Ghi chép số liệu
← Ch.037 | Ch.039 → |
Editor: BeCuacon
Mặc dù là đường mòn mát rượi của trường quân đội, nhưng khác với ở trường học của Tô Khả, ở đây đều là trồng cây bách xanh ngắt, đáng mừng là mấy cay này đều xanh ngắt ngay thẳng, giống như tấm bình phong thiên nhiên. Có thể phòng ngừa Tô Khả bị tô Tô Cẩm Niên phát hiện.
Cho dù như thế, Tô khả vẫn đi cẩn thận, sợ bị Tô Cẩm Niên phát hiện.
Cô lặng lẽ đi, đầu của Tô Cẩm Niên trong tầm mắt của Tô Khả, từ gò má từ từ biến thành cái ót, Tô Khả nhếch miệng, mục tiêu càng ngày càng đến gần.
Cô không ngừng khẩn trương, trái tim nhỏ "bùm bùm" nhảy không ngừng, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, dù sao loại chuyện như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên làm.
Cô nhẹ nhàng thở một hơi thật dài, sau đó hai tay cầm Lang Nha bổng nắm thật chặt, cô điều chỉnh tốt vị trí của mình, để tìm vị trí đánh bất ngờ. Cô khẩn trương không nhịn được đưa một tay vào túi quần của mình, trong túi còn có một ít thuốc mê y khoa, có thể không dùng đến nó liền cô gắng không dùng nó.
Khinh thường thở mấy hoi, Tô Khả nơm nớp lo sợ bắt đầu đến gần hướng của Tô Cẩm Niên. Chân đạp trên nền đất bùn, còn là phát ra tiếng "xịt xịt".
Tô Khả vừa định vươn tay cầm Lang Nha bổng đánh lên bả vai Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Nien như là phát hiện cái gì đó, trong nháy mắt quay đầu lại.
Tô Khả không còn kịp dừng lại, lúc cây gậy gần tới Tô Cẩm Niên, mắt Tô Cẩm Niên mở to, một tay đưa qua chặn tay Tô Khả lại, sau đó vươn tay bóp một cái, Tô Khả bị đau, cây gậy rớt xuống đât, phát ra tiếng "Lộc cộc".
Có lẽ liên quan đến việc Tô Khả dùng lực thật mạnh, vì quán tính, Tô Khả có khuynh hướng ngã trên đất, nhưng mà do cô đi về hướng Tô Cẩm Niên, cho nên chuyện đương nhiên là Tô Cẩm Niên trở thành tấm đệm thịt cho Tô Khả.
"Phịch ——"
Hai người cùng té lăn trên đất.
Chóp mũi Tô Khả chạm chóp mũi Tô Cẩm Niên, đôi mắt đen như mực giật mình Tô Cẩm Niên như vậy.
Tô Khả khốn khổ gào thét một tiếng: xong rồi.
Đáy mắt Tô Cẩm Niên mù mịt tức giận.
Tô Khả hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, một tay mò tới ống tiêm thuốc mê kia, móc ra trực tiếp đâm vào đùi Tô Cẩm Niên. Phòng thí nghiệm y dùng thuốc mê, so bệnh viện thì dược tính nhỏ hơn, nhưng là dược hiệu phát tác là rất nhanh, mặc dù tiêm vào ở cơ thể người sẽ không xuất hiện gì đáng ngại, nhưng mà Tô Khả vẫn đau lòng Tô Cẩm Niên, nói thế nào vật kia cũng là thuốc, cũng có ba phần độc.
Ai, nhưng vì một ít lợi ích của cô, cho nên Hoa Sen Trắng, tôi chỉ có xin lỗi anh.
Trong nháy mắt Tô Cẩm Niên cảm giác bắp đùi mình tê rần, nhìn chằm chằm Tô Khả, nghiến răng nghiến lợi, "Tô, Khả! Cô tiêm cho tôi cái gì!"
"Ai da, dù sao cũng không phải ma túy á." Tô Khả bò dậy khỏi người Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên muốn đứng dậy, nhưng anh cảm giác bắp đùi mình hơi tê dại, có chút khó nhúc nhích, "Thuốc, tê, khẩn, cấp?"
Tô Khả cười "Ha ha".
Tô Cẩm Niên có loại kích động muốn giết Tô Khả, đưa tay lên bấu vào cổ của Tô Khả, "Cô biết cô đang làm gì không?"
Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên như vậy, hình như lần đầu tiên nhìn anh như vậy, tức giận như vậy, trong lòng của cô thoáng qua một chút hối hận, nhưng là, làm cũng đã làm, còn có thể làm sao nữa?
Tô Khả nói: "Cẩm Niên, xin lỗi."
Cô biết bây giờ Tô Cẩm Niên không có hơi sức, quả nhiên, tay của anh dần dần hạ xuống, mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Khả, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại ngủ mê man.
Cuối cùng lúc Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên ngủ mê man vì thuốc mê, chột dạ không dứt, nhìn quanh bốn phía, trong lúc nhất thời không biết đem anh đi đâu, nếu như là ở trường của mình, sẽ có một kho hàng nhỏ, nhưng mà nơi này, thật là cô không biết nên đem Tô Cẩm Niên "kéo" tới chỗ nào, sau đó ghi số liệu.
Chỉ là nhìn bên này khắp nơi là cây, xanh um tươi tốt, cũng coi rất hiếm người qua lại, ngược lại là lá canh rất tốt.
