Mắt nhìn thẳng, lòng không có việc gì khác
← Ch.005 | Ch.007 → |
Kỳ Tuấn bước những bước mạnh mẽ xông lên cầu thang có những bóng đèn lộng lẫy, lúc này khóe miệng anh nâng lên nụ cười lạnh như thể một kẻ sắp giết người. Cau mày, âm khí trong mắt càng mãnh liệt."Phúc xà, chúng ta lại gặp nhau"......
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ngải Tiểu Tiểu cảm giác lòng của mình nhíu chặt, chặt đến độ quên hô hấp.
'Phanh' một tiếng súng vang, để cho cõi lòng thấp thỏm của cô lại thêm cuồng loạn. Cơ hồ không cần suy nghĩ nhiều, Ngải Tiểu Tiểu xông lên cầu thang. Giày cao gót dưới chân thật sự hỏng việc, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa trẹo chân. Ngải Tiểu Tiểu định khom lưng cởi giày. Hất tay muốn đem giày cao gót ném qua một bên, nhưng khi nhìn đến gót nhọn bên dưới, cô lại dừng tay.
Giày cao gót trong tay, cũng có thể cân nhắc, tự nhủ: "Vật này làm vũ khí cũng không tệ lắm."
Vì thế cô giơ giày cao gót lên, chạy nhanh lên lầu hai, chỉ thấy góc tường cách hai cua quẹo có một đám người đang đại náo.
Ngải Tiểu Tiểu lại chạy lên lầu ba, cửa cầu thang đã mở.
Hành lang trống trải lại yên tĩnh đến khiếp sợ, Ngải Tiểu Tiểu bước từng bước chậm chạp, rốt cuộc nghe được những tiếng đánh nhau. Sau đó, 'bành' một tiếng, còn có tiếng vật ngã xuống đất, chuỗi âm thanh đó truyền đến ở căn phòng trước mặt, cô thở phào một cái.
Còn có sự chiến đấu, nói rõ Kỳ Tuấn còn chưa chết, thật tốt quá! Rón ra rón rén đi đến, xuyên thấu qua cánh cửa được mở tung, cô nhìn thấy Kỳ Tuấn vì đánh nhau mà tổn hao không ít sức lực, anh đang cùng hai người áo đen quyết đấu, trên đất vài người nằm thẳng cẳng, đầy ngổn ngang.
Người đàn ông này thật là mạnh mẽ đến biến thái! Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi, xem ra chính mình sợ bóng sợ gió rồi.
Sau lưng đột nhiên dâng lên lãnh khí, đem nhiệt độ hạ xuống âm độ. Một cò súng lạnh lẽo, lặng lẽ nhắm ngay đầu của cô."Kỳ Tuấn, không muốn để cho đầu cô ta nở hoa, thì ngoan ngoãn dừng tay cho lão tử!"
Kỳ Tuấn vừa nghe lời nói kia, vừa dùng chân phải đạp một cước vào người áo đen, bỗng chốc xoay người lại, trong tay một gã áo đen là khẩu súng lục nhắm ngay mi tâm của Ngải Tiểu Tiểu."Thổ Lang, buông cô ấy ra!" Lúc này, cái gì là đẹp trai mê người, mỗi góc mặt đều anh tuấn, một con quỷ Satan thì có.
"Ha ha, Kỳ Tuấn. Nếu so ra thì cậu bỏ súng xuống mới đứng?" Thổ Lang cười lạnh, ngón tay chậm rãi cài nút cò súng.
"Được, ngươi thắng." Kỳ Tuấn ném súng trong tay xuống đất.
"Rất tốt." Thổ Lang một tay bóp chặt cổ Ngải Tiểu Tiểu, đem súng trong tay nhắm ngay miệng của Kỳ Tuấn.
Ngải Tiểu Tiểu co cổ lại, trong lòng có chút yếu đuổi. Hiện tại thật bất hạnh, bị anh nói trúng rồi, cô trở thành gánh nặng.
Nhưng cô tuyệt không thể cứ như vậy làm liên lụy tới anh.... . Tròng mắt đen khẽ chuyển, môi mím lại. Tâm sớm thót lên tới cổ họng, đầu óc cũng không ngừng vận động, biện pháp, biện pháp, cô cần phải nghĩ ra biện pháp tốt nhất.
Ngải Tiểu Tiểu, đến thời khắc mấu chốt, khẩn trương và lo sợ không phải là cách hay, phải tìm cách cứu người, cần có dũng khí, cần có trí khôn...... Theo bản năng cô siết chặt giày cao gót trong tay. Tròng mắt đen lập tức sáng lên, không nói hai lời, xốc giày cao gót lên, 'cốc' hướng về lưng người đằng sau, hung ác đập tới, chỉ nghe người kia kêu đau một tiếng, một gót giày tám centimét còn lại hung hăng đánh trúng hốc mắt hắn ta......
Tiếp theo lại bay lên, dùng một cước lưu loát đá văng súng của hắn ra, một cước nữa trực tiếp bổ trúng đầu của hắn, chỉ thấy thân hình cao lớn quơ quơ, sau đó 'rầm' một tiếng ngã trên sàn nhà.
"Miễn cưỡng vượt qua kiểm tra!" Kỳ Tuấn lạnh lẽo rên một tiếng.
Ngải Tiểu Tiểu lập tức ôm eo ếch, thi hành lễ chào "Báo cáo thủ trưởng, tôi phát hiện giày cao gót cũng là có thể khiến cho lực chiến đấu tăng!"
