Tiểu nha đầu, đúng là chán sống
← Ch.032 | Ch.034 → |
"Nói" ánh mắt Kỳ Tuấn lạnh lùng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô.
"Tôi không đi được"
"Cho nên..."
"Cho nên, xin cấp trên phát huy tinh thần tình nghĩa đồng đội cõng tôi đi qua cây cầu lớn này!" Ngải Tiểu Tiểu ngẩng mặt lên, giọng nói không chút kiêu ngạo và tự ti. Chỉ cần không đem quan hệ của bọn họ xác định thành quan hệ nam nữ, trong lòng cô liền thẳng thắn, vô tư.
"Tình nghĩa đồng đội?" Kỳ Tuấn chợt cười nhẹ, chịu thua với tiểu nha đầu này lại có thể nghĩ ra lý do sứt sẹo như vậy."Được, nếu là đồng đội tôi sẽ giúp em một lần". Dứt lời, anh khẽ ngồi xổm người xuống, chờ Ngải Tiểu Tiểu đến gần. Cô nói không sai, tương lai là "Bạn giường" bọn họ tất nhiên phải là đồng đội thân thiết!
Ngải Tiểu Tiểu không biết ý nghĩ này của Kỳ Tuấn, chỉ đơn thuần nghĩ nhờ mưu kế nhỏ của mình mà được như ý, cũng không dám trì hoãn, bước nhanh phía trước nằm úp xuống lưng Kỳ Tuấn.
Năm kilomet nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm. Cô cũng không tin huấn luyện viên thối là người máy không biết mệt mỏi. Lần lượt khi dễ cô, còn nói không để ý đến cô nữa, lần này cô không lừa gạt hết thể lực của hắn, tuyệt không từ trên lưng hắn xuống.
Nhưng mà 10 phút sau, Ngải Tiểu Tiểu vẫn nghe tiếng bước chân vững vàng của Kỳ Tuấn, trong lòng có chút áy náy, bỗng nhiên cảm thấy người ta cõng mình rồi còn nảy sinh ý tưởng làm người ta mệt chết, cô hắng giọng, "Huấn luyện viên, anh có mệt không?"
"Không mệt"
"À" Cô tiếp tục im lặng nằm trên tấm lưng rắn chắc của anh.
Mười lăm phút sau --- ---
Lương tâm Ngải Tiểu Tiểu trỗi dậy, ở trên lưng Kỳ Tuấn đánh xuống thương lượng.
"Huấn luyện viên, cho tôi xuống đi một lát được không? Tôi cảm giác chân đã có chút sức lực."
"Không cần"
"A" Cô lặng lẽ lấy một chiếc khăn tay từ miệng túi ra, đó là chiếc khăn mà Kỳ Tuấn giúp cô lau tay trong lễ đính hôn của Lục Vũ, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Kỳ Tuấn.
Hai mươi phút sau, hơi thở của Kỳ Tuấn vẫn không suy giảm, bước chân tự nhiên mà vững vàng. Nhưng trong lòng Ngải Tiểu Tiểu rất đau khổ, "Huấn luyện viên, tôi xin anh, thả tôi xuống dưới. Tôi khẳng định lần này có thể bước đi như bay rồi".
Choáng nha, cô chính là ti tiện, không chịu đựng nổi người khác vô duyên vô cớ đối xử tốt với mình. Kỳ Tuấn đang cõng cô bắt đầu có chút dương dương tự đắc, từng giây từng phút trôi qua, không chút hoang mang.
Đang cõng cô là ai hả? Kim bài huấn luyện viên! So với hồ ly còn giảo hoạt hơn, so với loài Báo lại càng nhạy cảm, so với loài Sói càng hung tàn! Cũng bởi vì lần kiểm tra sức khỏe trước còn mắng anh biến thái, anh liền hôn cô, khi dễ cô, ăn đậu hũ của cô, cho tới bây giờ còn dây dưa quấn quít.
Nếu như, hôm nay anh thật sự cõng cô về căn cứ, chẳng phải cả đời cô sẽ ngã quỵ trong tay anh hay sao? Càng nghĩ càng sợ, Ngải Tiểu Tiểu dùng sức giãy dụa trên lưng Kỳ Tuấn, "Cám ơn huấn luyện viên, tôi thật sự có thể tự đi, anh xem..."
Tất cả lời nói với Kỳ Tuấn đều nghẹn lại trong cổ họng, Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt há hốc mồm nhìn cửa chính căn cứ cách đó không xa.
Phản ứng đầu tiên: Trời ạ, nhanh như vậy bọn họ đã đi hết cái cầu kia, Kỳ Tuấn biết bay sao?
Phản ứng thứ 2: Xong rồi, xong rồi. Lần này bị huấn luyện viên thối chỉnh rồi!
Phản ứng thứ 3... Tay đã bị Kỳ Tuấn nắm, anh nhàn nhạt mở miệng: "Đi thôi".
