Cô là Ma Nữ! (1)
← Ch.060 | Ch.062 → |
Ngải Bảo trực tiếp lè lưỡi làm mặt quỷ. Phốc, Ngải tiểu tiểu lại một lần nữa không nhịn được cười phun ra ngoài.
Cuối cùng, Kỳ Tuấn vô cùng thông minh, biết hiện tại không thể khống chế nhỏ, trực tiếp chuyển sang Ngải Tiểu Tiểu, "Đừng cười, nếu không muốn anh động tay chân với em ngày trong xe thì hãy mau ngồi ngay ngắn."
Lại bắt nạt cô rồi! Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy lườm anh một cái, nhưng nhìn ánh mắt như lang như hổ kia cũng không còn dám cậy mạnh, vội vàng ôm chặt Ngải Bảo, nịt dây an toàn.
Kỳ Tuấn thấy như vậy khóe môi khẽ nhấc lên, lộ ra nụ cười còn có chút thất vọng. Sau đó khởi động xe, một đường chạy nhanh đến trước cửa cô nhi viện.
Cổng lớn, Ôn di cùng Sử Trường Khánh đang đưa một nhóm nhà báo đi vào.
Kỳ Tuấn lái Land Rover dừng lại ở ven đường, tròng mắt đen quét qua Ngải Tiểu Tiểu, "Ngải Bảo không thể sống ở chỗ này nữa, nơi này quá nguy hiểm, phải tìm một chỗ an toàn đưa nó đi."
Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy trầm mặc chốc lát. Cô biết anh nói không sai, nhớ tới người đàn ông kia mới vừa rồi muốn ném Ngải Bảo từ trên giá sắt xuống, lòng của cô đau đớn vô cùng.
Nhưng mà, cô vẫn có băn khoăn —— "Ngải Bảo, từ nhỏ nó đã đi theo Ôn di mà lớn lên, Ôn di cũng thương nó như vậy, tôi......"
"Yên tâm đi, tất cả giao cho anh." Kỳ Tuấn đặt một bàn tay lên Ngải Tiểu Tiểu, mang theo sự ấm áp động lòng người, khiến Ngải Tiểu Tiểu an tâm một cách khó hiểu.
Một lát sau, cô mới nhẹ nhàng mở miệng, "Còn có một việc muốn nhờ anh giúp một tay."
"Nói đi." Con mắt sâu thẳm bởi vì một lần cô nhờ giúp đỡ thoáng hiện ra ánh sáng mừng rỡ.
"Sử Trường Khánh nói đang có người gây áp lực, muốn Phủ Thị Chính giải tán cô nhi viện này, tính miếng đất này vào hoạch định của chánh phủ. Anh có thể giúp tôi điều tra một chút là ai muốn nhằm vào chúng tôi hay không?"
Kỳ Tuấn vừa nghe nói, tròng mắt đen tối sầm lại. Không cần điều tra, anh cũng biết là ai? Không ngờ hắn động thủ thật rồi, cho là như vậy anh sẽ khuất phục sao? Nằm mơ! Đáy lòng vừa quyết định, chỉ là trên gương mặt tuấn tú vẫn bình thản không hề gợn sóng như cũ.
Kỳ Tuấn nghiêng đầu nhìn Ngải Tiểu Tiểu gật đầu một cái, "Được." Ngừng lại một chút, anh lại hỏi, "Sau khi điều tra được em sẽ làm thế nào?"
"Tôi lại nghĩ biện pháp." Ngải Tiểu Tiểu rũ mắt xuống, đến lúc đó cô sẽ dùng biện pháp của mình để giải quyết, cả án oan hai năm trước kia nữa. Sử Kỳ Vân nói chuyện không đơn giản như vậy, người thực sự muốn cho cô chết không phải cô ta. Cô tin tưởng lời của cô ta... , hơn nữa đoán ra đó là lai lịch của người đó khá lớn. Hai năm trước nhờ có sự trợ giúp của Cố Trường Lâm mà oan ức của cô được rửa sạch, lại nhanh chóng phát hiện mình mang thai, cho nên những thứ này chuyện thành ra theo thời gian chầm chậm trôi qua mà lặng xuống.
