Kết hôn và chân tướng (1a)
← Ch.049 | Ch.051 → |
Ngải Tiểu Tiểu lúc này mới phát hiện ra, người đàn ông đi theo phía sau Ngải Bảo—— lại là Kỳ Tuấn!
Chỉ thấy anh di chuyển chân dài chậm rãi đến gần, khóe môi lộ ra một nụ cười xấu xa. Áo len màu nâu nhạt, quần dài màu nâu khiến cho anh thêm mấy phần anh tuấn, ít đi mấy phần lạnh lùng, sau giữa trưa quán cà phê vẫn lóa mắt như cũ.
"Này, làm gì vậy!" Vị kiến trúc sư vụt đứng lên từ trên ghế ngồi, "Ngay cả đứa bé cũng đã có, còn tới xem mắt, cô bị bệnh thần kinh à!" Dứt lời thân thể xoay chuyển một cái muốn rời đi, mới vừa đi một bước lại quay đầu lại, uống như nuốt chửng chén Lam Sơn nhân viên phục vụ mới vừa đưa tới kia, để chén cà phê xuống bốp một tiếng, "Cô trả tiền! Hừ!"
Xoay người, dưới chân bị thứ gì đó ngăn trở, cúi đầu chỉ thấy Ngải Bảo cười toe toét cái miệng nhỏ nhắn, đưa cho anh ta một nửa chiếc kẹo que mình ngậm, "Chú à, ăn kẹo đường......"
"Cút!" Anh ta thô lỗ hất cái thứ đặc sánh trước mặt mình sang một bên, sau đó, rời đi cũng không quay đầu lại.
"Oa......" Chưa bao giờ từng bị người thô bạo như vậy đối đãi, người Vạn Người Mê như Ngải Bảo không chịu được mà khóc lớn tiếng. Vừa khóc vừa thút tha thút thít tố cáo, "Chú...... Hư......"
"Ngải Bảo, không phải mẹ đã nói cho con biết nam tử hán đại trượng phu không được dễ dàng rơi lệ, huống chi là vì một kẻ không ra gì lại càng không đáng." Ngải Tiểu Tiểu ôm lấy Ngải Bảo, giận dữ trừng bóng lưng người đàn ông kia nói.
Kỳ Tuấn nhíu chặt mày lại khom lưng nhặt lên kẹo que Ngải Bảo được vuốt ve, giống như vô ý tiện tay ném về phía cửa. Lập tức nghe —— ai nha một tiếng, người đàn ông vừa đi tới cửa đột nhiên một cái ngã quỵ trên đất, anh ta nhếch nhác quay đầu lại, không có phong độ mắng: "Là ai, là ai đánh lén ông đây?" Từ đầu gối sau nhặt lên một chiếc kẹo que đặc sánh, anh hung tợn quay trở lại, giơ tay lên muốn đánh Ngải Tiểu Tiểu, "Người phụ nữ thối, tôi......"
Kỳ Tuấn nắm được cổ tay của anh ta.
"A...... Buông tay, mau buông tay......" Người đàn ông đau đớn giậm chân.
"Cút!" con ngươi Kỳ Tuấn thoáng qua ánh lạnh, chỉ cần một chữ, khiến cho anh ta như bị đóng băng.
"Được, được, các người chờ đó......" Người đàn ông phô trương thanh thế để lại "lời nói độc ác", ảo não cụp đuôi chạy trốn.
"Ba...... Khỏe...... khỏe......" Ngải Bảo cười rộ lên, vẫn còn vì Kỳ Tuấn mà nâng bàn tay nhỏ mập mạp vỗ vỗ.
Trong lòng Ngải Tiểu Tiểu run lên, giận dữ trừng mắt nhìn Ngải Bảo, "Gọi chú, tại sao có thể gọi ba bừa bãi như vậy."
Không ngờ nha đầu này lại quan tâm cái này như vậy! Kỳ Tuấn cau mày.
Chỉ là, Ngải Bảo cực kỳ không chịu thua kém, đá đá cẳng chân, cố chấp kiên trì, "Ba, ba......" Cuối cùng dứt khoát vươn ra hai cánh tay nhỏ bé mập mạp hướng về phía Kỳ Tuấn, "Ba ôm......"