May mắn nhờ tốc độ Kỳ Tuấn không chậm, vừa kịp lúc bọn họ về đến căn cứ, phải biết rằng sau 12h, cửa chính căn cứ không ai có thể mở ra, trừ phi có đặc lệnh của thủ trưởng.
Đi vào căn cứ, Ngải Tiểu Tiểu một mực nhìn Kỳ Tuấn. Choáng nha, không bị huấn luyện viên chỉnh, cô đúng là phải rèn luyện nữa.
Ngải Tiểu Tiểu không ngờ, buổi chiều ngày thứ 2 cô liền bị 2 cảnh sát tìm tới. Không phải vì bắt trộm ở chợ đêm, cũng không phải là chuyện ma ở nhà vệ sinh công cộng nào đó. Mà vì vụ án nổ xe hơi.
Cô cùng Kỳ Tuấn được gọi vào văn phòng làm việc của chính ủy, vừa vào cửa cô liền nhìn thấy 2 cảnh sát trẻ tuổi mặc cảnh phục. Một người trong đó có khuân mặt như trẻ con nhìn thấy cô, lập tức đứng lên, "Tiểu Tiểu, thật sự là cô"
"Lê Minh Hiên, sao cậu lại tới đây?" Ngải Tiểu Tiểu vui mừng tiến lên, một phát bắt được cánh tay của anh nói: "Cậu vẫn còn ở tổ trọng án sao?" Ban đầu cô bị vu cáo hãm hại, ở cảnh cục tất cả mọi người đều trừng mắt lạnh với cô, chỉ có anh luôn đối với cô hòa thuận, thậm chí còn giúp cô không ít việc nhỏ. Có một lần, kinh nguyệt của cô đến trước vài ngày, anh còn chạy đến siêu thị mua giúp cô băng vệ sinh. Hôm nay, đột nhiên gặp được anh, cô tự nhiên cảm thấy hết sức thân thiết.
"Đúng vậy, cô ...." Lê Minh Hiên gật đầu một cái, đang muốn mở miệng nói chút gì, liền nghe ------
"Khụ khụ..." Cảnh sát bên cạnh ho nhẹ hai tiếng cắt đứt lời anh, "Tổ trưởng, chúng ta có thể bắt đầu hỏi thăm chưa?" Tổ trưởng không thấy sao? Cô bé sau lưng vị quan quân kia, lúc này sắc mặt tái xanh, nguy hiểm vô cùng. Bằng vào trực giác nhạy cảm trời sinh, hắn phát hiện 89% có liên quan đến cô bé này.
"Có thể" Lê Minh Hiên cười cười ngồi trở lại chỗ cũ.
Sáng sớm mặt Kỳ Tuấn đã hờ hững dắt tay Ngải Tiểu Tiểu ngồi xuống một bên trên ghế salon.
Lê Minh Hiên thu hồi nụ cười, xem ra khuôn mặt thành thục lạnh lùng hơn rất nhiều, so với Kỳ Tuấn khuân mặt cực kì lạnh lẽo, thì vẫn làm cho người khác có chút cảm giác.
"Huấn luyện viên Kỳ, Ngải Tiểu Tiểu, hôm qua chúng tôi phát hiện ở chợ đêm xảy ra vụ nổ ô tô. Theo như chúng tôi điều tra, chiếc xe kia là do 2 người dừng ở đầu đường...."
"Đúng", Kỳ Tuấn nhấc lên hai chân, lười biếng tựa lưng trên sofa, thái độ rất là ngạo mạn nói: "Hơn nữa, sáng nay chúng tôi đã thông báo cho cảnh cục, vụ án này trong bộ đội chúng tôi sẽ giải quyết, các anh không cần nhúng tay vào".
"Thế nhưng vụ án này, mặc dù không có ai thương vong, nhưng tính chất rất ác liệt, nếu xảy ra ở khu vực chúng tôi, chúng tôi không lý nào bỏ qua" Lê Minh Hiên căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi cho mình, trên mặt kiên trì không sợ.
Lúc này, từ trên người anh Ngải Tiểu Tiểu nhìn thấy hai chữ "Chính nghĩa" hai mắt không khỏi lộ ra sùng bái.
Hừ, Kỳ Tuấn đảo mắt liếc cô một cái, cười nhạo, "Các anh, quản được sao?" Tiểu nha đầu, tự nhiên ở trước mặt anh đối với người đàn ông khác lộ ra ánh mắt này, thật sự là chán sống rồi.
"Tất nhiên, thân là cảnh sát, chức trách của chúng tôi là bảo vệ tài sản và tính mệnh của người dân".
"Tôi còn phải đi huấn luyện, không rảnh nghe các anh ở đây nói chuyện chạy xe! Tôi chờ xem bản lĩnh của các anh". Kỳ Tuấn ngoắc ngoắc môi, đứng lên, sau đó bàn tay to choàng qua đầu Ngải Tiểu Tiểu, trầm giọng ra lệnh nói: "Ngải Tiểu Tiểu!"
"Có mặt" Ngải Tiểu Tiểu theo bản năng đứng thẳng tắp sống lưng.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |