Nguy cơ phập phồng
← Ch.052 | Ch.054 → |
Tô Khả cho là mình sinh ra ảo giác, nhưng, bất luận cô chớp mắt thế nào thì màn hình trên tay rõ ràng cũng hiển thị vậy, Tô Khả kích động không thôi, cẩn thận từng li từng tí gửi đi một tin nhắn: Cẩm Niên?
Nhưng mà bên kia lại không trả lời, cho dù như thế, buổi tối Tô Khả vẫn kích động như cũ nên khó có thể ngủ được.
Hôm sau, vốn là cô chán chường nhất là ngày cuối tuần đen tối, cô cũng có nhiều tinh thần để đi học, khi đi học, phải nói Tô Khả là một sinh viên nghiêm túc nha, mà khi cô trở về túc xá, cũng lập tức đem bài tập viết cho xong, lại hưng phấn lấy điện thoại di động ra nhìn tin nhắn của Tô Cẩm Niên gửi tới.
Thứ bảy tuần sau đến nhà anh, điều này có ý gì, ý là Cẩm Niên nhà cô đã hiểu cô nha. Oa, loại cảm giác này, thật sự là quá tuyệt vời.
Ngày thứ bảy càng đến gần, lòng của Tô Khả lại càng khẩn trương không yên, phải nói là tình cảm trong lòng được miêu tả hết sức sống động. Phải kiềm chế, kiềm chế, cuối cùng Tô Khả đem cái đêm gian nan nhất này cố gắng vượt qua, nghênh đón ánh mặt trời thứ bảy rực rỡ.
Thứ bảy là một ngày tốt lành, bầu trời xanh nhẹ, những đám mây trôi nhẹ nhàng. Tô Khả mặc một bộ váy dài màu trắng ngà, mang một cái túi xách, đi trên con đường mòn trong sân trường.
Cô xõa tóc, tóc dài xoăn từng đoạn như rong biển thả sau lưng, bước chân nhẹ nhàng, xa xa nhìn lại, giống như một phong cảnh đẹp đẽ.
Tô Khả lấy điện thoại ra, lả tả nhắn chữ: Cẩm Niên, tôi tới đây, mau tắm rửa sạch sẽ chờ tôi đi, a ha ha.
Đương nhiên trả lời Tô Khả là im lặng. Nhưng mà điều này cũng không thể ảnh hưởng tâm tình tốt của Tô Khả, cô đi trên đường, cảm giác cả người mình đều bay bổng. Loại cảm giác đó, tâm hồn cũng có cảm giác trở nên vô cùng thoải mái.
Ra khỏi cổng trường, Tô Khả nhìn hai bên một chút, cảm giác mình còn thiếu chút gì đó, suy nghĩ thật lâu, cô mới nhớ ra, cô thiếu quà tặng. Bởi vì lần trước khi cô đi tới nhà Tô Cẩm Niên, kỳ thật là ý nghĩ lúc đó thôi, nhưng bây giờ, cô cũng không thể tiếp tục đi tay không rồi, cho nên mới nói, thế nào thì cô cũng phải có ý tứ một chút, dù cha mẹ Tô Cẩm Niên cũng không thích mình.
Sau đó, Tô Khả gọi xe, bay thẳng đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố B. Một món đồ đạc tùy ý ở đây đều là hơn một ngàn đồng, nói với sinh viên như Tô Khả mà nói, như vậy hiển nhiên là giá cao rồi, nhưng mà nói với cha mẹ Tô Khả mà nói, số tiền này, nói không chừng họ còn không coi ra gì.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, lễ nghi phải có, cho dù bọn họ không thích, cũng không liên quan đến chuyện của cô, dĩ nhiên nếu bọn họ có thể thích thì càng tốt.
Tô Khả tốn một thời gian rất dài mới chọn lựa món đồ tốt, giá trị cũng hơn năm ngàn, Tô Khả nhức nhối một hồi, nhưng nghĩ tới đây là vì Tô Cẩm Niên, thịt này đau, cũng liền trở thành kiến cắn.
Tô Khả dùng điện thoại di động nhìn thời gian, đã mười giờ sáng rồi, cô không biết là Tô Cẩm Niên muốn cô đến lúc mấy giờ, bởi vì anh chưa có nói, nhưng Tô Khả phải cảm nhận được, cô đi qua đó thì dĩ nhiên là càng sớm càng tốt. Đến nhà thăm viếng gì đó, không phải chủ yếu đều là buổi sáng sao. Ừ, cho nên cô phải bắt xe đi thôi.
Sau đó Tô Khả lại nghĩ đến, nhất định là trước cửa trung tâm thương mại A đông người đón xe, khẳng định xe tắc xi vô cùng nóng (ý nói vô cùng cần thiết), cô muốn đi xe, khẳng định cần phải chờ đợi một ít thời gian, vì hiện giờ lòng cô như lửa đốt, dĩ nhiên là không muốn chờ lâu đợi một phút nào.