"Ngải Tiểu Bảo!"
"Ô ô...... Mẹ hư!"
"Ngải Bảo yêu thích anh, cũng giống như thích em. Ba chỉ là xưng hô, cần gì hù dọa đứa bé." Kỳ Tuấn vừa đón lấy Ngải Bảo, nói như gió nhẹ nước chảy, thật ra thì, vì để cho Ngải Bảo gọi anh là ba, nhưng anh là xuất ra tất cả vốn liếng cộng thêm đe dọa dụ dỗ, mới dụ được tiểu ác ma này!
Anh nói như vậy, Ngải Tiểu Tiểu không thể bác bỏ, không thể làm gì khác hơn là gọi phục vụ ra chuẩn bị tính tiền.
Chỉ là, trước khi cô bỏ tiền ra, Kỳ Tuấn đã ném ra hai tờ 100 nguyên, sau đó kéo cô đi ra khỏi quán cà phê.
"Này, còn chưa có thối tiền lẻ đấy." Cô vừa quay đầu lại, vừa tốt bụng nhắc nhở. Ngay cả mấy chén cà phê không đến nỗi đắt như vậy.
"Không cần, coi như tiền boa thôi."
Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi, lại một lần nữa oán thầm, tên phá của!
Ra khỏi cửa quán cà phê, Ngải Tiểu Tiểu vươn tay muốn ôm Ngải Bảo trở về."Cám ơn anh đã chăm sóc bảo bảo, huấn luyện viên, làm phiền anh, giao bảo bảo cho tôi thôi."
"Không phải em không hiểu tại sao tôi cùng Ngải Bảo lại xuất hiện ở nơi này sao?" Kỳ Tuấn không hề có ý định giao Ngải Bảo cho cô, tiếp tục ôm Ngải Bảo đi về phía xe của mình.
"A, Đúng vậy! Tại sao hai người lại đến nơi này?" Mới vừa rồi một tiếng kia ba của Ngải Bảo làm cho cô rất kinh hãi, giống như lập tức quên hỏi cái vấn đề này.
"Tôi vừa vặn đụng phải Ôn di, Ôn di sợ em không ứng phó được, để cho tôi đến giúp một tay." Anh hơi luống cuống, nhưng thật ra là anh lái xe đến cô nhi viện, tốn hơn 10" mới khiến ôn di tin tưởng là anh thật sự thích Ngải Tiểu Tiểu. Sau đó lấy được địa chỉ xem mắt bọn họ, mang theo Ngải Bảo lập tức chạy tới.
Vừa nói chuyện, Kỳ Tuấn vừa đi đến trước cửa xe, vừa đem Ngải Bảo bỏ vào trong xe, vừa mở miệng hỏi, "Tiếp theo, chúng ta sẽ dẫn bảo bảo đi khu vui chơi chơi."
Ngải Bảo ở trong xe huơ tay múa chân, "Mẹ, đi...... Đi vườn vườn......"
Ngải Tiểu Tiểu cau mày níu lại vạt áo Kỳ Tuấn, "Tại sao?"
"Cái gì tại sao?"
"Tại sao anh lại đối tốt với Ngải Bảo như vậy?" Dù thế nào cũng thấy anh không giống như là một người đàn ông thích một đứa trẻ, anh làm như vậy nhất định lại có âm mưu gì? Chẳng lẽ anh đã biết thân phận của Ngải Bảo? Điều này cũng không kỳ lạ, anh không phải đã nói, Đội Đặc Chiến đã điều tra rõ ràng lai lịch của cô.
"Bởi vì Ngải Bảo và tôi có duyên, Ôn di nói nó là cô nhi, tôi thậm chí tính toán......" Kỳ Tuấn vừa ngồi lên ghế lái, cười đến có chút quỷ dị, thấy Ngải Tiểu Tiểu khẩn trương nhìn anh, mới chậm rãi mở miệng, "Muốn nhận nuôi nó."
"Không được!"
Tiếng kháng nghị của Ngải Tiểu Tiểu bị anh nhốt ở ngoài cửa xe, anh nghiêng đầu ý bảo cô lên xe.
