Vay nóng Tima

Truyện:Quân Hôn – Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi - Chương 330

Quân Hôn – Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
Trọn bộ 419 chương
Chương 330
Lúc nào cũng có thể ly hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-419)

Siêu sale Lazada


Edit: TranGemy - ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ

Vừa đến giờ ăn cơm là bắt đầu quăng đồ...

Lúc đầu bà ta quăng vỡ bình nước truyền, nhưng thế thì chỉ có bị đau, sau khi quăng vỡ rồi, bác sĩ lấy thuốc, y tá lấy thuốc, lăn qua lăn lại vẫn là bà ta phải chịu đau. Nhưng tính tình nóng nảy, vẫn may đầu óc chưa bị hỏng, về sau, chính mình thì không quăng, nhưng chuyển sang quăng bát cơm. Dù sao một hai cái bát cũng chẳng đáng là bao, vấn đề là tình tình làm loạn thì thôi rồi.

Sau khi âm thanh này vang lên, các y tá đều nhìn nhau, rất ăn ý thở dài mà không nói chuyện. Bọn họ không nói gì cũng là có nguyên nhân. Quả nhiên, vừa thở dài một hơi xong thì cửa phòng bệnh mở ra. Một cô gái mặc bộ váy Chanel từ bên trong bước ra, dáng vẻ chỉnh tề, mặt mày sắc sảo, đi đôi giày cao gót nhọn hoắt, tùy tiện chỉ vào một y tá rồi ra lệnh với gương mặt lạnh lùng kênh kiệu: "Cô, theo tôi vào!"

Cô y tá bị điểm danh giật mình thốt lên: "Tôi?"

Người phụ nữ lạnh lùng kênh kiệu liếc cô ấy một cái, không nói lời nào, không hề dừng lại mà trực tiếp xoay người vào trong, hoàn toàn không muốn lãng phí dù chỉ một chữ.

Sau khi cô gái đó rời khỏi, các y tá còn lại đều nhìn về phía cô y tá kia với vẻ mặt thông cảm, trong đó còn có một người tự giác cầm chổi đưa cho cô ấy: "Đi thôi!"

Vẻ mặt cô y tá hết sức bi thương, nhìn đồng nghiệp oán giận: "Tại sao chứ? Tôi cũng đâu phải lao công, bà ta quăng vỡ đồ còn bắt tôi đi dọn."

Một y tá khác chớp mắt, trả lời cô ấy rất đúng trọng tâm: "Tại vì cậu không thể chọc vào công chúa Hương Hương, đi đi!"

Cô y tá nhỏ nghe thấy 'công chúa Hương Hương', cuối cùng cũng khổ sở nói không ra lời, xoay người đi vào dọn dẹp. Những người còn lại thông cảm nhìn cô ấy.

Công chúa Hương Hương là biệt danh mà các y tá đặt cho cô gái mặc đồ Chanel vừa rồi. Nguyên nhân là vì cô gái Chanel đó có tính tình hung dữ, sai bảo người khác không chút nể mặt, thực sự coi mình là công chúa rồi nên mọi người mới lén lút ở sau lưng gọi cô ta là 'công chúa Hương Hương'.

Cô y tá nhỏ vào phòng bệnh VIP thì thấy bát canh bị vứt trên đất cạnh giường vừa dơ vừa loạn, trong lòng chỉ biết thở dài, yên lặng vào dọn dẹp, nhìn cũng không muốn nhìn người phụ nữ bị quấn băng gạc nửa mặt ở trên giường lấy nửa cái.

Ban đầu còn thấy thông cảm cho bà ta, thấy bà ta bị hủy hoại nhan sắc, còn suýt bị mù. Nhưng hai ngày tiếp theo, trong lòng tất cả mọi người đều nhất chí đồng tình với câu nói kia: Người đáng thương tất nhiên có chỗ đáng hận.

Người phụ nữ nằm trên giường đó chính là Hạ Noãn Tâm, còn cô gái bị gọi là công chúa Hương Hương chính là Tân Giác. Lúc này, Tân Giác cũng hơi mất kiên nhẫn, lạnh nhạt nói với Hạ Noãn Tâm: "Ăn chút đồ ăn đi, mẹ có chết đói ba cũng không đến đâu, mẹ hành qua hành lại bọn con cũng có tác dụng gì đâu?"

Một nửa gương mặt của Hạ Noãn Tâm bị băng lại, chỉ có thể dùng một con mắt nhìn Tân Giác, hừ lạnh: "Không muốn tới thì mày không cần tới, cút!"