Nhưng mà, bây giờ rất có thể lại là những người này gây ra, mong muốn hủy diệt cô và Ngải Bảo! Cô không thể nhẫn nại nhịn xuống nữa, mặc kệ là ai, cho dù thật sự là ruột thịt của cô, lần này cô cũng muốn đấu chính diện với người đó.
Cô không có ý định để cho anh giúp một tay, muốn tự mình giải quyết ư? Kỳ Tuấn rất không vui, tiểu nha đầu này nên biết bọn họ đã kết hôn, từ đó anh chính là ông trời của cô rồi. Hơn nữa chuyện này vốn là bởi vì anh mà gây nên, đối với việc anh tham dự, cô hoàn toàn không biện pháp giải quyết.
Xem ra anh rất cần dạy dỗ lại cô, "Khụ khụ......" Hắng giọng, Kỳ Tuấn muốn mở miệng, Ngải Tiểu Tiểu cũng đã ôm lấy Ngải Bảo, đẩy cửa xe ra xuống xe.
Xe của toàn bộ ký giả trước cửa cô nhi viện đã lái đi hết.
Chỉ còn lại Sử Trường Khánh đứng lại, anh ta quét mắt chung quanh rồi hỏi Ôn Ái Thi: "Tiểu Tiểu đâu rồi, sao đã lâu như vậy cũng không thấy cô ấy?"
"Đúng vậy, " Ôn Ái Thi cũng nhìn chung quanh, " cũng không thấy nhìn Ngải Bảo đâu cả, con bé ôm Ngải Bảo đi ra ngoài sao?"
"Ở đàng kia?" Sử Trường Khánh lại nhếch lên Lan Hoa Chỉ, chỉ là thấy Kỳ Tuấn bước xuống từ trên xe Land Rover phía sau nhất thời anh ta bỗng nhiên giận tái mặt, không thể nhịn sự xuống cay nghiệt trong giọng nói.
"Tiểu Tiểu, người ta vì cô nhi viện mà loay hoay ở chỗ này, còn cô lại vui vẻ chạy đi hẹn hò với đàn ông ư."
"Tôi......" Ngải Tiểu Tiểu muốn giải thích, nhưng khi nhìn sang Ôn Ái Thi, nếu để cho dì Ôn biết chuyện cô và Ngải Bảo bị bắt cóc nhất định sẽ dọa dì mất. Cô rủ đầu xuống nói một câu, "Thật xin lỗi." Coi như là chấp nhận.
"A, cô thật sự đi đã hẹn hò ư!" Sử Trường Khánh tức giận vừa vặn eo vừa dậm chân. Nhưng khi nhìn Kỳ Tuấn cao lớn rắn rỏi, khí thế ép người lại không dám khiêu khích, chỉ đành lắc đầu một cái, "Hừ, đừng nghĩ nếu để cho ta giúp bận rộn." Nói xong quay người đi khỏi cũng không quay đầu lại nữa.
Mặc dù Ôn Ái Thi cảm thấy có chút kinh ngạc nhìn Sử Trường Khánh quen thuộc chững chạc thẳng thắn mà nói chuyện trước mặt nhà báo trong lúc bất chợt trở nên ngây thơ như vậy. Nhưng dù sao cũng là người từng trải, lập tức nhìn ra đầu mối trong đó, cũng không nói thêm cái gì.
Sử Trường Khánh lái xe đi, một vài người đi vào trong cô nhi viện.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn Ôn Ái Thi, nhiều lần muốn nói chuyện tình của Ngải Bảo, nhưng khi nhìn gò má nhân hậu của dì Ôn lại không thể nói ra miệng. Cô biết Ôn di hiểu Ngải Bảo rõ nhất, Ngải Bảo cũng không thể rời khỏi dì Ôn.
Kỳ Tuấn nhìn thấu tâm tư của cô, nhìn Ôn Ái Thi rời đi nhanh chóng cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.
Mấy phút sau anh quay trở về, nhàn nhạt phân phó, "Nhanh đi dọn dẹp hành lý, dì Ôn đồng ý cùng đi với Ngải Bảo."
"Dì Ôn cam lòng rời khỏi cô nhi viện sao?" Ngải Tiểu Tiểu ngây ngốc nhìn Kỳ Tuấn hỏi.
"Không bỏ được, chẳng qua tôi nói nhất định tôi sẽ nghĩ biện pháp giữ được cô nhi viện, bà ấy đã đồng ý rồi."