Ngải Tiểu Tiểu vội vàng vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí kế bên tài xế, sau đó chỉ sợ Ngải Bảo bị người khác cướp đi, ôm nó thật chặt vào trong ngực. Quả nhiên, huấn luyện viên thối đối tốt với Ngải Bảo, là bởi vì cô. Muốn cướp đi trong lòng cô, không có cửa đâu!
"Anh không thể thu dưỡng Ngải Bảo!"
"Tại sao?" Kỳ Tuấn nhìn cô một cái, khởi động xe.
"Nuôi đứa trẻ cũng không phải dễ dàng như vậy, Ngải Bảo rất hồ nháo. Lại nói anh cũng không có thời gian chăm sóc chính mình."
"Tôi có thể nhờ bảo mẫu, hoặc là giao nó cho tôi mẹ chăm sóc."
"Vậy tương lai anh có bạn gái, kết hôn thì làm sao đây? Cô ấy nhất định không thích anh mang theo Ngải Bảo."
"Không, cô ấy sẽ thích." Kỳ Tuấn nhìn đường phía trước khẽ nhếch môi, cười đến thú vị.
Ngải Tiểu Tiểu chỉ nhìn thấy gò má của anh, vì cách nói không trách nhiệm của anh mà tức giận.
"Làm sao anh biết cô ấy sẽ thích Ngải Bảo, thậm chí bây giờ anh cũng không biết cô ấy ở nơi nào? Cô ấy là người nào?"
"Tôi biết rõ, hơn nữa tôi còn biết cô ấy rất hiền lành, cũng rất thích đứa trẻ."
"Anh mới nói cho tôi biết anh còn không có bạn gái! Hiện tại không phải cho tôi chơi NP sao? Nói cho anh biết anh đừng có mơ!" Người đàn ông này thật sự coi cô như đứa ngốc mà trêu cợt sao? Ngải Tiểu Tiểu trong cơn giận dữ, nổi nóng.
Kỳ Tuấn nhìn qua cô một cái, giọng nói nhẹ nhàng, "Tôi đã có đối tượng cụ thể, chỉ là chính cô ấy cũng không biết. Chờ quan hệ của chúng tôi được xác minh, tự nhiên sẽ cho em đáp án rõ ràng."
"Ai mà thèm." Ngải Tiểu Tiểu liếc anh một cái. Coi như là đã có mục tiêu theo đuổi, tại sao vẫn cùng cô quấn dây dưa, huấn luyện viên thối quả nhiên là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi nhất trên đời này......
Cô đang suy nghĩ gì chứ, bây giờ bọn anh đang thảo luận vấn đề của Ngải Bảo mà.
"Tôi khuyên anh hãy bỏ cái ý nghĩ này đi." Giọng nói của Ngải Tiểu Tiểu nghe thật bình tĩnh, "Ôn di rất thương Ngải Bảo, dì ấy sẽ không đồng ý, tôi cũng sẽ không."
"Nếu như mà tôi kiên trì thì sao?"
"Đó là si tâm vọng tưởng!"
Kỳ Tuấn mỉm cười, phát hiện trêu chọc cô thật ra là chuyện rất thú vị. Đã rất lâu, cuộc sống của anh rơi vào trong trạng thái đâu ra đấy, không có đổi mới, cũng không có niềm vui.
"Được rồi, vấn đề này về sau chúng ta có nhiều thời gian thảo luận, đừng cãi nhau trước mặt đứa bé." Những lời này, Kỳ Tuấn nói có chút mùi vị của cặp vợ chồng già.
Ngải Tiểu Tiểu không hề phát hiện ra, nhưng cũng không cãi lại, bởi vì đã đến khu vui chơi.
Lúc mua vé, người bán vé này nhìn Ngải Bảo khích lệ, "Người bạn nhỏ thật đáng yêu, bộ dạng thật giống ba của cháu."
Ngải Tiểu Tiểu hơi sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Kỳ Tuấn cũng rất bình tĩnh nói, "Cám ơn."
Vì vậy, cả một buổi chiều, Kỳ Tuấn và Ngải Bảo chơi vui vẻ, mà Ngải Tiểu Tiểu vẫn ngơ ngác đứng ở một bên nhìn bọn họ, nghĩ lại lời nói của người bán vé—— hai người bọn họ rất giống nhau sao?
