Tình hình hỗn loạn
← Ch.133 | Ch.135 → |
Lúc Tô Khả chạy đến dưới lầu thì vừa đúng nghe tiếng "hú hú ——" của xe cứu thương, cả lòng Tô Khả đều treo lơ lửng.
Rất nhanh thì cô nhìn thấy hai bác sĩ từ trên xe cứu thuơng xuống, kéo một băng ca chạy đến phòng cấp cứu. Bên cạnh còn có một bác sĩ một tay cầm bình vô nước biển chạy chậm theo.
Gió thổi nhẹ qua, quần áo bị gió lạnh thổi tung lên, sắc mặc trắng bệnh cứng đơ như gỗ, nặng nề chìm trong sắc trời hoàng hôn, chói mắt như vậy làm cô không dám nhìn thẳng.
"Cẩm Niên ——"
Đau lòng, giống như là bị người ta dùng gai hung hăng đâm vào trái tim, không cách nào chịu đựng được, cuối cùng hét ra tiếng.
Cô bất chấp tất cả đuổi theo qua chỗ băng ca, đứa trẻ trong bụng giống như cảm ứng được gì đó nên ngoan ngoãn ở trong bụng Tô Khả mà không ầm ĩ không ồn ào.
Vốn là nước mắt trên mặt chưa khô vì khóc, gió thổi qua, trong mùa đông lạnh lẽo mà đau thấu xương, cô lại là không thể nhận ra một chút nào. Cô đuổi theo băng ca cùng đến bên ngoài phòng phẫu thuật, lảo đảo, đường phía trước là trắng xóa mơ hồ.
Cô nhìn không rõ.
Răng của cô cắn chặt môi, đứng ngoài phòng phẫu thuật, nhìn đèn đỏ sáng lên mà như muốn ngất đi.
Cuối cùng một bác sĩ đi ra ngoài, cô tiến lên nắm lấy tay áo anh, mắt to long lanh cứ nhìn bác sĩ, "Tôi...... Anh ấy......"
Giống như là bác sĩ kia hiểu Tô Khả muốn nói gì nên nói với Tô Khả: "Chúng tôi đang làm xử lý thay máu cho anh ấy."
Lòng của Tô Khả giống như bị cắt thành vô số mảnh vụn, cô cố nén nước mắt, "Anh ấy sẽ không có chuyện gì, có đúng hay không?"
"Chúng tôi sẽ cố gắng." Nói xong thì bác sĩ kia lại vội vã rời đi.
Phía bên kia Trịnh Diệu Đông và Đàm Thụ cũng vội vã chạy tới nơi đó, trong ngực Trịnh Diệu Đông ôm Tiểu Tô Tô. Lúc này Tiểu Tô Tô đang ngủ mê man.
Tô Khả ngẩng đầu lên thì thấy trong ngực Trịnh Diệu Đông là Tô Tô, nước mắt như suối chảy, tiến lên ôm lấy Tô Tô, Tô Khả không nhịn được vuốt tóc Tiểu Bao Tử, mềm mại, ấm áp trong lòng bàn tay.
Trên mặt Tiểu Bao Tử còn có vệt nước mắt bị gió hong khô, lúc này đang ngủ say, vẻ mặt an tĩnh.
Lòng của Tô Khả vừa căng vừa đau.
Đám người Trịnh Diệu Đông thấy vẻ mặt Tô Khả thì đều trầm mặc, sau đó đứng bên ngoài cửa phòng bệnh nhìn đèn đỏ chói mắt.
Không biết Doãn Lạc Hàm từ nơi nào có được đến tin tức mà vội vã chạy tới, nâng bụng to làm trong lòng người ta run sợ.
"Khả Khả, sao rồi? Sao rồi?"
Tô Khả nghiêng đầu thì thấy vẻ mặt lo lắng của Doãn Lạc Hàm rồi nói: " Cẩm Niên không có sao."
Nhất định sẽ không có chuyện gì!
Cẩm Niên, anh có em, có Tô Tô, còn có con sắp ra đời của chúng ta nữa, anh nhất định sẽ không có chuyện gì!
Doãn Lạc Hàm vỗ ngực một cái, "Chị đã nói rồi mà, năng lực của Núi Băng tốt lắm, làm sao có thể có việc gì."
Trịnh Diệu Đông tiến lên kéo Doãn Lạc Hàm qua, "Được rồi, em nên ít đi nói hai câu đi."
Ngoài phòng phẫu thuật lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh chết chóc.
Đàm Thụ đi tới nơi cách đó không xa, móc một điếu thuốc, đốt lên, mới hít một hơi thì nghĩ đến gì đó nên nhấn tàn thuốc màu đỏ lên đá cẩm thạch một cái rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Anh nghiêng đầu nhìn đèn chỉ thị màu đỏ thì không khỏi nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm lúc ấy.
Lúc ấy, sau khi bọn họ nhận được tin tức thì lập tức đến hiện trường, không mất bao nhiêu thời gian thì đến trạm thu phí của cầu vượt.
Bởi vì là trạm thu phí của cầu vượt nên có thể nói là dòng xe chạy như nước, đông đúc làm người nhìn cũn hoảng hốt.
Mà trạm thu phí của cầu vượt dừng không ít xe cảnh sát, đèn báo hiệu màu đỏ không ngừng sáng lên, tiếng còi cảnh sát không ngừng kêu "hoét hoét"......
Một đoàn bọn cảnh sát đang giơ súng lên, từ 'bốn phương tám hướng' bao quanh chiếc xe tải nhỏ màu trắng bị chặn lại. Cho nên vốn là cầu vuột không rộng rãi thì lúc đó càng lấp kín có thể được lấy mạng người.
Người không biết chuyện được chiến sĩ không ngừng giữ loa thúc giục, hoặc là thảo luận rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì, tại sao có thể có nhiều xe cảnh sát và cảnh sát như vậy; còn người biết chuyện lại líu ríu thảo luận, lúc nào thì có thể một lưới bắt hết phần tử phạm tội này.
Nhưng mặc kệ như thế nào, trừ tiếng hú hú, tiếng loa không ngừng vang lên cùng tiếng nói chuyện ầm ầm như chợ bán thức ăn thì những chiếc xe sang trọng giá trên trời cũng dùng tốc độ con kiến chạy về phía trước.
Trường hợp này giống như là đang di động, bởi vì một chiếc xe tiếp một chiếc xe rùa bò; lại hình như là đang bất động, bởi vì một chiếc xe đi qua thì kế tiếp lại có một chiếc xe......
Nói tóm lại là tình hình hỗn loạn.
Cảnh sát giơ súng vây quanh chiếc xe kia, chiếc xe kia cũng mở cửa, bên trong tổng cộng có bốn người, hai người đàn ông cao lớn mặc áo đen, trên mặt dùng bùn đất nguỵ trang vẽ thành Quỷ Kiến Sầu, lúc này cũng là cầm súng hướng về phía vô số cảnh sát, thần thái lạnh lẽo.
Người nước ngoài cũng vẽ đầy Quỷ Kiến Sầu trên mặt giống vậy đang dùng tiếng Anh ầm ĩ với mọi người.
Người nghe không hiểu thì hận không thể một bồn xăng dội vào mặt ông ta, điểu ngữ em gái ông, lải nhải em gái ông! Một cây đuốc đốt chết ông!
Người nghe hiểu được thì vẻ mặt nghiêm túc, hận không thể một súng bắn chết mạng của hắn.
Hiển nhiên hai người đàn ông áo đen to lớn vâng mệnh bảo vệ người nước ngoài, lúc này giơ súng, ánh mắt lạnh buốt bay về phía người đằng đó.
Người nước ngoài vừa mở miệng thì bọn họ lập tức hiểu, đấy chính là Jayson Hough mất tích rất lâu. Thật ra thì thay vì nói ông ta mất tích còn không bằng nói là ông ta tự mình trốn, không muốn bị người khác tìm được.