"Anh đã nói những chuyện này cho dì Ôn rồi, còn lấy cái này ra uy hiếp bà!" Ngải Tiểu Tiểu đứng vụt lên, thô lỗ níu lấy cổ áo của anh.
"Làm người phụ trách của cô nhi viện, bà ấy phải hiểu những điều này." Kỳ Tuấn lạnh nhạt liếc cô một cái, ưu điểm của cô là quá mức lương thiện, cũng là nhược điểm trí mạng của cô.
"Nhưng dì Ôn đã rất vất vả để chăm sóc Ngải Bảo và những đứa bé này, làm sao anh có thể......"
"Tiểu Tiểu, Kỳ Tuấn nói rất đúng, làm viện trưởng của cô nhi viện nếu như ngay cả việc viện sắp bị giải tán mà ta cũng không biết, vậy ta đây làm viện trưởng để làm gì." Ôn Ái Thi mang theo một cái túi du lịch lớn đi tới, trên mặt trước sau mỉm cười như một, "Đi theo chăm sóc Ngải Bảo cũng không phải là Kỳ Tuấn uy hiếp, là ý của ta, ta cũng không bỏ được Ngải Bảo. Lại nói chờ con kết thúc đặc huấn, ta có thể trở về rồi, chỉ là vài tháng thôi có sao đâu."
A...... Hình như vừa rồi cô suy nghĩ nhiều quá. Ngải Tiểu Tiểu phẫn nộ buông cổ áo Kỳ Tuấn ra, hung hăng trừng mắt nhìn anh, tự chủ trương!
"Ngược lại con ấy, kết hôn là chuyện lớn như vậy mà lại không nói với dì Ôn một tiếng."
Lửa giận trong lòng Ngải Tiểu Tiểu mới vừa đè xuống lại cháy bùng lên trong nháy mắt, ngay chuyện này Kỳ Tuấn cũng đã nói với dì Ôn.
Kỳ Tuấn vì ngải bảo chọn nhà mới là chỗ ở của tập đoàn quân đặc chủng lữ B, ở một trong sơn cốc ngoại ô thành phố A, căn cứ của anh, cũng là chỗ an toàn nhất trên cái thế giới này.
Land Rover mới vừa lái vào cửa chính đã có một nhóm mặc nguỵ trang vọt tới. Trên người là trang phục của bộ đội đặc chủng,
"Lữ trưởng, thật sự là anh!"
"Lữ trưởng trở lại!"
Trên khuôn mặt đen như mực chỉ có hàm răng trắng bóng của mỗi lính đặc chủng đều là hồi hộp.
Không ngờ huấn luyện viên thối ở trong bộ đội lại được hoan nghênh như vậy, Ngải Tiểu Tiểu do cuối cùng vẫn không ôm Ngải Bảo xuống xe. Cô sợ Kỳ Tuấn không muốn giới thiệu thân phận của cô và Ngải Bảo. Dù sao đây là đại bản doanh của Kỳ Tuấn, những người này hẳn là hiểu rõ ràng tình huống cơ bản của anh hơn người ở căn cứ.
"Lữ trưởng, bọn họ là ai vậy?" Một người lính nhìn xuyên qua mặt kính xe thấy Ngải Bảo đang huơ huơ bàn tay nhỏ bé vỗ vào kình xe, còn có Ngải Tiểu Tiểu sau lưng anh.
"Đúng vậy. Lữ trưởng không giới thiệu cho chúng tôi một chút sao?"
Một đám đàn ông cuồng dã này không hiểu hàm súc là gì, lập tức cùng nhau làm ồn ào la hét muốn Ngải Tiểu Tiểu xuống xe, thậm chí kêu gào nếu không xuống sẽ lên xe kéo người xuống.
Kỳ Tuấn nhưng chỉ khẽ mỉm cười, mở cửa xe, vừa bế Ngải Bảo vừa nói với Ngải TIỂU TIỂU: "Xuống đây đi."
Ngải Tiểu Tiểu cũng không xấu hổ nữa mà nhấc chân xuống xe.
Một tay Kỳ Tuấn ôm cô, nhàn nhạt quét mắt nhìn đám thuộc hạ đang trợn to hai mắt, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc một lượt, lời ít mà ý nhiều khạc ra ba chữ, "Gọi chị dâu."