Nhưng dù thế nào vẫn thấy một là cao ráo anh tuấn, một là tròn tròn đáng yêu, mặc dù cũng có tư cách Vạn Người Mê, nhưng mà hoàn toàn không có khả năng so sánh.
Ai, chắc chắn là người bán vé chỉ nói khách khí thôi, cô lại coi là thật. Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu một cái, tiến lên vừa vặn đón một lớn một nhỏ vừa chơi vòng quay khổng lồ......
"Mẹ...... Thật cao......" Ngải Bảo vui mừng hào hứng quơ hai cái tay nhỏ nhắn mập mạp của mình.
Ngải Tiểu Tiểu cười đưa ra hai cánh tay, "Đến đây, cho mẹ ôm."
Ai ngờ Ngải Bảo lắc người một cái, ôm chặt cổ Kỳ Tuấn, "Không...... Ba ôm......"
"Ngải Tiểu Bảo, con tiểu phản đồ*." Ngải Tiểu Tiểu cắn răng.
*Tiểu phản đồ: đồ phản bội, mình thấy để hán việt hay hơn nên để vậy. ^^
Chịu bao đau khổ đắng cay sinh dưỡng con trai, vậy mà lại có thể dễ dàng đứng về phía người ngoài như vậy, trong lòng tràn đầy chua xót.
Ngải Bảo nằm ở trong ngực Kỳ Tuấn, nhìn Ngải Tiểu Tiểu cười khanh khách. Mắt to tròn quét qua cô, đột nhiên nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của cô.
"Mẹ...... Ôm......" Cậu nhóc chủ động đưa hai cánh tay nhỏ nhắn ra.
Dù sao vẫn là con trai của cô! Ngải Tiểu Tiểu lập tức quên hết ân oán trước kia mà nhận lấy Ngải Bảo. Không ngờ, tên tiểu tử này bổ nhào về phía trước vào trong ngực cô lập tức không thành thực cong eo lên, hai bàn tay nhỏ nhắn mập mạp đưa vào cổ áo của cô không chút khách khí, "Sữa...... Mẹ...... Sưa......"
Ngải Bảo là ăn sữa mẹ lớn lên, hơn nữa bởi vì đau lòng nó, mãi cho đến trước lúc nhập ngũ Ngải Tiểu Tiểu mới cho nó cai sữa. Cho nên khi Ngải Bảo đói bụng, trong đầu nhỏ còn nhớ mang máng trước ngực mẹ có đồ ăn được.
"Sữa...... Bảo bảo...... Bú sữa mẹ......" Ngải Bảo ra sức vén áo Ngải Tiểu Tiểu lên. Ngải Tiểu Tiểu kinh sợ, lập tức ôm chặt thân thể của cậu nhóc, bắt lại bàn tay nhỏ bé của cậu lại, hốt hoảng nhét cậu nhóc vào trong ngực Kỳ Tuấn, "Bảo bảo đói bụng, tôi đi mua sữa cho nó."
Trời chiều ngả về tây, mặt trời nhuộm bầu trời thành một mảnh đỏ tươi. Kỳ Tuấn vừa nhìn bóng lưng có chút chật vật của cô trong ánh hoàng hôn, khóe miệng treo lên nụ cười cưng chìu.
Chỉ là, rất nhanh, anh thu lại nụ cười, nhăn mày nhìn chằm chằm Tiểu Ngải Bảo trong ngực, rất nghiêm túc ra lệnh: "Tiểu tử thối, về sau không cho phép vén áo mẹ lên, chiếm tiện nghi của mẹ! Nghe thấy không?"
Ngải Bảo làm mặt quỷ với anh, hiển nhiên không để cảnh cáo của anh vào trong lòng.
Cô phục vụ đưa tiền lẻ cùng một hộp sữa cho Ngải Tiểu Tiểu, ngẩng đầu nhìn Kỳ Tuấn cùng Ngải Bảo đang chậm rãi đi đến phía sau cô. Không nhịn được mà than thở: "Chồng cô thật là đẹp trai!"
