Tôi là người phụ nữ của anh còn anh là người đàn ông của tôi
← Ch.042 | Ch.044 → |
Editor: Hoathuytienis me
Thừa dịp anh sơ xuất, nhanh chóng bay người lên một cước, "Kỳ Tuấn, anh đi chết đi".
Kỳ Tuấn không ngờ tới cô sẽ phản ứng kịch liệt như thế, ứng phó không kịp sẽ để cho cô đắc ý, ngược lại tung một cước. Khi cô bay qua mặt bàn, chạy ra khỏi phòng làm việc, bằng ưu thế chiều cao và chân dài lại bắt được cô lần nữa.
"Em ghét đi theo tôi như vậy sao? Anh đem cô chống đỡ ở trên tường, ánh mắt lạnh lùng phức tạp.
"Đúng, tôi chán ghét anh, anh lưu manh, xấu xa". Ngải Tiểu Tiểu điên cuồng giãy giụa, quyền cước không chút lưu tình đánh vào trên người anh.
"Xấu xa?" Kỳ Tuấn cắn răng, không đè nén được nữa trái tim đang hừng hực lửa giận
"Hôm nay, tôi liền chân chính cho em biết một chút về cái gì gọi là lưu manh cùng xấu xa". Dứt lời, anh nhanh chóng cúi người khiêng lên Ngải Tiểu Tiểu vẫn đang giãy giụa, một lần nữa đè cô lên trên bàn làm việc.
Khí thế cuồng bạo cũng áp đảo Ngải Tiểu Tiểu phách lối, cô đảo con ngươi, ngửi được mùi vị như hổ đói vồ mồi, đây mới thực sự là nguy hiểm, bản năng sống sót lập tức níu lấy cổ áo kêu lên: "Kỳ Tuấn, anh dừng tay, nếu không tôi liền kêu lên anh vô lễ với tôi".
Kỳ Tuấn vừa nghe lạnh lùng liếc nhìn cô, xoay người từ một bên kéo ra một tấm vải, trực tiếp nhét vào trong miệng cô.
"Umm umm ............uhm...." Anh biến thái.
"Biến thái thật sao?"
Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, điều này tự nhiên cũng thế đoán được cô đang mắng cái gì? Thật là biến thái.
Kỳ Tuấn nhếch khóe môi nhìn cô. Bỗng nhiên bàn tay duỗi ra một cái, xoạt đem khóa quần áo của Ngải Tiểu Tiểu trực tiếp kéo ra, còn khiêu khích hỏi thăm: "Như vậy chứ?"
"Uhm...uhm..." Anh lưu manh. Ngải Tiểu Tiểu thề lần sau sẽ không cùng Huấn luyện viên thối đi chung với nhau, tuyệt không mặc quần áo có khóa kéo. Nhất định phải chọn nút cài đôi, bảo hiểm.
"Lưu manh" Kỳ Tuấn lạnh lùng hừ, một tay nhấc lên vận động bên trong áo sợi bó sát người hết sức mỏng manh, lộ ra một góc phấn hồng rất đáng yêu.
"Umh.... Umh........ umh umh umh.....". A, a, tôi muốn giết chết anh.
"Muốn giết tôi? Em so với bất luận kẻ nào cũng có cơ hội". Kỳ Tuấn nói xong cúi người, chợt cười đến rất yêu nghiệt. Bàn tay còn vô tình mơn trớn da thịt mềm mại đang phơi bày của Ngải Tiểu Tiểu.
Ngải Tiểu Tiểu nhắm chặt mắt, cô muốn điên rồi. Nhưng lấy kinh nghiệm phong phú của cô đối địch, biết lúc này tuyệt không thích hợp cùng huấn luyện viên thối cứng đối cứng. Cô phải nghĩ biện pháp khống chế tình thế không thể để tình huống càng ngày càng xấu đi được..... Nếu không, nếu không, cô thật sự ở lại chỗ này bị cái tên biến thái này lấy hết, thậm chí ăn sạch sành sanh.
"Umh umh umh....", Cô nháy mắt mấy cái, động động miệng.
"Muốn nói chuyện rồi hả?".
"Ừ", Không ngừng gật đầu liên tục.
Kỳ Tuấn chuyển cho cô một cái nhìn cảnh cáo, sau đó lấy miếng vải trong miệng cô ra.
"Kỳ Tuấn, anh không phải muốn tôi đi với anh sao? Tôi đồng ý rồi anh vẫn không được?" Ngải Tiểu Tiểu phun miếng vài ra, nghiêng đầu nói như đinh chém sắt.
Kỳ Tuấn không ngờ tới Ngải Tiểu Tiểu há miệng liền nói sáng tỏ như vậy, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc. Trực giác nha đầu này lại đang giở trò gì.