Mà trước mắt, hành vi của ông ta đã chứng minh vô cùng rõ rồi, ông ta và tên trùm buôn thuốc phiện thành phố - Lữ Lương có quan hệ 'ngàn vạn sợi tơ' bất tận không nói rõ được.
Jayson Hough nói cực kỳ đơn giản, ai dám lên trước một bước thì bọn họ lập tức giết đứa nhỏ này.
Mọi người tức giận nhưng đồng thời cũng không thể làm gì.
Hoàn cảnh gây tiếng động lớn như vậy, bên cạnh có nhiều dân thành phố vô tội như vậy, nếu như bọn chúng nổi điên......
Khó có thể tưởng tượng.
Bởi vì của xe tải của bọn hắn tựa dọc theo mép câu vượt cho nên căn bản phía sau bọn hắn không có nỗi lo gì, chỉ cần cảnh sát trầm tĩnh phòng bị là được.
Jayson Hough nói để cho bọn họ đi, tất nhiên cảnh sát không đồng ý. Hai bên giằng co hồi lâu, đại khái là Jayson Hough là lướt qua vẻ mặt lặng lẽ mai phục của Tô Cẩm Niên thì không khỏi hét lớn một tiếng "đứng lại" đồng thời trực tiếp cắm dao phẫu thuật vào cổ trắng mềm của Tiểu Bao Tử, rất nhanh thì một dòng màu đỏ đấp vào ánh mắt của mọi người.
Tiểu Tô Tô cắn răng, không phát ra bất kỳ tiếng rên đau đớn nào thì lại làm tất cả mọi người chung quanh lộ vẻ xúc động, hốc mắt không khỏi biến đổi, càng thề phải cứu đứa bé ra.
Mà đôi mắt Tô Cẩm Niên càng thêm đỏ, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Jayson Hough.
Bên cầu vượt này không tìm được khoảng cách xa để bắn tỉa, đồng thời cũng không mở được súng ngắn, bởi vì bọn hắn vẫn dùng Tiểu Tô Tô chống đỡ.
Tình hình là bởi vì Tô Cẩm Niên cùng Jayson Hough lần đầu xung đột nên trở căng thẳng không thôi. Hai người tức giận đối mặt với nhau, hai người đàn ông to lón bên cạnh Jayson Hough quát lạnh, "Tất cả đều cút xa cho ông đây một chút, nếu không chúng tao sẽ làm loạn xạ đấy! Bọn ông chết còn có thể kéo theo mấy cái mạng, đáng giá!"
Không ít chủ xe đang chậm rãi lui tới không khỏi đưa đầu ra liếc nhìn tình hình lộn xộn bên kia, bị dọa đến sợ hãi kêu liên tục...... Dĩ nhiên cũng có người gan lớn mà lấy điện thoại di động ra, chụp lại tình hình này, lập tức thượng truyền lên weibo. (ed: weibo cũng giống giống twitter vậy, sử dụng rộng rãi ở Trung Quốc)
Tiêu đề: Trạm thu phí cầu vượt XX, cảnh sát cùng giặc cướp giơ súng giằng co.
Một câu giải thích: mau không kẹt xe nữa đi, mau không kẹt xe đi, mạng nhỏ của tôi, mạng nhỏ của tôi......
Sau khi hai tên đàn ông to lớn gào xong thì cảnh sát lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tình thế lại một lần nữa khôi phục tình hình giằng co, chỉ còn lại xe hai bên lui tới, tiếp tục tốc độ như rùa bò......
Jayson Hough thấy trời đã tối, hoàng hôn bao phủ cả vùng đất, tiếp tục như vậy nữa thì đối với phe ông ta vô cùng bất lợi. Vì vậy mở miệng, "Tô Cẩm Niên, muốn mạng sống của con trai cậu thì cậu qua đây!"
