn Chi là người hào phóng nên tiện tay tặng... Vậy thì khi nghe nói bà coi chiếc vòng tay đó chẳng ra gì thì tại sao lại chẳng có phản ứng nên có nào? Lẽ ra phải tức giận mới đúng chứ.
Rõ ràng cái vòng này là bảo vật vô giá khó có được, không phải đồ giả! Nhưng những gì cô vừa nói chẳng khác nào nói thẳng với chủ nhân thực sự của nó rằng đó là đồ giả, nếu thật sự không có quan hệ gì thì đây rõ ràng là thái độ đang coi thường người khác. Tại sao Cố Viễn Chi lại không tức giận?
Nhưng sự thật là Cố Viễn Chi nghe xong thì chẳng hề tức giận mà chỉ thể hiện cảm xúc suy sụp và bi thương. Thật ra lời này đúng là Du Thận Khanh đã nói với Tân Hoành, nhưng khi đó Tân Hoành cũng đã mơ hồ hiểu được thứ bà nói không phải là vòng tay, mà là cảm tình.
Cố Viễn Chi, vòng tay, bà ngoại cô... Bọn họ... Trong lòng Tân Hoành suy nghĩ một hồi rồi cảm thấy căng thẳng, không nhịn được mà nắm chặt vạt áo. Cố Viễn Chi cảm thấy lạnh buốt trong lòng, ông chậm rãi nhìn Tân Hoành.
***
Hai ngày tiếp theo trời đều mưa lớn, Tân Hoành đứng bên cửa sổ nhìn cây cỏ trong vườn càng trở nên nhiều sức sống hơn. Thành phố B ít mưa, không giống như thành phố A và thành phố H, nơi này dù có cây cối xanh tốt nhưng không có nhiều mưa nên vẫn có vẻ không tươi tốt bằng. Chỉ khi mùa hè đến mới có mấy trận mưa to, cây cối mới có vẻ tươi tốt.
Thật ra trong số bọn họ, ngoại trừ bà ngoại là người ở đây thì còn lại đều không phải. Nào ngờ sau khi bà qua đời, mọi người lại đều đến đây. Cũng không phải cố tình, nếu giải thích ra thì cũng là một điều dễ hiểu.
Cô đến đây mới gặp được Dịch Tân, lẽ ra Dịch Tân cũng chỉ tạm dừng chân ở đây, không ngờ lại kết hôn với cô ở đây, sau đó ở lại luôn, cho nên cô lại một lần nữa coi nơi này là nhà.
← Ch. 367 | Ch. 369 → |