"Chị dâu?" Lập tức tất cả mọi người đều nổ tung, "Lữ trưởng, anh kết hôn từ khi nà vậy, hơn nữa còn có con lớn như vậy rồi?"
Nhưng Kỳ Tuấn chỉ nói, "Giữ bí mật!"
"A, lữ trưởng......"
"Ngụy Khải Sinh!" Kỳ Tuấn hoàn toàn không để ý đến lời của bọn họ, trầm giọng kêu một cái tên.
"Có mặt!" Lập tức có một anh lính có cầu vai hai vạch hai sao, thoạt nhìn rất chất phác mạnh mẽ đứng trước mặt hắn.
Kỳ Tuấn gật gật đầu, giao Ngải Bảo cho dì Ôn đứng phía sau, sau đó đẩy bọn họ cùng tới trước mặt Ngụy Khải Sinh, "Đây là dì Ôn, đây là con trai tôi. Tôi giao bọn họ mọi người chăm sóc, bảo vệ 24h cho tôi!"
"Dạ!" Ngụy Khải Sinh cúi đầu theo tiêu chuẩn quân đội.
"Bây giờ cậu dẫn bọn họ trở về Tiểu Lâu của tôi, sau bữa cơm trưa cậu phụ trách đưa dì Ôn đi làm quen hoàn cảnh ở đây."
"Rõ!"
"Ừ." Kỳ Tuấn đáp một tiếng, phất tay một cái ý bảo bọn họ có thể đi được rồi.
"Lữ trưởng, đã sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, anh và chị dâu ở lại ăn cơm chứ ạ." Ngụy Khải Sinh vác hành lý của dì Ôn và Ngải Bảo lên vai, nói.
"Không, tôi còn có chuyện." Nói xong Kỳ Tuấn kéo Ngải Tiểu Tiểu rồi mở cửa xe, để cho cô lên xe trước.
"Thế nào, muốn cùng chị dâu ăn cơm, chê chúng ta chướng mắt ư." Có người không nhịn được mà trêu ghẹo. [Minna-dien?dqn"lqd]
Kỳ Tuấn liếc xéo bọn họ một cái, từ chối cho ý kiến, lên xe rồi khởi động xe.
"Bọn họ thật đáng yêu." Ngải Tiểu Tiểu nhìn một đám lính muốn cướp ôm Ngải Bảo nói.
"Anh cảm thấy khả ái nhất là con trai của anh, nhìn bọn hắn đen như nước sơn mà cũng không có hù dọa dù chỉ một chút. Đây là chuyện tốt!"
Con trai của anh?! Ngải Tiểu Tiểu lập tức giật mình, khóe môi hiện lên nụ cười. Chỉ cần anh chấp nhận Ngải Bảo là được, cô còn có cầu xin gì nữa!
Lái xa ra chỗ không xa lắm, Kỳ Tuấn dừng xe ở một chỗ hẻo lánh.
"Tới đây." Anh vươn tay về phía Ngải Tiểu Tiểu, giọng nói có uy nghiêm không cho phép kháng cự."Cái gì?" Ngải Tiểu Tiểu phản ứng chậm lụt nháy mắt mấy cái, trong con ngươi Kỳ Tuấn thoáng qua cảm xúc phức tạp, Ngải Tiểu Tiểu không còn chưa kịp hiểu, rốt cuộc anh đã nhanh tay kéo khóa kéo của chiếc áo thể thao trên người cô xuống......
Bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo hoạ tiết một bộ phim hoạt hình đáng yêu......
Người bị hại nổi đóa trước lại là Kỳ Tuấn, anh nhìn chằm chằm chỗ bị tàn thuốc làm bỏng trên đầu vai Ngải Tiểu Tiểu, rống giận: "Đáng chết! Thật nên chặt cái móng chó kia xuống rồi!"
Á...... Ngải Tiểu Tiểu dừng lại mấy giây mới hiểu được cơn tức giận này không phải nhằm vào chính mình, mà là thương tổn do thế thân của "Phúc xà" gây ra cho mình. Chưa từng có người nào vì cô mà tức giận như vậy, Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua trong lòng
← Ch. 060 | Ch. 062 → |