Hai tên đàn ông to lớn nghi ngờ liếc nhìn Jayson Hough, Jayson Hough gật đầu một cái, rất nhanh thì bọn họ cũng gật đầu một cái, bởi vì bọn chúng cũng biết rốt cuộc mục đích thực sự của chúng là gì.
Tô Cẩm Niên cau mày, nhưng vẫn nhìn chỗ dao phẫu thuật đặt trên động mạch chủ trên cổ Tiểu Tô Tô, anh mặc kệ là núi đao hay chảo dầu, nhất định phải xông vào một lần.
"Cảnh cáo các người, mau đầu hàng đi, sẽ khoan hồng xử lý! Không được làm loạn! Không được làm loạn!" Giọng nói của cảnh sát dùng loa khuếch đại âm thanh không ngừng vang dội ầm ầm ở đầu trạm thu phí.
Tô Cẩm Niên nghiêm mặt, bình tĩnh vững vàng đi tới chỗ của Jayson Hough.
Jayson Hough thấy Tô Cẩm Niên tới thì, khóe miệng khẽ mỉm cười, dùng một tay khác lấy ra một ông tiêm lớn, rất thô, bên trong đầy chất lỏng thuần màu.
Tô Cẩm Niên vừa nhìn thì đã biết rõ trong đó là ma túy thì không khỏi nhíu mày. Trong lòng biết một trăm phần trăm là Jayson Hough cấu kết cùng trùm buôn thuốc phiện trốn trại của thành phố - Lữ Lương.
"Jayson tiên sinh, tôi không rõ ông là một tín giáo đồ mà tại sao phải biến thành một tay sai của phần tử phạm tội. Nếu như Chúa ở phía trên nhìn thấy thì ngài nhất định vô cùng thất vọng đối với hành động của ông." Tô Cẩm Niên dùng tiếng Anh lưu loát nói với Jayson Hough.
"Đủ rồi!" Jayson Hough hét Tô Cẩm Niên dừng lại, "Chuyện của tôi cậu không cần phải lo!" Ông chỉ biết nếu như ông không làm theo lời tên ma quỷ kia thì cả đời này cuộc sống của ông vĩnh viễn ở địa ngục, không chỉ có mình ông như thế mà vợ con của ông cũng như thế.
"Jayson tiên sinh, rốt cuộc ông có khó khăn gì, chúng tôi có thể giúp ông giải quyết, đừng lại giúp kẻ xấu làm việc ác nữa."
Jayson Hough nắm chặt quả đấm, "Tô Cẩm Niên, cậu qua đây! Không cần nói với tôi những thứ khác, hôm nay, cậu phải ăn cái này rồi!" Nói xong ông tham lam liếc nhìn ống tiêm, lượng bên trong đủ cho ông rất lâu rất lâu......
Tô Cẩm Niên nhìn vẻ mặt của ông thì trong lòng đã hiểu tại sao Jayson Hough khác thường như thế......
Thì ra là......
Anh không khỏi áy náy, nói cho cùng cũng đều là anh hại ông, nếu như không phải ông xem bệnh cho con trai anh thi ông sẽ không bị Lữ Lương để mắt tới, từ đó cũng sẽ không bị Lữ Lương dụng ma túy khống chế!
Lữ Lương, Lữ Lương!
Tô Cẩm Niên anh thề là nhất định bắt được hắn, đem ra công lý!
Jayson Hough cười to, "Jayson tiên sinh, tôi nhất định sẽ bắt được Lữ Lương, về cơn nghiện của ông thì ông yên tâm, chúng tôi sẽ đưa ông đến trung tâm cai nghiện tốt nhất, nhất định là ông có thể khôi phục bộ dáng lúc trước."
Jayson Hough nghe thấy lời ấy thì mắt đỏ ngầu. Ông nghĩ tới ông của trước đây rồi nghĩ đến ông bây giờ.
"Đều là cậu đều là cậu đều là cậu......" Trong miệng của ông liên tiếp "đều là cậu", ánh mắt nhìn Tô Cẩm Niên đầy căm thù.