Cho nên Tô Khả đi ra ngoài từ lối đi ở cửa B của trung tâm thương mại, bởi vì từ chỗ này đi ra, đi khoảng 20 mét chính là khách sạn - nhà hàng năm sao lớn. Xe tắc xi ở cửa của khách sạn - nhà hàng năm sao này luôn rất nhiều, có lẽ bởi vì ở trong đó không ít khách hàng đi công tác không phải là người ở vùng này.
Khi Tô Khả đến cửa khách sạn - nhà hàng năm sao này, liền thấy không ít người xách túi lớn túi nhỏ, xem ra bọn họ cũng giống như cô. Cũng không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra, mặc dù xe tắc xi bên này rất nhiều, nhưng cũng nhanh chóng bị người ta giành trước, Tô Khả buồn bực tựa vào một cột đá cẩm thạch, chờ chiếc xe tắc xi tiếp theo.
Đúng vào lúc này, cô nghe một giọng nói quen tai từ sau lưng cô truyền tới, âm thanh của người kia có chút vội vàng, trong lúc vội vàng còn mang theo hưng phấn, "Thế nào rồi, tốt hả?"
Một âm thanh khác cũng truyền tới, "OK rồi, đoán chừng cái thằng ranh họ Doãn kia chết cũng không biết nữa. Xe của hắn bị chúng ta động tay chân rồi, chỉ cần hắn tăng tốc độ xe nhanh tới 130 mã lực, nhất định thắng xe sẽ đứt, đến lúc đó, ha ha ha......"
"Nói nhỏ một chút, không nhìn xem đây là chỗ nào." Mặc dù âm thanh của người nọ là trách cứ, nhưng rõ ràng lại rất hả hê.
"Ha ha, lão đại à anh quá lo lắng rồi, ở đây người đến người đi, ai biết chúng ta đang nói cái gì, hơn nữa, khách sạn này là của lão đại anh, không sợ." Âm thanh kia nói xong, giọng nói cũng giống như tiếng côn trùng vo ve, có lẽ là vì liên quan đến các toan tính trong đầu hắn, khiến cho tạm thời Tô Khả không rõ hắn đang nói gì.
Người này nhỏ giọng một lúc rồi nhìn bốn phía cũng không có người khác chú ý tới bọn họ, lại khôi phục giọng oang oang bình thường, "Nhưng mà lão đại, cũng là anh lợi hại nha, cứ thần không biết quỷ không hay đem cái thằng ranh họ Doãn đó ám toán như vậy rồi." Mặc dù ngoài miệng khen như vậy, nhưng trong lòng thì thầm nói: nếu không phải khách sạn này là của nhà mày, làm sao mày có thể làm vậy được? Chỉ là thằng ranh họ Doãn này cũng ngu quá rồi, biết rõ khách sạn này là nhà kẻ thù mở ra, còn chạy đến đây, có phải quá mức tự tin rồi hay không hả? (ám toán: giết chết)
"A ha ha ha, lão đại mày là ai chứ. Lát nữa tao đi gửi vào thẻ cho mày ba mươi vạn, coi như là khen thưởng việc lần này của mày. A ha ha ha! Đi theo lão đại tao, cật hương hát lạt!" Người nọ vô cùng đắc ý, rất rõ ràng, nếu là ở trong rừng cây, đoán chừng có thể kinh động rât nhiều quạ đen. (cật hương hát lạt: ăn ngon uống say, ở đây có nghĩa là không lo thiếu thốn gì hết, chẳng những đủ mà còn dư)
Chân mày Tô Khả vốn đang nhíu lại, bởi vì cô vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc cô nghe qua cái âm thanh này ở chỗ nào, vậy nên thật sự là âm thanh này làm cho cô rất không thoải mái.
Mãi đến "A ha ha ha" mới làm cho Tô Khả nhớ lại, người này, không phải là con nhà giàu gặp ở nhà nông thôn hồi thứ bảy tuần trước sao?
Cô còn nhớ rõ hình như bữa đó người này nói với Doãn Lạc Phong, "Thứ bảy tuần sau, con đường quanh co phía Bắc, tiền đánh cược là một triệu, quy tắc cũ!" Lúc đó, cô liền hỏi Doãn Lạc Phong, có phải đua xe hay không, mặc dù anh không có trực tiếp trả lời, nhưng chuyện này cũng là một trăm phần trăm rồi. Mà hôm nay, cô lại nghe được chuyện của hai người này, họ vừa nói "Tên họ Doãn kia, thắng xe chỉ cần tăng tốc đến 130 mã lực thì sẽ đứt" như vậy dù là không có một chiếc xe đua, nhưng đã từng thấy qua chiếc xe đua hoạt hình màu mây tía nên Tô Khả cũng biết, đây là chuyện nghiêm túc cỡ nào! (ở chỗ hoạt hình là chữ Anime, một thể loại hình vẽ, phim... xuất phát từ Nhật Bản, với mỹ thuật nền và nhân vật đặc thù tách nó khỏi các dạng hoạt hình khác)
Quan trọng nhất là, bọn khốn kiếp kia, vì tiền mà lập mưu là phạm tội giết người!
Tô Khả cảm nhận được chuyện khẩn cấp, cô thấy rất cần nói cho Doãn Lạc Phong, cho nên không đợi Tô Khả rời đi, hai người kia cũng đã từ sau lưng đi tới trước mặt Tô Khả.