Ngải Tiểu Tiểu cười cười, lười phải giải thích. Cầm đồ lên, vừa định xoay người đi, cô gái này lại nhàn nhã bỏ thêm một câu, "Con trai của hai người cùng chồng của cô thật giống nhau, trưởng thành khẳng định cũng là Đại Soái Ca."
Ngải Tiểu Tiểu nghe thấy vậy lập tức đờ, nếu như một người nói như vậy là trùng hợp, vậy hai người thì sao?
Cô nhìn chăm chú vào Kỳ Tuấn cùng Ngải Bảo ngày càng đến gần, chợt một ý niệm xông lên đầu, cô suýt chút nữa bị ý nghĩ này của mình hù dọa.
Ngải Bảo uống xong sữa, bọn họ lại dừng lại một lúc trong khu vui chơi, Kỳ Tuấn mới mở xe đưa Ngải Bảo về cô nhi viện. Nếu Ôn di đã nói cho anh biết tình huống của cô nhi viện, Ngải Tiểu Tiểu cũng không ngăn trở nữa.
Ở trên xe, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm đầy băn khoăn vào Ngải Bảo và Kỳ Tuấn.
"Sao vậy?" Phát hiện ánh mắt quan sát của cô, Kỳ Tuấn nghiêng đầu nhìn cô hỏi.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn chòng chọc gò má của anh theo bản năng, chậm rãi mở miệng thử dò xét." người của khu vui chơi nói, khuôn mặt của anh và Ngải Bảo rất giống nhau."
"Cho nên, tôi mới nói tôi cùng đứa bé này đối có duyên." Kỳ Tuấn nói nhẹ tênh. Tiểu nha đầu vẫn còn băn khoăn nặng nề, bây giờ không phải là thời cơ tốt để anh nói cho cô biết chân tướng.
Ngải Tiểu Tiểu không nói gì nữa, anh có vẻ bình tĩnh, cô không thấy sơ hở gì. Có lẽ thật sự là cô nghĩ nhiều, trong biển người mênh mông, khó tránh khỏi việc có dáng dấp giống ai đó, cô không thể chỉ bởi vì điều này đã kết luận anh là cha của Ngải Bảo—— cái đó là xúc phạm!
Nhưng mà, Kỳ Tuấn và người người đàn ông kia lại có quá nhiều điểm tương tự, ví dụ như phẩm chất kiêu ngạo, ví dụ như bản lĩnh dũng cảm, còn ví dụ như phong cách lạnh lùng làm người ta nhìn mà sợ kia......
Giao Ngải Bảo cho Ôn di, sau đó đi quán rượu Hào Đình trên đường, Ngải Tiểu Tiểu vẫn nghĩ về vấn đề này, cho đến lúc Kỳ Tuấn dừng xe ở trước cửa hiệu một hàng giày cao cấp, cô cũng không phát hiện ra.
"Xuống xe." Kỳ Tuấn mở cửa xe ra, nhìn Ngải Tiểu Tiểu đang mất hồn mất vía, khẽ cau mày. Tiểu nha đầu phát hiện cái gì sao? Chắc sẽ không, đêm hôm đó ánh sáng trong hẻm nhỏ rất tối, bọn họ hoàn toàn không nhìn rõ lẫn nhau. Lại nói đã qua hai năm, cho dù có chút ấn tượng cũng có thể đã mơ hồ không rõ.
"Đã tới chưa?" Ngải Tiểu Tiểu hồi hồn từ trong suy nghĩ, thò đầu ra nhìn xung quanh.
"Không phải em đinh đi giày thể thao đến Hào Đình đó chứ?" ánh mắt của Kỳ Tuấn rơi xuống đôi giày thể thao màu trắng của cô.
À...... Ngải Tiểu Tiểu co chân về, cô là cảm thấy giày này với bộ đầm dường như không phù hợp, cũng muốn mua đôi giày cao gót phối hợp. Nhưng bình thường cô đều không đi giày cao gót, nhưng mà nếu bởi vì buổi gặp mặt hôm nay mua một đôi, quá lãng phí.
"Tôi không mang tiền." Cô ngập ngừng nói.
Kỳ Tuấn khẽ ném cho cô một ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, người phụ nữ này có thể đừng hẹp hòi như vậy hay không, há miệng ngậm miệng đều là tiền.