Tân Giác cũng bực mình, lại bị người đàn ông ở sau lưng giữ lại. Tân Giác khó chịu quay đầu nhìn Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta thôi đi, lại quay sang nói với người quét dọn trong phòng: "Lại đi chuẩn bị đồ ăn đi."

Nữ giúp việc gật đầu vâng dạ rồi nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh. Lúc này, Thẩm Ngôn mới quay về phía Hạ Noãn Tâm, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Mẹ, trước tiên mẹ phục hồi lại sức khỏe đã, chuyện sau này thì chúng ta bàn từ từ."

Nào ngờ Hạ Noãn Tâm nghe xong cũng chỉ cười mỉa nhìn Thẩm Ngôn: "Phục hồi? Thẩm Ngôn, bây giờ không phải trong lòng cậu đang vui đến nở hoa rồi sao?"

Sắc mặt Thẩm Ngôn trở nên nặng nề.

"Đừng tưởng rằng tôi không biết cái tâm tư nhỏ mọn của cậu. Trong lòng cậu không phải còn chưa quên cái con đĩ Tân Hoành đó sao? Cái gì mà hai người trong sạch, cậu chỉ lừa Tân Giác thôi! Tôi mới thèm vào tin! Nếu con ranh hèn hạ đó mà không quyến rũ cậu, nếu không phải hầu hạ cậu sung sướng ở trên giường thì cậu có thể ngấm ngầm che chở cho nó bao nhiêu năm thế không? Đến khi nó đã có người đàn ông khác rồi, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định!" Hạ Noãn Tâm dùng một con mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Ngôn, trào phúng nói: "Những cấp dưới mà cậu ngầm nuôi đó có tác dụng gì, chính cậu là người rõ nhất!"

Trong mắt Thẩm Ngôn ánh lên vẻ ngoan độc, nhưng giây lát sau đã phục hồi vẻ nho nhã.

"Có tác dụng gì?" Tân Giác nghe thế mới nhíu mày, chất vấn Thẩm Ngôn.

Hạ Noãn Tâm hừ lạnh: "Tác dụng gì? Thuận tiện cho cậu ta vụng trộm với con ranh hèn hạ kia!"

Tân Giác nghe thế thì giận dữ nhìn Thẩm Ngôn, chỉ vào mặt anh ta mà mắng: "Thẩm Ngôn, sao anh có thể không biết xấu hổ như thế!"

Cuối cùng thái độ trên mặt Thẩm Ngôn cũng trở nên mất kiên nhẫn, anh ta vung tay lên, động tác không mạnh nhưng Tân Giác cũng bị chấn động. Cơ thể cô ta bị sức lực đó làm lùi về phía sau hai bước, trong lòng Tân Giác vừa tức vừa giận, chỉ muốn bùng nổ.

Thẩm Ngôn lại cất tiếng âm trầm, lạnh nhạt nhìn về phía Tân Giác: "Đủ rồi! Tân Giác, tôi thích ai, không quên được ai, cô đừng có làm bộ không biết. Giữa tôi và cô hoàn toàn không có tình cảm vợ chồng, nếu cô tình nguyện thì lúc nào chúng ta cũng có thể ly hôn."

Tân Giác nghe xong chỉ thấy toàn thân chấn động. Đến y tá ở bên cạnh đang yên lặng dọn dẹp cũng cứng đờ cả tay.

Ly hôn?

Bác sĩ và y tá đều âm thầm bàn tán, nói chồng của công chúa Hương Hương phải cưới Hương Hương đúng là hoa hồng cắm bãi cứt trâu. Thế này là hoa tươi muốn thoát khỏi bể khổ chăng? Mặc dù tự biết bản thân không xứng với người đàn ông ưu tú như vậy, nhưng căn cứ theo chủ nghĩa tinh thần nhân đạo, cô y tá nhỏ vẫn không nhịn được mà cảm thấy hoa nở trong lòng.

Trong lúc cô ấy còn đang nở hoa trong lòng thì không ngờ lại bị đập vỡ tâm tư bằng một câu nói lạnh lùng: "Cút ra ngoài!"

Giọng nói sắc nhọn bỗng nhiên vang lên khiến cô y tá bị hoảng sợ, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên thì thấy Tân Giác đang gườm gườm nhìn cô ấy. Cứ như thể người muốn ly hôn với cô ta là cô ấy không bằng...

Cô y tá nhỏ bị Tân Giác làm giật mình, cuống quýt xách đồ, vội vã chạy ra ngoài. Động tác của cô ấy cuống cuồng, nhưng mọi người không nhìn thấy nét mặt kia lại ẩn chứa tâm tình vui vẻ khi người gặp họa. Lần này có trò hay để xem rồi!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-419)