Khi bọn họ thấy Tô Khả, hình như cũng không nhận ra Tô Khả, chỉ là con nhà giàu mặc quần áo lụa là cợt nhã huýt sáo nói với Tô Khả, "Ơ, người đẹp, là đang chờ xe sao?"
Tô Khả chú ý đến người nọ, người nọ hăng say hơn, "Hắc, anh đây lái chính là Ferrari SA APERTA nha, thế nào, em gái nhỏ, có muốn anh đây đưa em một đoạn đường hay không nè?"
Tô Khả nhoẻn miệng cười, sau đó chỉ chỉ cameras giám sát phía trên, "Tôi đang đợi người."
Ý tứ của Tô Khả rất rõ ràng, nếu như tôi bị các người cưỡng ép mang đi, các người chính là tội phạm.
Hai người kia nhìn camera quay liên tục, không quan tâm, chỉ nhún nhún vai, "Ai da, nếu em gái đang chờ người, chúng tôi cũng không thể làm người khác khó chịu nha."
Điều này hoàn toàn là bởi vì này hai người mới vừa làm xong một chuyện lớn, tâm tình rất tốt.
Nếu như đổi lại lúc bình thường, Tô Khả nói như vậy, sớm đã bị hai con nhà giàu này trực tiếp kéo đi, sau đó bỏ lại một câu, "Ba của tao là XX", "Khách sạn này là của nhà tao đấy!" Cùng với một bộ mặt "cô nghĩ rằng muốn trở mặt với tôi cũng khó". Nhưng mà hôm nay, bọn họ cũng chỉ nghĩ là trêu đùa Tô Khả, mức độ nghiện chỉ qua miệng, dĩ nhiên, nếu như Tô Khả bằng lòng đi cùng hắn, vậy tốt, không muốn, hắn cũng không muốn chuyện rắc rối gì kích động lòng người sau hôm nay.
Nói thế nào hôm nay cũng là ngày hắn vùi thân kẻ địch Doãn Lạc Phong vào vách đá! So với việc Doãn Lạc Phong còn sống, ít đi một phụ nữ thì không có gì lớn!
Hiện tại chuyện quan trọng nhất của bọn họ là đi nghiên cứu một chút xem buổi tối ăn mừng thế nào tốt hơn.
Cho nên hai người này cũng đi như vậy.
Tô Khả thở giọng thở ra, sau đó bay thẳng đến cửa chính khách sạn - nhà hàng năm sao này. Cô mới vừa nhớ hai người này nói, Doãn Lạc Phong ở bên trong cùng người ta nói chuyện làm ăn.
Chỉ là hai người này đi hai bước, trong lòng cảm thấy có chút là lạ, sau đó xoay người lại, đúng lúc thấy Tô Khả đã vào đại sảnh, đi tới chỗ rẽ, khi bóng lưng Tô Khả biến mất trong tầm mắt bọn họ, bọn họ nghi ngờ nhìn nhau.
Tiểu La La nói: "Lão đại, chẳng lẽ anh không cảm thấy người con gái này nhìn quen mắt sao?"
"Mày không nói tao cũng không có cảm giác gì, mày vừa nói, hắc, thật là nhìn có chút quen mắt! Nhưng tao gặp qua cái người đẹp này ở nơi nào đây? Căn bản là tao không nhớ."
Giữa trán Tiểu La La hiện lên ba vạch đen, "Lão đại, em nói nhé, dáng dấp cô kia giống bạn gái của Doãn Lạc Phong nha! Chẳng lẽ lão đại mau quên cái cô nói chuyện anh bị liệt dương một bên rồi hả?"
"Khụ khụ, vốn là tao... mẹ nó! Chuyện trọng đại như vậy mà mày không nói sớm! Não mày tàn à! Mẹ nó! Nói cách khác, thực ra toàn bộ câu chuyện chúng ta vừa mới nói cô ta cũng nghe! Mẹ kiếp mẹ kiếp!" Sau một trận nói lời thô, mắt của hắn đột nhiên hoảng sợ, "Mẹ kiếp! Nhanh lên, đừng để cho cô ta chạy mất!"
Nói xong, hai người bắt đầu đuổi theo hướng đi của Tô Khả.
Chuyện đầu tiên khi Tô Khả vào đại sảnh là tìm một nơi góc có nhiều đồ vật hổn tạp bên trong để núp vào, bởi vì cô không biết Doãn Lạc Phong đang ở chỗ nào, cho nên cô cũng không thể đăng ký sổ theo dõi được. (chắc chỗ này là nhà kho nên gọi là nhà kho luôn cho tiện nhé)
Sau đó, Tô Khả lấy di động ra, trực tiếp gọi điện thoại cho Doãn Lạc Phong. Nhưng mà trên đó vẫn là giọng nữ máy móc: "Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."
Tô Khả nhịn không ngừng phát ra một tiếng"Mẹ nó!"
*
"Cô có thấy một cô gái mặc váy trắng đi qua từ nơi này hay không?" Mặc khác, hai người kia mới vừa ngăn một công nhân làm vệ sinh lại.