"Nhanh lên một chút xuống!" Anh trầm giọng ra lệnh.
Ngải Tiểu Tiểu bất động, "Cứ tạm như vậy thôi."
"Đừng để cho tôi mất mặt theo em, nhanh xuống xe." Kỳ Tuấn kiên trì, âm thanh trầm thấp cùng với khí thế ép người làm cho không người nào có thể kháng cự.
Bất đắc dĩ, Ngải Tiểu Tiểu xuống xe. Thật ra thì cô đã nghĩ kỹ, tiền trang phục và áo lót sẽ từ từ trả lại cho Kỳ Tuấn, nhưng mà bây giờ lại thêm giầy nữa, xem ra cô phải chịu nợ nần chồng chất rồi.
"Nếu chê tôi mất mặt, đưa tôi trở về cũng được." Cô không nhịn được mà lầm bầm ra tiếng.
Kỳ Tuấn quay đầu lại cho cô một ánh mắt xem thường, "Người phụ nữ này, nếu không phải là sợ em quan hệ lung tung ảnh hưởng đến huấn luyện, bị đuổi khỏi căn cứ, tôi mất mặt, em cho rằng tôi bằng lòng giúp em?"
Ngải Tiểu Tiểu liếc nhìn anh một cái, xem thường. Mặc dù không nhìn thấu tâm tư sâu trong lòng anh, nhưng cô cũng biết chuyện không đơn giản như vậy.
Đi vào của hang giày, nhân viên phục vụ lập tức dung vẻ mặt tươi cười nghênh đón, "Tiên sinh, tiểu thư, hoan nghênh đã nghé thăm."
Con ngươi màu đen của Kỳ Tuấn đảo qua, khiến cho nhân viên phục vụ lấy một đôi giày da màu xanh dương khảm kim cương lộng lẫy ra.
Ngải Tiểu Tiểu lần đầu tiên nhìn thấy, bỗng nhiên nhớ đến Cô bé lọ lem.
Nhìn lần thứ hai, lật xem giá tiền, ném cho Kỳ Tuấn ánh mắt "anh giết tôi đi". Một đôi giày mà đến hơn ba ngàn, bây giờ cửa hàng cướp tiền mọc lên khắp nơi sao!
"Ngồi xuống." Kỳ Tuấn vẫn không nhìn ánh mắt của cô, nhàn nhạt ra lệnh.
"Vâng.... ." Ngải Tiểu Tiểu ngồi xuống mới phản ứng được, sao mình nghe lời như vậy, đây cũng không phải là ở trại lính. Vừa định đứng lên, nhưng lại bị động tác của Kỳ Tuấn làm cho cô kinh ngạc há to mồm......
Anh như vậy mà lại ngồi xổm người xuống, tự mình đeo giày cho cô.
"Vừa vặn!" Anh vỗ vỗ tay hài lòng cười. Ánh mắt của lính đặc công, chỉ cần nhìn qua cũng sẽ có thể nắm giữ tất cả hình dáng đặc biệt của người khác rất nhanh, ví dụ như số đo ba vòng, cỡ chân của phụ nữ......
"Nhưng giá tiền cũng quá......"
"Tiểu thư, lấy thêm một bộ quần áo phối hợp với đôi giày này." Người phụ nữ nào đó lại một bị bỏ qua lần nữa. Cô không kiềm chế được mà vung lên quả đấm nhỏ sau lưng anh khi anh vừa xoay người đi, nhưng khi Kỳ Tuấn vừa quay đầu lại, cô lập tức tỏ ra như không có chuyện gì, đưa mắt liếc về nơi khác. Chỉ là, vấn đề giày dép, cô phải kiên trì đến cuối cùng, bởi vì đó là xa xỉ phẩm có cũng được mà không có cũng không sao.
Nhưng khí thế của Kỳ Tuấn mạnh mẽ như vậy, [code]MinnDdlqd[/code]khí thế của cô luôn luôn yếu hơn không thể đánh lại được.
Kiên trì lần nữa, Kỳ Tuấn vẫn vì Ngải Tiểu Tiểu mua một đôi hơn một ngàn nguyên, coi như là loại hàng kém giá tiền đối với cửa tiệm này.