Kỳ Tuấn ngoắc ngoắc môi, ánh mắt lơ đãng rơi vào mười ngón chân trắng noãn của cô. Đôi mắt trong sáng và lạnh lùng bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa đỏ, hình như vì che giấu cái gì đó mà anh nhanh chóng đi tới trước, níu lấy cổ áo của Thổ Lang đem hắn ta vỗ cho tỉnh."Nói, Phúc Xà ở đâu?"
"Hừ. Ngươi đừng...... Không bắt được chủ nhân......" Nói xong, Thổ Lang lại một lần hôn mê bất tỉnh, xem ra cú đá của Ngải Tiểu Tiểu rất có uy lực.
Chợt, đỉnh đầu truyền đến tiếng máy bay trực thăng, có vẻ nó đang cất cánh, "Đáng chết!" Kỳ Tuấn ném Thổ Lang xuống, chạy đến phía trước cửa sổ, đã nhìn thấy Phúc Xà ngồi trong máy bay trực thăng, bay lên bầu trời đêm......
Lại để cho hắn chạy, Kỳ Tuấn nện một đấm lên bệ cửa sổ. Chỉ là, anh không có quá nhiều thời gian để ảo não, bởi vì anh phải nhanh thủ tiêu những đoạn video tài liệu trong buổi party.
Vì bảo vệ cuộc sống hạnh phúc cho xã hội, loại đồ vật này không thể truyền ra ngoài
Trên bàn dài có sáu màn ảnh máy vi tính, từng cái đều đang chiếu những bộ phim 'nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi'. Tròng mắt Kỳ Tuấn xuất hiện ngọn lửa nhỏ, và nó càng ngày càng rực rỡ, chỉ là, anh giữ vững vẻ trầm tĩnh, ngón tay thon dài gõ xuống bàn......
"Oa, những hình ảnh này đều là những đôi tình nhân trong buổi tiệc mà." Ngải Tiểu Tiểu nhô đầu ra, phát hiện rất nhiều nam nữ đã giống như trẻ sinh đôi kết hợp vào nhau, đi vào giai đoạn chiến đấu quyết liệt.
Kỳ Tuấn vừa quay đầu lại liếc nhìn cô, "Ngải Tiểu Tiểu!"
"Thủ trưởng, chuyện gì?"
"Đi giữ cửa, lập tức, lập tức đi!" Tiểu nha đầu này dửng dưng nhìn chằm chằm mấy cái video loại này, cũng không biết xấu hổ sao?
"Vâng" Ngải Tiểu Tiểu phẫn nộ đứng ở bên cạnh cửa. Hẹp hòi, cô chỉ là muốn xem một chút mà thôi, anh ngang ngược và càn rỡ quá "Nhị Thế Tổ" bị xuân dược khống chế trở nên rất không có nhân tính.
"Thủ trưởng, anh xóa tất cả những đoạn ghi hình này sao?" Thấy Kỳ Tuấn đang thao tác trên máy tính, Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"......"
Không trả lời, Ngải Tiểu Tiểu coi như anh chấp nhận.
"Thật ra thì, tôi cảm thấy nên lưu lại những thứ đó. Có vài người sống quá sai trái, nên để đoạn băng này kiềm chế họ."
Bàn tay bận rộn trước máy vi tính khẽ ngừng lại.
Ngải Tiểu Tiểu nâng môi lên, "Tôi cho là đồ vật thì không phân thiện ác, muốn thiện ác thì phải xem nó rơi vào tay người nào. Giống như những video này đó, rơi vào tay người tà ác thì biến thành việc khiến người khác gièm pha. Nhưng nếu nó rơi vào tay người chính nghĩa, nó đôi khi còn mang đến phúc lợi cho dân......"
Đáng chết! Kỳ Tuấn dừng động tác trong tay lại, tự nhiên anh lại bị vài câu nói của cô gái kia làm dao động!
Ngải Tiểu Tiểu nếu như hiểu rõ ngày sau, vì đoạn video này mà cô bị người khác tùy ý khi dễ, công thành lướt trì ba ngày ba đêm không xuống giường được. Cô tin tưởng rằng dù có đánh chết cô cũng không đưa ra cái chủ ý thúi này!
Hai mươi phút sau, Kỳ Tuấn giải quyết tất cả video. Nhưng ngoài cửa sổ này là một phiến mịt mờ, dưới ánh đèn cuồng dã vẫn còn những 'trận đánh nhau'...... Anh nhíu mày kết nối liên lạc."Lữ Thiên Minh, tôi lệnh cho cậu lập tức chọn lựa một tiểu đội khôn khéo lão luyện, mắt nhìn thẳng, lòng không có việc gì khác, lẻn vào lầu ba biệt thự của Sử Trường Khánh."
"Vâng" Lữ Thiên Minh để máy truyền tin xuống, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Hôm nay mệnh lệnh này, sao kỳ quái như thế, hay là camera đã có sự cố. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?
Lữ Thiên Minh càng nghĩ càng không yên lòng, lần nữa cầm máy truyền tin lên: "Thủ, Thủ......"
"Nói!"
"Cái đó...... Anh còn sống chứ?"
"Nói nhảm!"
"Cốp", Kỳ Tuấn đặt máy truyền tin xuống.
Không sai, là thủ trưởng! Lữ Thiên Minh lập tức chọn lựa một đội quân tinh nhuệ âm thầm lẽn vào biệt thự của Sử Trường Khánh. Lúc vào cửa gặp chút trở ngại, giải quyết nhanh gọn. Cho đến khi tiến vào bên trong, Lữ Thiên Minh mới lĩnh ngộ được những lời của Kỳ Tuấn nói là tinh túy.
Bên trái của biệt thự là một mảnh xuân sắc nhộn nhạo, quả nhiên cần mắt nhìn thẳng, lòng không có việc gì khác.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |