Tình cảm dây dưa (5)
← Ch.340 | Ch.342 → |
Edit: TranGemy -
Tân Hoành bị Lạc Tiểu Xuyên kéo đi về phía cửa. Để Lạc Tiểu Xuyên ra tay là ý của Mạc Tương Đằng. Con người chính là như thế, thấy người khác đau khổ sẽ có một dục vọng muốn phá hoại hơn nữa. Bởi vì Tân Hoành dễ dàng tin Lạc Tiểu Xuyên nên cảm thấy thất vọng và tự trách, cho nên Mạc Tương Đằng càng muốn khiến Tân Hoành phải thất vọng và tự trách hơn nữa.
Đó là khoái cảm được tạo ra khi hành hạ người khác. Mà thực tế chứng minh, hiệu quả đó rất tốt. Tân Hoành chưa bao giờ biết Lạc Tiểu Xuyên có võ, cô ta là một cô gái nhìn qua có vẻ yếu ớt. Lúc này Lạc Tiểu Xuyên khống chế Tân Hoành, sức lực lại lớn kinh người, Tân Hoành bị cô ta kéo đi mà không thể vùng vẫy được.
Từ trước đến nay, Tân Hoành không hề biết Lạc Tiểu Xuyên lại thâm tàng bất lộ như thế, lúc này trong ánh mắt cô lại càng thêm trào phúng. Mạc Tương Đằng thấy thế càng không khỏi sảng khoái trong lòng.
Ở cửa sau quán cà phê có mấy chiếc xe đang đỗ, Lạc Tiểu Xuyên đẩy Tân Hoành vào băng ghế sau của một chiếc xe, sau đó chính cô ta cũng định theo lên. Mạc Tương Đằng tiến lên ngăn cản cô ta lại: "Cô không cần đi theo nữa." Mạc Tương Đằng đứng cạnh cửa xe, hạ lệnh cho Lạc Tiểu Xuyên.
Lạc Tiểu Xuyên kinh ngạc: "Không phải tôi tự ra tay sao?"
Mạc Tương Đằng nghe thế lại cong môi cười tàn nhẫn và trào phúng: "Tự cô ra tay? Chuyện giữa đàn ông và phụ nữ mà cô còn dám làm thay tôi à?"
Sắc mặt Lạc Tiểu Xuyên cứng đời, run rẩy mở miệng: "Anh muốn... Đối với cô ấy..."
Mạc Tương Đằng hừ khẽ: "Người phụ nữ của Dịch Tân, tôi mà không nếm thử xem mùi vị cô ta thế nào thì chẳng phải sẽ... thất vọng với chính mình sao?"
Vẻ mặt Lạc Tiểu Xuyên do dự. Mạc Tương Đằng thấy thế thì trong lòng không vui, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Cút ngay, cô không có tư cách xen vào chuyện của tôi! Cầm tiền rồi cút đi càng xa càng tốt!"
Lạc Tiểu Xuyên bị dọa run người, vội hỏi: "Thực xin lỗi, Mạc thiếu, tôi không có ý này, tôi chỉ... Có chuyện không biết có nên nói hay không?"
Mạc Tương Đằng thấy ánh mắt do dự và lo sợ của Lạc Tiểu Xuyên thì thấy hoài nghi trong lòng, thuận miệng nói: "Nói."
Vẻ do dự trên mặt Lạc Tiểu Xuyên càng thêm sâu sắc: "Có liên quan đến thân thế của Tân Hoành."
Ánh sáng trong mắt Mạc Tương Đằng trầm xuống, lập tức chú ý hơn. Lạc Tiểu Xuyên lại nhìn về phía Tân Hoành ở trong xe, muốn nói lại thôi. Mạc Tương Đằng thấy thế thì trong lòng không vui, nhưng rốt cuộc vẫn không biết Lạc Tiểu Xuyên định nói gì nên có một chút cố kỵ, anh ta lên tiếng: "Cô qua đây nói."
Lạc Tiểu Xuyên gật đầu, đến gần Mạc Tương Đằng hơn một chút, thấp giọng nói: "Tân Hoành là..."
Mạc Tương Đằng mất kiên nhẫn: "Cô nói to lên xem nào!"
Lạc Tiểu Xuyên bị giọng nói đó làm sợ run lên, trong mắt cô ta đầy vẻ hoảng sợ, lại vẫn không nói mà nhìn về phía hai người đứng sau Mạc Tương Đằng. Anh ta không còn kiên nhẫn, thầm chửi một tiếng nhưng vẫn hất tay về phía người đứng phía sau: "Các cậu lùi ra sau chờ đi."
"Vâng, Mạc thiếu."
Người xung quanh đi rồi, Mạc Tương Đằng lạnh nhạt nói với Lạc Tiểu Xuyên: "Nói mau."
Lạc Tiểu Xuyên gật đầu, nghiêm mặt nói: "Mẹ của Tân Hoành là..."