Đi ra khỏi cửa tiệm, Ngải Tiểu Tiểu dùng sức nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Kỳ Tuấn, một bộ trang phục và trăng sức mất đến một vạn, anh đúng là quỷ đòi nợ đầu thai.
Trong lòng giận dữ, lại đang đi giày cao gót, dưới chân mất thăng bằng, Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy muốn ôm cả vùng đất. Nhưng may mắn, nhờ động tác của Kỳ Tuấn nhanh nhẹn, xoay người níu lại được cánh tay của cô.
"Cám ơn." Ngải Tiểu Tiểu buồn buồn nói.
Kỳ Tuấn nhàn nhạt liếc nhìn cô, sau một giây, cánh tay dài duỗi một cái, ôm ngang lấy cả người cô.
"Này, anh làm gì vậy?"
"Vì để tránh cho em khập khễnh xuất hiện tại Hào Đình, tôi thấy để tôi ôm em tương đối ổn thỏa hơn."
"Không cần, tôi có thể tự mình đi......"
Nhưng kháng nghị bị coi thường, Kỳ Tuấn vẫn ôm Ngải Tiểu Tiểu vào trong xe, đặt vào chỗ cạnh tài xế, sau đó thắt dây an toàn cho cô.
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông quanh quẩn ở chóp mũi, Ngải Tiểu Tiểu chợt có loại cảm giác đã từng quen biết. Không kiềm được lập tức nhìn Kỳ Tuấn, nhìn mà trợn tròn mắt.
Kỳ Tuấn vừa buông cô ra, giữa hai lông mày lại ngưng tụ lại nỗi lo lắng nhàn nhạt.
Đáng chết, mới vừa rồi ánh mắt của cô sáng lên như ánh sao trong mắt thủy tinh, nhàn nhạt dịu dàng tản ra thẹn thùng mị hoặc lòng người, làm cho anh suýt chút nữa không kiềm chế được hôn lên môi của cô.
Người phụ nữ này làm cho anh khát vọng, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị uất ức như vậy. Ý định chuyển một cái, anh không bao giờ muốn nhẫn nại nữa, cúi người lập tức hung hăng chống đỡ Ngải Tiểu Tiểu lên trên ghế xe, hôn cô.
Ngải Tiểu Tiểu phát hiện trong nụ hôn của Kỳ Tuấn kèm theo chút tức giận, anh đang tức cái gì? [code]MinnaDdlqd[/code]Là bởi vì chuyện mua giày mua túi xách? Hay là bởi vì cô ngã xuống? Thôi, tâm tư của anh cô vĩnh viễn không đoán ra được. Ngược lại, rốt cuộc anh có phải là người đàn ông hai năm trước hay không đây? Thật khiến cho cô đau đầu mà.
Chỉ là, bây giờ, cô là người phụ nữ của anh, anh là người đàn ông của cô, cái cô cần có là cơ hội tìm ra chân tướng mà thôi.
Rất nhanh đã đến khách sạn Hào Đình, bảng hiệu khí thế, đèn neon rực rỡ, thậm chí tỏa ra ánh sang rực rỡ chói mắt trong màn đêm.
Đây là lần đầu tiên Ngải Tiểu Tiểu đi vào khách sạn bảy sao, không kiềm chế được giống như Già Lưu vào thăm đại quan viên đánh giá xung quanh. Kỳ Tuấn giừo tay lên, vặn cái đầu sắp quay đến 360 độ của cô lại, "Đừng giống như trẻ con trong thôn nhỏ chưa từng thấy cảnh đời như vậy, nếu lại bị ngã tôi sẽ không đỡ em nữa đâu."
Người đàn ông này, không nói lời ác độc sẽ chết sao! Ngải Tiểu Tiểu rất khinh thường liếc xéo anh một cái, lại thấy anh khẽ cong khuỷu tay lên nói: " tới đây."
"Cái gì?" Cô không phải đã rất gần anh sao? Ngải Tiểu Tiểu nghi hoặc nhất thời không hiểu ý của anh.
"Ngải Tiểu Tiểu, " một người đàn ông nào đó cắn răng."Mang theo bạn tham gia buổi gặp mặt, người phụ nữ phải khoác tay của đàn ông, không phải là ngay cả lễ nghi này cũng không hiểu chứ."
"Dĩ nhiên hiểu." Ngải Tiểu Tiểu tiến lên khoác tay anh, cười đến rực rỡ, "Tôi chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy sao?"
Ánh mắt của Kỳ Tuấn lạnh lùng liếc cô một cái, "Thô tục!"
Ngải Tiểu Tiểu lè lưỡi, "Thịt heo thô tục sao? Không phải là mọi người ngày ngày vẫn ăn hay sao?"
Kỳ Tuấn không có nói cái gì nữa, chỉ đưa tay xoa xoa đầu của cô, giống như trừng phạt, nhưng lại giống như cưng chiều hơn. Ngải Tiểu Tiểu bởi vì động tác thân mật này mà nghiêng mình trong nháy mắt.
Kỳ Tuấn quyết định đi đến nhã gian Mẫu Đan đình ở tầng cao nhất - tầng 58 Hào Đình, nghe nói là dành riêng cho hội viên, chỉ phục vụ hội viên tôn quý nhất của khách sạn.
Thật may là thang máy là trong suốt, nếu không, cùng ở trong không gian kín với Kỳ Tuấn Ngải Tiểu Tiểu sẽ xấu hổ muốn chết. [code]MinnaDdlqd[/code]
Mặt hướng ra phía ngoài của thang máy có thể nhìn thấy cảnh đêm lung linh nhỏ bé của thành phố ở trước mặt, cô đang thưởng thức phong cảnh, lại không biết mình đã trở thành một phong cảnh để người khác thưởng thức.
Khi thang máy đi đến tầng 32, Kỳ Tuấn chợt nắm nhẹ tay Ngải Tiểu Tiểu, Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại, đã nhìn thấy con mắt anh sáng chói như chấm nhỏ trong đêm tối đang yên lặng nhìn cô. Có lẽ là bị ánh mắt thâm thúy này mị hoặc, có lẽ là bị phong cảnh đẹp đẽ kích động, tóm lại Ngải Tiểu Tiểu cũng không hề hất tay của anh ra, an tĩnh mặc cho anh tùy ý nắm, cho đến khi đến tầng chót, anh nắm tay của cô đi vào nhã gian Mẫu Đan đình......
"Hải, rốt cuộc cậu đã tới." Lã Thiên Minh mừng rỡ hô lên.
"Đúng vậy, Kỳ thiếu gia, để cho tôi đợi lâu, lát nữa nhất định phải phạt rượu gấp ba......" Có người tiếp tục đùa giỡn. Khi thấy Ngải Tiểu Tiểu phía sau Kỳ Tuấn, cùng với đôi tay nắm chặt với nhau của bọn họ thì mọi người thất thanh. Ngải Tiểu Tiểu lập tức xạm mặt lại, đáng chết! Bị nhìn như vậy làm cho người ta thật lúng túng, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở Kỳ Tuấn, "Buông tay."
Một người đàn ông nào đó lần này ngược lại rất là hợp tác, lập tức buông lỏng tay ra.
Ngải Tiểu Tiểu mới vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau một khắc, cả người lại cứng đờ. Chuyện này...... Người đàn ông này, anh...... Anh vậy mà lại ôm bả vai của cô, sau đó rất tự nhiên trượt tay xuống ôm ngang hông của cô.
"Ngải Tiểu Tiểu." giới thiệu rất đơn giản, không hề nói nhiều một chữ, nhưng mà ngôn ngữ cơ thể của anh lại đã không rõ ràng nói cho mọi người biết thân phận của Ngải Tiểu Tiểu.
Chỉ là, chỉ là có người thích hỏi đến cùng, "A, Ngải Tiểu Tiểu, cô là......"
"Người phụ nữ của tôi!" Kỳ Tuấn nói lời ít ý nhiều, hoàn toàn theo mong muốn của Ngải Tiểu Tiểu giới thiệu quan hệ của hai người bọn họ.
Phốc...... Có người đang ngậm một ngụm rượu phun ra đầy bàn.
Khụ khụ...... Có người suýt chút bị chết đuối bởi nước miếng của mình (sặc).
← Ch. 049 | Ch. 051 → |