Không tự kìm chế được, dao phẫu thuật trên tay ông càng đâm sâu vào cổ Tiểu Tô Tô.
Tô Cẩm Niên gấp đến độ hét lên kinh hãi, "Dừng tay, tôi đi!"
Jayson Hough khôi phục trẫn tĩnh, khóe miệng cười quỷ dị, "khặc khặc", "Tới đây, tôi biến thành như vậy thì cậu cũng đừng nghĩ trốn được...... Cậu cũng đừng nghĩ trốn được......"
Tô Cẩm Niên bước nhanh về phía trước, định lúc nào đó sẽ tự áp chế ngược lại Jayson Hough.
Đến gần Jayson Hough thì Tô Cẩm Niên nhanh chóng một cước đá một tên đàn ông to lớn ngã lăn ra, một tay đánh vào cổ tay mà Jayson Hough cầm dao phẫu thuật để trên huyệt ở cổ của Tiểu Tô Tô.
Jayson Hough không có chú ý nên dao rơi xuống đất, cùng lúc đó Đàm Thụ vẫn luôn ở bên phải ngóc dậy, lật người đến, ôm lấy Tiểu Tô Tô chạy tới nơi an toàn.
Đồng nghiệp của anh cũng lập tức nổ súng về phía đối diện để yểm trợ.
"Bằng ——"
"Bằng ——"
"Bằng ——"
Âm thanh của đạn lanh lảnh vang lên.
Jayson Hough phản ứng kịp, con ngươi cũng trợn lên.
Mà tất cả thời gian xảy ra ở đây cũng chỉ ngắn ngủn trong năm giây.
Trong lúc đó một tên đàn ông to lớn lập tức phản ứng kịp, giơ súng lên rồi nổ súng vào Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên nhanh chóng nghiêng đầu tránh đạn.
"Đùng ——"
Đạn bắn vào một chiếc xe.
"A ——" Tiếng thét chói tai liên tiếp, trong nháy mắt đường sá bên kia loạn thành một nùi.
Tô Cẩm Niên tránh thoát một phát đạn.
Tên đàn ông to lớn nhanh chóng lấy cây súng văng trên đất, chỉ cách một giây thì lại một phát đạn nữa bắn tới Tô Cẩm Niên. Mà đồng thời tên đàn ông to lớn bị Tô Cẩm Niên đạp trên mặt cũng nổ súng vào Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên ngửa cổ lên tránh một phát trí mạng, cùng lúc đó tên đàn ông to lớn bị đạp trên mặt đất bắn một phát súng vào đùi.
Súng bắn trên xương đùi Tô Cẩm Niên nên làm cho Tô Cẩm Niên ngây người, mà chẳng biết lúc nào Jayson Hough đã đến gần người Tô Cẩm Niên, con ngươi lồi ra, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, trong miệng vẫn lẩm bẩm "Đều là cậu đều là cậu đều là cậu......"
Ống tiêm ông ta cầm trên tay thuận lợi đâm vào cánh tay Tô Cẩm Niên, hơn nữa ông ta bất chấp tất cả mà dùng lực đè ống tiêm, chất lỏng kia lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được rót vào thân thể Tô Cẩm Niên.
"Hư ——" anh hít vào một hơi, không còn kịp chú ý cái khác, một cước đá văng Jayson Hough, một tay rút ống tiêm ra, chất lỏng bên trong đều được rót vào thân thể của anh.
Anh rút ống tiêm ra, ném qua một bên, nghiêng người lăn mình qua khu đất trống bên cạnh, một vài cảnh sát cũng lập tức nổ súng vào tên đàn ông to lớn cùng Jayson Hough.
"Bằng ——"
"Bằng ——"
Tiếng đấu súng liên tục.
"A ——" Hai tên đàn ông to lớn bị cảnh sát bắn trúng nên phát ra tiếng thét chói tai đau đớn, ngã xuống đất không ngừng lăn lộn, cảnh sát vô cùng nhanh chóng tiến lên giữ chặt ba người này.
← Ch. 133 | Ch. 135 → |