"Không có." Giọng của cô kia một mực cung kính, nói thế nào thì khách sạn này là chỗ ông chủ nhỏ thường qua đêm, dĩ nhiên là họ biết, để cho anh làm xong chuyện tốt, nói không chừng có thể tăng lương cho cô ta, "Xin hỏi còn có thể giúp gì có cho cậu không?"
"Đi đi!" Người nọ bực tức, sau đó vừa thầm hùng hùng hổ hổ: "Tao khinh, đàn bà đáng chết này, chớ bị tao phát hiện, nếu không tao nhất định để một đám anh em thay phiên cô!"
"Lão đại, làm thế nào đây? Em cảm thấy cô gái kia sẽ không chạy xa, cô ta không có thẻ mở cửa phòng ở đây, cũng không phải khách ghi danh, mới nãy vừa từ khúc rẽ này biến mất, chuyện tới giờ này mới mấy phút, khẳng định cô ta còn ở lại tầng này ẩn núp."
"Đúng vậy, tìm cho tao! Mày đi bên kia, tao đi bên này, nhanh đi, tao không tin hai người đàn ông còn trị không chết con đàn bà này!" Giọng nói của người kia là nghiến răng nghiến lợi.
Đúng lúc, toàn bộ giọng nói của hai người bọn họ truyền vào tai Tô Khả.
Tô Khả nhịn không được liền cắn răng, hai người này vẫn phát hiện ra cô hơn nữa đuổi tới rồi! Cô nắm chặt quyền, tiếp tục gọi điện thoại cho Doãn Lạc Phong, tiếc rằng vẫn là giọng nữ máy móc lạnh lẽo.
Doãn Lạc Phong, sao anh không ở trên máy bay mà đang làm cái gì ở đây!
Sau đó Tô Khả nhìn lên thời gian, Tô Khả thấy rằng vẫn còn đủ thời gian, dù sao cuộc đua của Doãn Lạc Phong là chạng vạng, vì vậy, Tô Khả quyết định gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên.
Thời gian mỗi một giây qua đi, Tô Khả lại thêm một phần khẩn trương, Cẩm Niên à, Cẩm Niên à, mau nghe điện thoại đi, bình thường tôi đều không dùng điện thoại làm phiền anh như thế này, hôm nay anh liền mau nhận cho tôi đi.
Tô Khả cảm nhận được là thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, thật ra thì chỉ mới nửa phút, Tô Cẩm Niên bên kia mới nhận điện thoại.
"A lô?" Âm thanh Tô Cẩm Niên trước sau vẫn nhẹ như một.
"Cẩm Niên, tôi gặp phiền phức rồi." Tô Khả nhỏ giọng nói, cô không dám nói chuyện lớn tiếng, bởi vì nói không chừng những người đó đang ở bên ngoài.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Có người động tay động chân trên xe Doãn Lạc Phong, bị tôi nghe thấy, lại bị bọn chúng phát hiện, bây giờ bọn chúng đang đuổi theo tôi ở bên ngoài... Tôi ở trung tâm thương mại lớn nhất thành phố B..."
"Phanh ——"
Chỗ đồ đạc tùm lum mà Tô Khả đang nấp bị người đá vào, Tô Khả ngẩng đầu, quả nhiên là cái tên kia, hắn nhìn thấy trong tay Tô Khả có một cái điện thoại di động, trực tiếp đá bay.
Tay Tô Khả đau như bị dùi khoan một hồi, cô nhìn lướt qua thấy trò chuyện vẫn còn tiếp tục, cô hướng điện thoại di động lớn tiếng nói, "khách sạn - nhà hàng năm sao cách đó không xa —— ưm ——" người nọ đã bưng kín miệng Tô Khả, hai mắt trợn tròn, vốn là mặt đã có chút bỉ ổi, hiện tại càng thêm méo mó kịch liệt.
Hiển nhiên người này chính là lão đại hai người, hiện tại, hắn vừa bụm miệng Tô Khả, vừa dùng một đạp hung hăng đạp bể Iphone mà Tô Khả dùng gần ba năm. Trong nháy mắt, màn hình IPhone này 'chia năm xẻ bảy'. Hắn còn không hả giận, lại liều mạng đạp điện thoại Tô Khả.
Lòng của Tô Khả co rút đau đớn một hồi, trên kia cũng không có ít hình cùng tin nanh của Tô Cẩm Niên, cô không biết, sau khi điện thoại di động báo hỏng, những thứ quan trọng nhất kia có còn ở trên đó hay không.
Sau đó hắn cười híp mắt nhìn Tô Khả, "Cô bé lại có chút can đảm nhỉ, khó trách được thằng ranh Doãn Lạc Phong kia coi trọng nha. Không biết sau khi Doãn Lạc Phong biết đám người tụi tao thay phiên mày, còn có tiếp tục thích mày hay không đây? Hả?"
Ánh mắt của Tô Khả thoáng qua vẻ bối rối, cô vẫn cho là xã hội pháp trị như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề này, nhưng hôm nay cô cảm thấy rằng, cô đụng phải người này, hiển nhiên là cái loại tầng lớp cặn bã, cho dù là làm chuyện trái pháp luật, bố mẹ của họ ra lệnh một tiếng, bọn họ cũng có thể được bảo lãnh.