>
Cho dù như thế, Tô Khả vẫn đem Tô Cẩm Niên cõng lên, tính toán rồi đi về hướng rừng cây nhỏ sau thư viện.
Thật nặng nha, nhìn thân thể Tô Cẩm Niên thon gầy, nhưng mà bền chắc cực kì, Tô Khả chưa đi được vài bước đã mệt đến thở hồng hộc, nhưng vì sự nghiệp to lớn của cô, Tô Khả sẽ làm bất cứ giá nào, cắn chặt răng cố gắng tiến về trước.
Thật vất vả đem Tô Cẩm Niên chuyển đến thư viện, Tô Khả phát hiện phía sau thư viện có một phòng học nhỏ, Tô Khả nghĩ "Xe tới trước núi tất có đường, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng"!
Mô phật, cả Ngọc Hoàng đại đế cũng đang giúp cô, nếu số liệu lớn nhỏ của Hoa Sen Trắng cũng không thể nghiên cứu tới tay, cô cũng thật xin lỗi thiên thời địa lợi nhân hòa rồi.
Vào phòng học nhỏ này, chuyện đầu tiên Tô Khả đem cửa khóa trái, chuyện thứ hai là xem có máy quay phim hay không, hết cách rồi, cô cũng không muốn để cho thân thể Hoa Sen trắng nhà cô bị những người khác thấy.
Sau khi kiểm tra xong mọi thứ, Tô Khả tỏ vẻ cực kỳ hài lòng. Nhanh chóng đem Tô Cẩm Niên di chuyển đến bàn, bắt đầu "Hoành đồ đại kế" của cô.
Nhìn hai mắt nhắm ngủ say của Tô Cẩm Niênn, mặt trắng nõn nhàn nhạt một chút phấn, da thịt trơn bóng giống như ngọc đẹp cao cấp, lông mi thật dài, dưới ánh mặt như hai mảnh cắt tỉa. Nét mặt anh khi ngủ đẹp nhu hòa, trên trán một ít lông măng tinh tế, ánh mặt trời chiếu nghiêng, giống như mạ một tầng ánh sáng vàng óng ánh.
Quá đẹp.
Tô Khả có chút ngây ngô mà, không nhịn được lại gần nhìn kỹ hơn.
Bộ dạng Tô Cẩm Niên ngủ, giống như là một từ trong bức tranh 'Thần Tiên công tử'. Hoi thở không màng danh lợi, khiến lòng người cũng an bình không ít.
Tô Khả cúi người, len lén hôn một cái. Sau khi hôn xong, tâm tình cuồng loạn không dứt, giống như là mất khống chế, muốn nhảy ra khỏi ngực. Cô cũng không phải là chưa hôn Tô Cẩm Niên, nhưng mà bây giờ có loại rung động này, rung động vô cùng mãnh liệt, được rồi, cô càng ngày càng biết rõ, cô là lún thật sâu vào rồi.
Tô Cẩm Niên ơi Tô Cẩm Niên, quả nhiên anh ma quỷ của tôi, bởi vì anh, tôi từ sắc nữ thăng cấp thành sắc ma. Chỉ là, tôi không hối hận!
Vì vậy, Tô Khả dùng hai tay, bắt đầu cởi quần áo của Tô Cẩm Niên. Trong lòng lẩm nhẩm: "Bạn học Tô Cẩm Niên, chỉ là tôi cần phải có số liệu mà thôi. Thật chỉ là cần số liệu mà thôi."
Lúc cởi quần áo, tay Tô Khả vẫn run rẩy, ánh mắt nhìn quyển tập nhỏ trắng trắng, Tô Khả lại trấn định tự nói với mình: cô là bạn gái của anh ấy, cô không nhìn cái kia của anh chẳng lẽ đi nghiên cứu người khác sao? Lặp lại một trăm lần, Tô Khả hành động cũng ung dung hơn.
Anh chỉ mặc một cái áo sơ mi một cái quần thoải mái thôi, cho nên không tới mười phút, thân thể thuần khiết của Tô Cẩm Niên đạp vào mắt Tô Khả.
Này là ngực trắng nõn, dưới ánh mặt trời, láng bóng ấm áp như một viên ngọc trắng, làm cho Tô Khả chảy nước miếng mãnh liệt, nhưng là chảy nước miếng cũng không được, anh ngủ, cô ăn không được.
Thở dài, có chuyện quan trọng, quan trọng hơn.
Ánh mắt của Tô Khả không nhịn được nhìn đến chỗ kia, sau đó xấu hổ che mặt.
Thật là nóng! Mặt của cô cần phải được bơm máu.
Hoa Sen Trắng của cô, quả nhiên là chiến đấu cơ trong chiến đấu cơ! Về sau người nào ở trước mặt cô nói, con trai đẹp trai lớn lên đều là gậy Kim Châm Cô, cô liền chặt chết họ!
Cắn răng, lấy công cụ, bắt đầu đo lường.
Nhiệt độ của anh trong bàn tay cô, chỉ một loại nhiệt độ, làm cho cô khó khăn mãi. Quả nhiên, tiếp xúc trực tiếp so với tiếp xúc cách lớp vai, cảm giác của tay quả thật khác nhau trời vực!
"Ừm —"
Tô Khả vừa len lén liếc nhìn "chiến đấu cơ" của Hoa Sen Trắng nhà cô, vừa tính ghi chép số liệu vào quyển sổ của mình, đột nhiên tiếng thở nhẹ của Tô Cẩm Niên truyền vào tai của cô.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |