Vì cô, anh đã nhẫn nại thật lâu
← Ch.034 | Ch.036 → |
Kể từ khi Ngải Tiểu Tiểu bị Kỳ Tuấn mạnh mẽ xách đến phía sau phòng ăn thì vẫn trốn đằng sau Kỳ Tuấn. Nhưng mà căn cứ thì lớn như vậy, mà cô lại cùng một nhóm với Kỳ Tuấn, làm sao có thể trốn tránh được chứ? Đáp án hiển nhiên là không.
Cô dựa vào địa thế hiểm trở chống cự lại, kết quả chính là Kỳ Tuấn lại tuyên bố, cho cô nửa tháng suy nghĩ, về phần kết quả thì? Chính là hai người vẫn tiếp tục dây dưa không minh bạch.
Ngải Tiểu Tiểu bi ai phát hiện, Kỳ Tuấn là một cây to, xa cách căn cứ kia là cả một rừng cây lớn.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng, rốt cuộc nhịn đến ngày ba mươi tháng mười hai. Ba ngày nghỉ đầu Tết Nguyên Đán, cô rốt cuộc có thể tránh xa sự quấy rầy của Kỳ Tuấn, yên lặng nghỉ ngơi mấy ngày.
Vốn là Ngải Tiểu Tiểu thu thập đồ đạc xong cùng nhóm Miya ngồi tuyến xe đầu tiên về, nhưng đi tới trạm xe cô mới đột nhiên nhớ ra mình có quà tặng cho Ngảo Bảo- quên mang theo một đống hòn đá nhiều màu sắc khác nhau nhặt được bên bờ biển.
Cô đành bảo nhóm Miya đi trước, còn mình trở về kí túc xá lấy.
Đợi cô từ kí túc xá ra ngoài, đi không bao xa liền đụng phải Tạ Nham. Tạ Nham thấy cô cõng túi lớn như vậy, không nói hai lời đã giúp cô ôm lấy. Hai người cười cười nói nói đi một đoạn, bỗng nhiên âm thanh Tạ Nham câm như hến, lúc này cô mới phát hiện ra Kỳ Tuấn đứng nghiêm nghị như loài báo sắc bén lạnh lẽo, hai đến không thể mở hai mắt, dưới ánh mặt trời phát ra một cỗ khí lạnh. : "Ngải Tiểu Tiểu, lập tức chạy bộ tới đây".
Anh mở miệng, âm thanh trời sinh không thể kháng cự.
"Đến". Ngải Tiểu Tiểu đáp gọn gàng, tốc độ nhanh như rùa di chuyển đến trước mặt Kỳ Tuấn, "Huấn luyện viên, anh có chỉ thị gì?"
"Nếu như tôi nhớ không nhầm, chỉ có 3 ngày nghỉ..." Ánh mắt của anh rơi vào sau lưng Ngải Tiểu Tiểu, mới vừa lấy từ vai Tạ Nham chiếc túi lớn màu đen khoác sau lưng.
"hắc hắc..." Ngải Tiểu Tiểu liền hiểu ý tứ của anh là ám hiệu cái túi đeo sau lưng cô quá lớn, theo bản năng đem túi đeo giấu giấu, thật ra thì bên trong có mấy bộ quần áo cùng một ít cục đá. Lại nói, nhặt mấy cục đá, không tính là trộm tài sản quốc gia.
"Lệnh kiểm tra" Bàn tay to chụp tới, một tay Kỳ Tuấn cướp được chiếc túi đeo lưng cướp đến tay mình, nhìn nhìn có chút nặng, giơ tay muốn mở khóa ra tra xét.
"Này, anh làm gì đấy?" Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng kéo lại dây túi đeo lưng, người đàn ông xấu xa này không hiểu sao? Đồ phụ nữ làm sao có thể tùy tiện nhìn.
Bộ dáng cô khẩn trương khiến Kỳ Tuấn nhíu mày, gương mặt tuấn tú cực kì nghiêm túc nói: "Đây là lệnh kiểm tra nội bộ". Sau đó mắt sắc quét về phía Tạ Nham cách mấy bước: "Cậu có thể đi được rồi".
Ngải Tiểu Tiểu toát mồ hôi, huấn luyện viên thối, có thể hay không mỗi lần đều giở trò lưu manh một cách đường hoàng như vậy. Lệnh kiểm tra nội bộ! Đây là ngày nghỉ, lại kiểm tra đồ dùng riêng tư của cô.
"Bất đắc dĩ như vậy" Kỳ Tuấn lạnh lẽo liếc cô một cái, "Chẳng lẽ bên trong có cái gì không nên cầm?"
Ý của anh nói cô là tên trộm sao?... Ngải Tiểu Tiểu giận dữ, anh tại sao có thể vũ nhục người khác như vậy "Anh mới là đồ ăn trộm? Cả nhà anh đều là ăn trộm".
"Ngải Tiểu Tiểu" Kỳ Tuấn nhếch đầu lông mày đông lạnh, nha đầu này càng ngày càng không có quy củ. Chỉ là, đáng chết, nhìn bộ dáng cô tức giận thật đáng yêu!
"Là anh nói năng lỗ mãng trước".
Huấn luyện viên thối, có cơ hội liến lấy cô đùa bỡn, nhìn cô dễ khi dễ sao?
Ngải Tiểu Tiểu chu miệng lên, đoạt lấy túi đeo lưng khoác trên vai cất bước rời đi.
Nhưng mới đi một bước liền không nhúc nhích được. Quay đầu lại, bàn tay to của anh liền kéo lấy dây túi.
"Buông tay".
"Trong túi đeo là cái gì?" Nha đầu này sẽ thật sự không làm ra chuyện gì chứ, nghe nói khi cô còn bé cuộc sống rất khó khăn, cho nên dưỡng thành tính nết cực kỳ tiết kiệm.
"Huấn luyện viên Kỳ, anh xâm phạm đời sống riêng tư, tôi có thể kiện anh...A, anh làm gì đấy?"
"Ở trước mặt tôi, em không có riêng tư" Kỳ Tuấn một mực kéo cô giữ chặt trong ngực, một tay khác vừa đưa tới kéo khóa ra.
"Đừng" Ngải Tiểu Tiểu ra sức nhào tới ngăn cản, không chú ý tới lời nói mập mờ của anh. Nhưng là khóa kéo đã bị mở ra, đồ cá nhân của cô cứ thế phơi bày trước mặt anh.
Bên trong là một bọc cục đá, cùng vài món quần áo, phía trên cùng là áo ngực cùng quần lót của cô, màu hồng đã giặt đến trắng bệch, vừa nhìn đã biết là chất liệu loại giá rẻ.
Con ngươi Kỳ Tuấn lạnh lùng lóe lóe.
Ngải Tiểu Tiểu quẫn đỏ mặt, tức giận đoạt lấy túi đeo: "Hiện tại anh hài lòng chưa?"
"Tại sao lại cõng nhiều đá như vậy?" Lông mày Kỳ Tuấn nhăn lại, vẫn như cũ ôm lấy eo nhỏ của cô, không buông tay.
"Không cần anh quan tâm" Ngải Tiểu Tiểu hung hăng trừng mắt nhìn anh, một lần nữa nghĩ muốn kéo lại túi, túi đeo lưng trên không trung liền bị đoạt lấy. Sau một khắc liền rơi vào vai rộng lớn của Kỳ Tuấn.
"Đi thôi" Anh nhàn nhạt liếc Ngải Tiểu Tiểu một cái, rốt cuộc buông cô ra, lập tức đưa tay dắt cô đi.
Người này sau khi nhục nhã cô một phen, còn muốn làm chuyện gì xảy ra sao? Đáng ghét "Cầu xin anh trả lại túi cho tôi" Cô đứng bất động tại chỗ, kiên trì quật cường.
Thế nhưng Kỳ Tuấn chỉ đưa tay đặt trên đỉnh đầu cô vỗ vỗ, khinh bỉ nói: "Miễn cưỡng cũng chỉ 1m6, trên lưng đè một cái túi chỉ còn 1m5, em liến sống không yên ổn".
Đây là ý gì? Ngải Tiểu Tiểu tức đến xụ mặt lại. Huấn luyện viên thối lại bị cô hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Nhưng nhớ lại cảm thấy thực sự không phục, khuôn mặt nhỏ nhắn phản bác: "Huấn luyện viên Kỳ, anh không nghe nói qua sao? Đổng Tồn Thụy tuy không giỏi, nhưng vào thời khắc mấu chốt dám cùng đồng đội mình đánh thuốc nổ, tinh thần của hắn truyền khắp thiên hạ. Thực tế chứng minh rằng phàm là người thô tục đều là tinh hoa. Không giống như người nào, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, thuần túy vẫn chỉ là vượn người".
Vèo, ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Tuấn liếc tới. Ngải Tiểu Tiểu cảm giác lạnh từ đầu đến chân, vội vàng lùi về phía sau một bước, giữ khoảng cách an toàn.
Trầm mặc, làm người ta hít thở không thông, đi một hồi, Ngải Tiểu Tiểu thật sự không cách nào nhịn được loại không khí này. Quyết định thay đổi sách lược, đi vào bước, tiến tới gần Kỳ Tuấn, vừa cười vừa nói: "Huấn luyện viên, đem túi trả cho tôi đi, như vậy dễ dàng làm người ta hiểu lầm".
Ánh mắt Kỳ Tuấn thoáng qua tia ranh mãnh: "Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?"
Biết rõ còn hỏi.
"Chính là chúng ta... Cái đó..." Ngải Tiểu Tiểu lẩm bẩm, đem ánh mắt liếc về phía khác.
Huấn luyện viên thối thật đúng là làm khó người ta, biết rõ ý của cô, chính là hiểu lầm bọn họ quan hệ mập mờ chứ sao. Nhưng là, bị con mắt tĩnh mịch của anh nhìn chằm chằm như vậy, bên tai cô còn nghe được tiếng tim đập bình bịch.
Rống, lại cảnh tượng quen thuộc, những ngày qua cô bọ anh trêu chọc không út.
"Thôi". Trước khí thế hừng hực, nhưng lời nói lại không nói được, Ngải Tiểu Tiểu lựa chọn trốn tránh lần nữa.
Lúc này, căn cứ trống trải, bốn bề vắng lặng, gió thổi lành lạnh càng tôn lên chiếc áo mềm nhẹ của cô, phác họa thân hình mảnh khảnh mà uyển chuyển thư thái.
Bước chân Kỳ Tuấn luôn dõi theo đôi chân thon dài mê người của cô, lẳng lặng đi theo phía sau cô. Cô nhỏ yếu xa cách, đáng chết lại mê người như vậy, bóng dáng chiếu vào tròng mắt đen từ từ dấy lên ngọn lửa....
← Ch. 034 | Ch. 036 → |