Tên kia nói, rồi tiếp tục cười nói với Tô Khả, "Bây giờ sợ sao? Dĩ nhiên, từ trước đến giờ tao vẫn thương hương tiếc ngọc, nếu không liền quăng mày xuống Quỷ Môn Quan, đi theo tao đi, đến lúc đó tai đảm bảo mày được cật hương hát lạt?" (Quỷ Môn Quan: ý chỉ cõi âm, chết rồi đấy)
Nói xong, hắn lấy tay che miệng Tô Khả xuống, có ý là, cô mau vội vàng cầu xin tôi khoan dung đi, nói cô nguyện ý đi theo tôi.
Trong lòng Tô Khả không nhịn được châm chọc: mày cho rằng mày ở đây diễn kịch cổ trang sao! Còn cật hương hát lạt.
Ánh mắt hắn khẽ nheo lại, sau đó một tay trực tiếp nắm một túm tóc dài của Tô Khả, sau đó hung hăng kéo xuống, Tô Khả có cảm giác đau đớn một hồi.
"Như thế nào, bây giờ là không phải rất hối hận rồi sao? Nói cho mày biết, người đối đầu với Vương Phú Quý tao, chưa người nào từng có kết quả tốt! Biết ba tao là ai không?"
"Một đám khốn nạn!" Tô Khả không nhịn được khạc ra một câu.
Vương Phú Quý thẳng tay tát một cái, trong nháy mắt khuôn mặt trắng nõn của Tô Khả xuất hiện năm dấu tay chói lọi, đau đến nước mắt Tô Khả cũng trào ra hốc mắt.
Trong nháy mắt Tô Khả cảm giác mình đúng là quá mức ngây thơ, trong xã hội này, cho tới bây giờ đều là ánh sáng cùng bóng tối cùng tồn tại, là cô đem thế giới này nghĩ quá mức tốt đẹp, cho nên vẫn luôn một mình xông về trước, cũng may cô sống hai mươi mấy năm, vận số cũng đủ trái ý trời, gặp phải mọi người đều xem như là người tốt, cũng chỉ có hôm nay, cô đụng phải một kẻ biến thái.
"Nói cho mày biết, đừng đối đầu với tao! Có tin hiện tại tao liền đè lên mày hay không?"
"Không tin! Mày liệt một bên!"
Toàn bộ gân xanh của anh nổi hết lên trên trán, ánh mắt như muốn đem Tô Khả ăn thịt. Sau đó lại một cái tát nữa rơi vào trên mặt Tô Khả, "Tao cho mày nói bậy!"
Tô Khả nâng khóe môi lên, "Tao là bác sĩ nam khoa, trông vẻ mặt táo bón của mày, nhìn một cái cũng biết là liệt một bên rồi, không mau đi bệnh viện chữa trị, còn ở trước mặt của tao ra oai, ha ha."
Trong cơn giận dữ hắn một đường kéo quần của mình xuống, lộ ra quần lót tam giác, nhìn Tô Khả, "Hôm nay ông đặc biệt lên anh, xem anh còn dám nói bậy hay không" Nói xong, một đạp đá vào hai đầu gối của Tô Khả.
Tô Khả bị đau, lảo đảo hai cái, bị hắn đẩy ngã xuống đất, toàn bộ đồ vật hỗn tạp bên trong đùng đùng rơi xuống đất. Trong nháy mắt bụi mù xông lên, mắt Tô Khả tinh, thấy được bên cạnh có một cây gậy dài. Nếu như bước tới hai bước nữa, nhất định có thể đập hắn ngất.
Hắn thấy mình đẩy Tô Khả ngã xuống đất, cười dâm một tiếng đi về phía trước, từng bước từng bước, Tô Khả tự nói với mình phải bình tĩnh, sau đó từng bước từng bước bò lui về phía sau, mặt làm ra một vẻ hoang mang sợ hãi.
Hắn lại âm hiểm cười mấy cái, "Hôm nay ông đè lên người mày, là may mắn của anh! A ha ha ha! Ngược lại thật ra tao không thể chờ đợi mà muốn nhìn vẻ mặt tối tăm khi mày biết tao mạnh hơn là cái gì một chút."
Tô Khả nhìn khuôn mặt tươi cười bỉ ổi của hắn, trong lòng nôn mửa một hồi, hiện tại cô gởi gắm hi vọng vào hai chuyện, một là Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên, hi vọng anh nghe ra ý trong lời nói của cô, vội vàng tới đây. Nếu như anh còn chưa đến, như vậy còn cái cây gậy dài phía sau là hy vọng cuối cùng của cô, nếu như một đập không thành công, vậy thì nhất định là cô sẽ hoàn toàn lâm vào nguy hiểm.
Cô không sợ hắn mạnh với cô, bởi vì lần trước khi miệng cô nói hắn liệt một bên, đáy mắt chợt lóe lên tia kinh hoàng, cái biểu cảm của nét mặt, cùng vẻ mặt của người bị vạch trần chuyện thầm kín giống hệt. Cộng thêm hôm nay cô thử dò xét lần nữa, cũng có thể thấy dáng vẻ 'thẹn quá hóa giận' của hắn, vậy tuyệt đối không thể nào có năng lực X!
Nhưng cô vẫn không cách nào chịu được thân thể của mình gặp phải đàn ông bỉ ổi đụng chạm, cho nên nhất định là trước đó cô phải lật đổ được cái tên đàn ông đáng chết này!
Nghĩ tới đây, lòng của Tô Khả khôi phục bình tĩnh lại một lần nữa, sau đó lại cảm thấy quả thật người ở khách sạn - nhà hàng năm sao này đều bệnh thần kinh, nhà kho của mình đang phát ra tiếng động cũng không có ai biết, cái chỗ tồi tàn mà!
"A ha ha ha, con ma ngắn ngủi kia làm sao có thể biết mày đã bị tao cưỡi lên! A ha ha ha, lúc đó anh đã sớm chết rồi! A ha ha ha!" Hắn cười đến vô cùng đắc chí, "Có biết tại sao tao biết mày không thể thông báo cho Dõan Lạc Phong không?"
Hắn đảo mắt rồi khôi phục sắc mặt bình thường, chỉ là vẫn đầy bỉ ổi như cũ, hắn sờ sờ cằm của mình, "Bởi vì tao đã sớm biết điện thoại di động của nó tắt máy! Ít nhất thì ba giờ nó mới mở điện thoại di động." Hắn nhún nhún vai nói, dáng vẻ như mày rất bất hạnh, có vẻ vận số không tốt.
"A ha ha ha, quả nhiên tao là thiên tài!" Nói xong, hắn lại mở miệng ra cười, cả khuôn mặt thuộc kiểu cực kỳ bỉ ổi, cười ước chừng hai mươi giây sau, lập tức mặt hắn đổi sắc, hung dữ mà nhìn Tô Khả, trợn mắt nhìn hồi lâu, sắc mặt của hắn lại dãn ra, lộ ra một nụ cười bỉ ổi, "Có phải rất nghi ngờ tại sao tao cười to đến như vậy hay không, ở đây cũng không có ai tới?"
Tô Khả nắm chặt quyền trừng mắt nhìn tên biến thái này.
"Bởi vì đây là địa bàn của cha tao! Khách sạn này là nhà họ Vương mở! Nói với việc tao dặn dò, nơi này chính là bất kỳ người nào cũng không đi vào! A ha ha ha! Nếu không mày cho rằng làm sao tao biết mày đang ở đây, tại sao tao có thể thần không biết quỷ không hay giở trò trên xe của nó? A ha ha ha!" Hắn lại bắt đầu đắc chí mà cười to, "Cho nên mày á, thức thời thì đi theo ông đây, không thức thời hôm nay, mày chết ở chỗ này, cũng sẽ không có người nào phát hiện."
Hắn thấy Tô Khả nhìn hắn chằm chằm, hí mắt cười hì hì nói, "Chỉ là đừng sợ nha, có thể không giết người thì chắc chắn tao sẽ không giết người, nói thế nào thì ông đây là thanh niên tốt tuân kỷ tuân luật pháp, thật ra ba tao làm cán bộ trung ương nha, ông tự nhiên con trai cũng là công dân tốt. A ha ha ha!"
Tô Khả sắp ói ra. Hiện tại ai đang cùng cô nói chuyện, xã hội này rất là công bằng, cô sẽ cầm cây gậy dài kia đập chết hắn!
Hắn tiếp tục nói, "Có phải không phục lắm hay không?"
"......"
"Hết cách rồi, chính là quyền lợi của ông đây! A ha ha ha!" Hắn ngồi xổm người xuống nhìn Tô Khả, một tay đưa lên mặt của Tô Khả, Tô Khả có cảm giác cô bị một con cóc bò lên, trong lòng nôn hết rồi.
Hắn cười híp mắt, "Cảm giác thật tuyệt." Nói xong, hắn cong môi heo lên, muốn hôn xuống.
"Ồn —" Từ trong miệng anh phát ra mùi thối, giống như là một cọng rơm cuối cùng, làm cho Tô Khả chợt phun một đống lớn nước bọt.
Áo của hắn còn chưa cởi, cho nên khắp áo khoác đều là nước bọt của Tô Khả, từng đốm nhỏ, vô cùng ghê tởm, một mùi gay mũi tản ra, bay vào mũi Vương Phú Quý, Vương Phú Quý bị dọa sợ đến nhảy lên, "Ấy da da! Ấy da da!"
Hắn lập tức mau chóng cởi áo khoác của mình ra, nhưng mà không kịp, bởi vì bông hoa nước bọt đã từ trên áo khoác chảy xuống, chảy đến quần lót tam giác của hắn.
Tô Khả là "đầu sỏ gây nên" mình a không đành lòng tiếp tục xem rồi, cô sợ mình tiếp tục phun ra, chỉ là vừa phun như vậy, ngược lại trong lòng dễ chịu hơn không ít.
Mặt Vương Phú Quý xem thường lau nước bọt trên quần lót, Tô Khả thừa dịp cầm lấy cái cây gậy dài kia, hướng lồng ngực của Vương Phú Quý hung hăng mà đập tới, sức lực này là toàn bộ sức mạnh của Tô Khả rồi, nhiều sức như vậy làm tay cô tê dại.
Vương Phú Quý nhất thời không phát hiện, đợi đến lúc kịp phản ứng, đã ngã xuống đất một cái đụi, "Ai u ai u" kêu lên trên đất, trái tim Tô Khả không ngừng nhảy loạn, nhưng mà cô không dám lơi tay, chính là Vương Phú Quý lơi lỏng mới bị cô phản kích khi cùng đường.
Cho nên cô cầm gậy dài, liều mạng đập lên đùi Vương Phú Quý, đập gãy chân cũng không sao, dù sao chỉ cần không giết người là tốt rồi, coi như đến lúc đó kiện lên quan tòa, cô cũng chỉ là tự vệ!
Đợi đến khi Vương Phú Quý đau đến ngất đi, Tô Khả mới đặt mông ngồi xuống đất, trên mặt là một mảng mồ hôi lớn.
Tô Khả thấy Vương Phú Quý hôn mê, mắt liếc tới điện thoại mà Vương Phú Quý làm rơi xuống, cô khẩn trương đi tới, đưa tay cầm lấy điện thoại hắn, dọc theo đường đi, tay của cô vẫn run rẩy, nhiều lần, ngay cả điện thoại cũng không thể cầm chắc.
Tô Khả nhanh chóng mở màn hình gọi trên điện thoại di động, bấm lên đó một dãy số, đem số điện thoại đã thuộc nằm lòng bấm dô, nhưng mà bởi vì tâm hồn còn chưa hoàn toàn bình tĩnh, cho nên không dưới mấy lần Tô Khả đều bấm sai số.
Rốt cuộc, đầu Tô Khả đầy mồ hôi bấm được số điện thoại của Tô Cẩm Niên, nhấn phím gọi màu xanh lá ngay lập tức, tiếng chuông quen thuộc bắt đầu vang lên.
"Cẩm Niên ~" bên kia vừa bắt máy, nước mắt Tô Khả liền lách tách chảy xuống, sợ mà khóc lên.
"Tô Khả, cô đang ở đâu?" Âm thanh Tô Cẩm Niên luôn luôn bình thường như vậy cũng như không hề bận tâm.
"Nhà kho ở một khúc rẽ dưới lầu của khách sạn X." Tô Khả vừa khóc vừa nói.
"Chờ tôi!"
"Được." Tô Khả khóc lóc nói, sau đó cúp điện thoại, đưa điện thoại di động trả lại giữa túi áo trên ngực đầy nước bọt của Vương Phú Quý. Camera cũng dọc theo đó mà lộ ra ngoài trên áo.
Giờ phút này Tô Khả cũng không biết, bây giờ cô bất tri bất giác mở chức năng chụp ảnh trong điện thoại di động, mà chính là hành động vô ý của cô đã giúp cô rất nhiều.
Dĩ nhiên, hành động vô ý của Vương Phú Quý cũng là nhân tố quan trọng giúp cô rửa sạch được oan ức. Nếu như không phải là người Vương Phú Quý này vì bất lực X, khi hắn yêu hắn còn chụp hình cùng phụ nữ của hắn, trước đó còn cởi hết đồ rồi trò chuyện video X để an ủi, nếu không thì phím chức năng thu hình sẽ không được thiết lập sẵn dễ dàng như vậy, hơn nữa trong đó còn cài sẵn máy quay phim nữa. Cũng vì vậy, khi Tô Khả vừa nói chuyện điện thoại xong, không cẩn thận đụng trúng. Dĩ nhiên, những thứ này đều là sau này mới nói.
Tô Khả vừa để điện thoại trở về, cửa nhà kho cũng bị người khác đá văng ra, vì Tô Khả nghĩ là Tô Cẩm Niên đến, kích động quay đầu lại, nước mắt trên mặt cũng còn chưa kịp lau khô, chỉ là đợi đến khi thấy rõ người tới, Tô Khả mới sợ hết hồn, bởi vì đây cũng không phải là Tô Cẩm Niên, mà là đồng bọn của Vương Phú Quý này.
Nghĩ cũng phải, bọn họ mới cúp điện thoại, dù là Tô Cẩm Niên ngồi hỏa tiễn cũng không có tới nhanh như vậy. Mà người đến, hiển nhiên là bởi vì mới vừa nghe tiếng kêu dữ dội của Vương Phú Quý. Sau khi hắn đá văng cửa, lập tức khóa cửa lại.
Tức thời, mắt của Tô Khả trợn tròn, đồng bọn này của Vương Phú Quý thấy Vương Phú Quý hôn mê mà nằm trên mặt đất, trên người chỉ mặc một cái áo phông cùng một cái quần lót tam giác, miệng há lớn, hét lên: "Lão đại!"
Bởi vì đau mà hôn mê nên hiển nhiên Vương Phú Quý không thể trả lời hắn, anh tiếp tục la hét: "Lão đại, lão đại!" Nhưng mà, một tay của hắn lại lặng lẽ dí vào mũi của Vương Phú Quý.