Lạc Tiểu Xuyên càng nói càng nhỏ, Mạc Tương Đằng không nhịn được đưa lỗ tai đến gần cô ta hơn một chút để nghe. Ai ngờ đúng lúc này, Lạc Tiểu Xuyên đột nhiên nhấc chân phải lên, mạnh mẽ dùng sức đá thẳng vào háng Mạc Tương Đằng.
Bộ phận yếu ớt nhất của đàn ông bị công kích, bản năng sau khi bị thương khiến anh ta đau đớn ôm lấy phía dưới lùi ra sau mấy bước. Nhưng ngay lúc này, Lạc Tiểu Xuyên cũng không ham chiến mà xoay người lên xe, cửa xe ngay lập tức bị đóng lại.
Mạc Tương Đằng nghe thấy âm thanh này thì nhanh chóng phản ứng lại, chịu đựng đau đớn, khàn giọng ra lệnh: "Còn không mau đuổi theo!"
Những người phía sau vốn chỉ thấy Lạc Tiểu Xuyên nói gì đó bên tai Mạc Tương Đằng, vì bị lưng Mạc Tương Đằng che khuất nên bọn họ không nhìn rõ chuyện giữa hai người. Đến khi cô ta vọt lên xe, người phía sau vẫn còn ngẩn ra chưa kịp phản ứng. Đến khi nghe thấy Mạc Tương Đằng lạnh giọng ra lệnh, cuối cùng mấy người này cũng kịp phản ứng, nhao nhao lên xe.
Nhưng bấy giờ, xe của Lạc Tiểu Xuyên và Tân hoành đã chạy xa rồi. Ngay từ đầu công cuộc truy đuổi đã có phần khó khăn, hơn nữa vị trí chỗ này lại đúng khu vực đông đúc, dòng xe cộ nườm nượp, qua mấy ngã tư Lạc Tiểu Xuyên đã đưa theo Tân Hoành biến mất từ lâu.
Mạc Tương Đằng ngồi ghế trước, ánh mắt sắc lạnh như một con chim ưng nhìn thấy Tân Hoành biến mất, lại thêm sự đau đớn ở dưới thân thể, trong lòng anh ta càng thêm tức giận, cuối cùng hung hăng vung tay một cái, vừa đúng trúng mặt lái xe. Bất ngờ bị đánh nhưng lái xe lại phản xạ có điều kiện mà xin lỗi Mạc Tương Đằng:"Thực xin lỗi, Mạc thiếu, Mạc thiếu đừng nóng giận!"
Mạc Tương Đằng nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt bàn tay khiến các khớp xương kêu răng rắc.
Bên kia, Tân Hoành thấy Lạc Tiểu Xuyên hoảng hốt lên xe rồi xe lập tức chạy đi với tốc độ nhanh nhất thì không khỏi kinh ngạc, lại không nhịn được mà mơ hồ hi vọng. Cô chăm chú nhìn Lạc Tiểu Xuyên, nhưng cô ta lại không nhìn cô. Tân Hoành thấy không yên trong lòng, nghi hoặc lên tiếng hỏi Lạc Tiểu Xuyên: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Khóe môi Lạc Tiểu Xuyên thoáng cười tự giễu, lắc đầu có vẻ thê lương: "Tôi cũng không biết tôi muốn làm gì nữa."
Tân Hoành chỉ nhìn thấy một bên mặt của cô, ta, cô không rõ nét mặt của cô ta nhưng trong lòng thì quýnh lên, vội nói: "Cô thả tôi về đi, Dịch Tân sẽ cho cô rất nhiều thứ, ba của cô, chỉ cần Dịch Tân muốn ông ấy còn sống thì ông ấy nhất định có thể sống lâu hơn, nửa đời sau cô và mẹ cô cũng không cần lo gì nữa."
Lạc Tiểu Xuyên nghe thế, cuối cùng cũng quay đầu lại nhưng ánh mắt lại không có chút động lòng nào, giờ khắc này sắc mặt của cô ta rất lạnh lùng, không hề che giấu sự căm thù, cho dù trước đây ở trước mặt Mạc Tương Đằng, cô cũng chưa từng nhìn thấy sự thù địch và bài xích đến như thế.
Tân Hoành cảm thấy sợ hãi, còn có một chút kinh ngạc. Cô cũng không nhớ rõ bản thân mình hay Dịch Tân đã từng làm chuyện gì có lỗi với cô ta chưa.
Vẻ mặt Lạc Tiểu Xuyên không hề thay đổi, nhìn cô nói: "Tôi đã nói rồi, tôi nhận sự ủy thác của người khác, cho nên tôi sẽ không thả cô về với Dịch Tân dễ dàng thế đâu, tôi chỉ có thể đảm bảo một điều rằng người kia sẽ không làm hại cô."
← Ch. 340 | Ch. 342 → |