"Đừng có dùng ánh mắt hoài nghi đó nhìn tôi, tôi hiện tại cũng như vậy, còn chạy thoát được bàn tay năm ngón của anh". Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái. Ai, đôi tay bị giam cầm ở đỉnh đầu, nửa thân trần nằm trên mặt bàn, cô bây giờ còn chưa đủ đau thương đến khiến người ta tin phục.
"Ừ", Kỳ Tuần nhấc khóe môi, "Biết là tốt rồi"
"Chỉ là tôi có một điều kiện".
Lông mày Kỳ Tuấn nhấc lên, Ngải Tiểu Tiểu lập tức bổ sung, "Một liền một. Nếu đánh chết, tôi cũng không nghe lệnh".
"Nói". Hiện tại bộ dáng của cô tung hoàng ngang dọc, thật đúng là để cho anh khoái chí.
"Trước tiên anh thả tôi ra".
"Dài dòng", Tròng mắt đen vẫn là không nhịn được dừng lại ở làn da trắng như ngọc đang phơi bày.
"Phải, tôi cảm giác bất bình đẳng, tôi ghét bất bình đẳng".
Sau đó trong nháy mắt bàn tay duỗi ra một cái, Ngải Tiểu Tiểu liền bị kéo ngồi dậy,
"Bây giờ có thể nói".
"Ừ" Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng kéo lại áo đang bị bại lộ thật tốt, tránh khỏi cảnh xuân lộ ra ngoài khiến con mắt người khác sỗ sàng, "Tôi không thích NP, cho nên muốn để tôi đi với anh, chỉ có thể một chọi một".
*NP: không hiểu nghĩa là gì nữa.
Kỳ Tuấn có điểm không dám tin, tiểu nha đầu hiện tại lại ra điều kiện. Chỉ là, trên mặt anh không chút biểu lộ ra, chỉ là ngừng mắt nhìn cô, nhàn nhạt nhíu mày, "OK".
"Nói trọng tâm". Ngải Tiểu Tiểu tức giận nhìn anh, anh cũng có nữ bằng hữu, thế nào cũng không biết biểu hiện rối rắm một chút, tối thiểu cũng do dự một chút chứ sao.
Chẳng lẽ, ngày đó cô nhìn thấy không phải bạn gái.
"Được, tôi cũng vậy không giải thích được không thích một chút nào những người đàn ông xuất hiện xung quanh em". Kỳ Tuấn vòng cô ôm vào trong ngực, cười khẽ.
Ngải Tiểu Tiểu tức xạm mặt lại, thế nào để cho anh vừa nói, cảm giác điều kiện này là chính cô mua dây buộc mình. Khụ khụ.... Cô hắng giọng, thoáng di chuyển thân thể lui về phía sau, đem hai chân đặt lên trên bàn, cùng Kỳ Tuấn nhìn kỹ. Hết cách rồi, chỉ có như vậy mới làm cho cô cảm thấy ngang hàng một chút... An toàn.
"Cái đó, quyết định như vậy". Ngải Tiểu Tiểu gật đầu một cái, "Tôi với anh, làm người phụ nữ của anh, theo nguyên tắc ngang hàng, anh cũng làm người đàn ông của tôi.
Giống như chúng ta đã nói là bạn bè trai gái. Nói là tình nhân, lại quá bỉ ổi. Ừ, tôi là người phụ nữ của anh, anh là người đàn ông của tôi, như vậy rất tốt".
Cô vừa nói vừa nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn Kỳ Tuấn thần thái bình thản, cuối cùng bỏ xuống trong lòng thấp thỏm. Rống, thoát khỏi miệng hùm, Cô dễ dàng sao? Cô.
"Tốt lắm, anh đã không có ý kiến, chúng ta liền ngoéo tay thề". Nói qua Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng nắm bàn tay Kỳ Tuấn, ngây thơ ngoắc ngoắc.
Kỳ Tuấn vừa nhìn tay bọn họ, vừa bực mình vừa buồn cười. Nha đầu này cho là bọn họ đang chơi trò chơi sao?
"Ừ, Ok rồi. Tôi thật sự còn có việc, đi trước đây". Đem tất cả làm xong, Ngải Tiểu Tiểu lật người xoáy qua bàn làm việc, lựa chọn khoảng cách ngắn nhất mau chóng rời khỏi.
"Từ từ". Kỳ Tuấn lại nhanh chóng bắt được vai của cô.
"Như thế nào nha?" Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại, nháy mắt môi bị thô lỗ chiếm lấy.
← Ch. 042 | Ch. 044 → |