Vương Phú Quý hôn mê bởi vì thiếu dưỡng, dĩ nhiên là đã tỉnh lại, nhìn đàn em của hắn bây giờ diện mạo dữ tợn, đáy mắt là một nụ cười khi được như ý, dùng khẩu hình miệng nói: "Mày, đi, chết, đi!" Nói xong, liền lớn tiếng hét lên, "Lão đại, lão đại!" Mặt của hắn vẫn luôn cười.
Rốt cuộc mắt của Vương Phú Quý trợn to, phát ra tiếng "Ô ô", sau ba phút, vốn là tên Vương Phú Quý này vẫn còn tinh thần của người sống mà chân vừa đạp đạp như vậy, vừa nhắm mắt, chết rồi. Trước khi chết, trong đầu hắn chính là: nuôi một con chó sói trắng!
Khóe miệng người kia cười: lão đại, không thể trách tao được! Trách thì trách mày không nên cường bạo em gái tao! Hại nó tự sát! Dĩ nhiên, nếu như không phải cuối cùng em gái tao đá mày một đạp kia, mày cũng sẽ không liệt một bên. Mặc dù đây là báo ứng của mày, nhưng mà còn thiếu rất nhiều!
Dĩ nhiên là Tô Khả không biết tình hình bên kia, mắt của cô hoàn toàn tập trung trên cửa chính kia. Mới nãy Vương Phú Quý vẫn cản trở lối ra, cô không cách nào chạy ra ngoài được, hiện tại hoàn toàn là cơ hội để cô ra ngoài, cho nên tại lúc mà người kia chạy vội tới bên cạnh Vương Phú Quý thì Tô Khả ở đó liền nghiêng người định chạy ra ngoài.
Có lẽ là lần này cô thực sự bị giật mình, cho nên phải nói là bước chân không có sức, căn bản đi không được mấy bước là đã cảm thấy mình muốn té xuống.
Thật vất vả mới đi tới cửa, Tô Khả mở cửa, không biết có phải vì nguyên nhân tay không có sức lực hay không, mấy lần đều trượt xuống. Cuối cùng đem mở cửa ra, Tô Khả mất hơi sức của 'chín trâu hai hổ', rốt cuộc thì cửa này cũng mở ra, chỉ là còn chưa có đi bao xa, vật hỗn tạp gì đó liền rơi trên đầu Tô Khả.
Tô Khả choáng váng một hồi, nhưng vì an toàn của cô, cô phải chạy ra khỏi cái nhà kho yên tĩnh này.
Mà đồng bọn Vương Phú Quý ngồi thẳng lên rồi cười, vừa đúng lúc nhìn thấy Tô Khả chạy đến cửa, tốc độ cực nhanh chạy đến cửa, một tay túm được đầu tóc rối bời của Tô Khả, cười lạnh một tiếng, "Cũng giết người rồi, còn dám chạy ư?"
Nói xong, kéo Tô Khả qua, hung hăng đánh mấy cái tát vào Tô Khả."Người đàn bà thâm độc này!" Hắn dùng một tay hung hăng kéo Tô Khả vốn mệt lả không còn hơi sức xuống đất.
Tô Khả cảm thấy được lời nói của hắn không thể hiểu được, cái gì gọi là giết người, rõ ràng chính là hôn mê kia mà! Chẳng lẽ hắn ta đã chết? Tô Khả học y, dĩ nhiên là hiểu làm thế nào cho người ta không chết, cho nên mới vừa rồi mặc dù cô đã dùng hết toàn lực đập gậy dài vào người Vương Phú Quý, nhưng mà cô toàn giáng xuống đùi hắn, giống như ba gậy của một đứa trẻ vậy.
Sau đó, ánh mắt của cô liếc mắt nhìn Vương Phú Quý, chỉ thấy mặt của Vương Phú Quý là màu xanh đen, cô hoảng sợ nhìn Vương Phú Quý, rõ ràng cho thấy hắn bị nghẹt thở mà chết!
Sau đó trong nháy mắt cô hiểu Vương Phú Quý là bị người đàn ông trước mắt này giết chết, mà hắn, muốn cô làm người chết thay cho hắn!
Hắn tiếp tục bước tới, nắm lấy tóc Tô Khả đâp vào vách tường, "Cái người đàn bà thâm độc này! Còn nhỏ tuổi mà lại giết người! A a a a! Lão đại!"
Đầu Tô Khả cũng chảy xuống không ít máu.
"Phanh ——", cửa lại một lần nữa bị đá văng ra, Tô cẩm Niên mệt mỏi đầy gió bụi mà chạy tới, một chân anh còn lơ lửng trong không trung, hiển nhiên là mới vừa đạp một đạp rất mạnh.
Trên mặt anh có thể thấy rõ sự sốt tuột, khi anh nhìn thấy Tô Khả bị người đàn ông này nắm lấy tóc đập vào tường, ánh mắt của anh trợn to, gấp đến độ chạy tới, nhảy lên một cái đạp người đàn ông kia ngã trên mặt đất!
Tô Khả vốn đã chảy khô nước mắt cuối cùng rơi xuống lần nữa: Cẩm Niên, rốt cuộc anh đã tới!
← Ch. 052 | Ch. 054 → |