Cổ độc phát tác
← Ch.063 | Ch.065 → |
Mặc dù trong lời nói của Nam Bá Đông có chút khó nghe, nhưng chuyện này dù sao cũng làm người ta thua thiệt, sắc mặt của Thủ trưởng Nhất Hào rất nhanh khôi phục lại bình thường, sắc mặt của các vị cấp cao cũng bình thường, tràn đầy nghiêm túc và chăm chú.
Ông trịnh trọng đáp ứng lời của Nam Bá Đông, "Nam tiên sinh, về chuyện này, tôi lấy thân phận là trưởng quan cao cấp nhất của Trung Quốc bảo đảm với các vị, nhất định sẽ mau chóng cho các vị một câu trả lời thuyết phục, tuyệt đối không trì hoãn!"
"Như thế thì tốt!"
Nam Bá Đông lạnh lùng cười một tiếng, "Chẳng qua, thời gian này... chúng tôi đều không nhất định sẽ bình tĩnh đâu? Lỡ như nó kéo tới một năm rưỡi, sợ mạng nhỏ của chúng tôi cũng không còn."
Các vị quan cấp cao của quân đội Trung Quốc thấy Nam Bá Đông ép sát từng bước, sắc mặt của từng người cũng tối đi!
Thủ trưởng Nhất Hào cắn răng, "Nửa tháng!"
Bọn họ còn tưởng rằng lúc này Nam Bá Đông cuối cùng cũng hài lòng.
Ai ngờ, gương mặt của Nam Bá Đông lại lạnh đi, chế giễu lắc đầu, "No no no, nửa tháng là quá dài! Một tuần, tôi chỉ cho các vị thời gian khoảng một tuần, tới một tuần mà tôi vẫn chưa thấy câu trả lời chắc chắn thì tôi sẽ tự mình ra tay, cứ quyết định như vậy đi!"
"Được! Vậy thì một tuần!" Giọng nói của Thủ trưởng Nhất Hào vang vang lên tiếng.
Ông đã bị Nam Bá Đông khơi dậy ý chí chiến đấu, ông cũng không tin đường đường là nước Trung Quốc lớn mạnh, mà ngay cả một vụ án cũng không phá được. Nếu mà truyền đi thì không phải làm cho người ta cười đến rụng răng sao.
Lúc này Nam Bá Đông mới nâng lên một nụ cười không đàng hoàng, "Được, lúc này có thể đi uống rượu rồi!"
Trên gương mặt được bảo dưỡng của Thủ trưởng Nhất Hào cũng khôi phục lại nụ cười, "Nam tiên sinh, Nam tiên sinh nhỏ, Nam phu nhân, xin mời bên này!"
"Mời!"
Nam Bá Đông hơi nâng môi, đứng dậy, đột nhiên lại cảm thấy một trận choáng váng, một cổ đau đớn bén nhọn từ lồng ngực và đại não cùng xông tới, đau đến cả người của anh một trận co rút, trong nháy mắt như toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều đau, đau đến tận xương tuỷ, đau đến mức anh ngay cả thở cũng không thể, cả người như con tôm cong người lại.
Mới vừa rồi mọi người như ý thức được cái gì, chưa kịp phản ứng thì trước mắt của Nam Bá Đông đã tối sầm, cả người mất đi thăng bằng, đột nhiên ngã xuống đất.
"A Đông..."
"Ba..."
Mạc Yên và Nam Tinh đồng thời kinh hô nhào tới.
Thủ trưởng Nhất Hào và nhóm người Bộ trưởng bộ quốc phòng thấy Nam Bá Đông ngã xuống ở nơi này, nhất thời đổi sắc mặt.
Nếu như Nam Bá Đông ở nơi này xảy ra chuyện gì, vậy phiền toái của bọn họ cũng to lắm, thế lực ở phía sau của Nam Bá Đông cũng không phải dễ đối phó.
"Nam tiên sinh, Nam tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
Thủ trưởng Nhất Hào lập tức hạ lệnh, "Mau! Mau mời bác sĩ tới đây!"
Thủ trưởng Nhất Hào nói nhắc nhở Mạc Yên, Mạc Yên quay đầu nhìn thủ hạ ở bên ngoài, gào thét với Bạch Lãng và Đường Thạch vừa nghe thấy tiếng động xông tới, "Bạch Lãng, mau đi mời Mẫn Lạp tới đây! Mau lên!"
Cô biết, trong khoảng thời gian này, cho dù Nam Bá Đông đi nơi này, Mẫn Lạp cũng đều đi theo bên cạnh anh!
Nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Nam Bá Đông tái nhợt đến không có máu, tim của Mạc Yên lại thấy quặn đau từng trận.
Tại sao lại không có chú ý tới những chi tiết này chứ? Nếu như không phải thân thể của anh có vấn đề, thì tại sao Mẫn Lạp vẫn luôn đi theo bên cạnh của anh chứ?
Suy nghĩ đến những lời nói mà anh từng nói qua, cô vẫn coi như đó là lời nói đùa, cũng vẫn luôn cự tuyệt tin sự thật này. Cho dù có như lần trước, ở trước mặt mọi người Độc Cô Thiên Nhai tuyên bố tin anh đã chết, cô vẫn tin là anh còn sống.
Người đàn ông này ở trong mắt cô chính là con gián đánh mãi không chết! Làm sao có thể dễ dàng ra đi như vậy?
Trong lúc này, đôi mắt của Mạc Yên đột nhiên trừng lớn.
Cô dùng sức trừng mắt nhìn, không phải là cô hoa mắt, lúc này dưới da mặt của Nam Bá Đông như có vô số con trùng bò sát, chạy tán loạn không ngừng nghỉ cùng nhau dưới lớp da trong thân thể của anh.
Cổ độc? Theo bản năng trong đầu cô xuất hiện hai chữ này.
Chẳng lẽ... cổ độc của anh phát tác sao?
Nghĩ tới có thể là như vậy, sắc mặt của Mạc Yên không còn chút máu, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh thật lạnh...
Nhân viên cấp cứu rất nhanh đã tới nơi!
Nam Bá Đông đã ngất xỉu được chuyển tới bên trong bệnh viện riêng biệt ở Trung Nam Hải.
Sắc mặt của Thủ trưởng Nhất Hào nghiêm túc ngồi ngay ngắn ở bên ngoài phòng cấp cứu, những bác sĩ chuyên gia đông y và tây y đều được nhanh chóng mời tới, chật ních cả một phòng, sau khi bọn họ kiểm tra xong tình trạng thân thể của Nam Bá Đông rồi phân tích kết quả xử lý bệnh tình khẩn cấp của Nam Bá Đông.
Cuối cùng, tây y cho ra một kết luận đó là: bởi vì Nam Bá Đông thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, làm cho khí huyết tụt, các bộ phận nội tạng đều nhanh chóng hiện ra tình trạng suy kiệt, tên bệnh là chứng suy kiệt của các bộ phận cơ quan.
Bọn họ kết luận Nam Bá Đông chưa từng có một tháng sống tốt.
Mà đông y lại cho ra kết luận còn lại: Nam Bá Đông bị trúng miêu cổ của Vân Nam, giống như cổ độc tuyệt tình, nhưng lại không có người có thể trị bệnh này, chẳng qua là cũng chỉ nghe nói, nên không dám khẳng định, nhưng các chức năng cơ quan đang nhanh chóng suy kiệt là sự thật.
Nếu như xác định là cổ độc tuyệt tình ở Nam Cương, chỉ cần tìm được người hạ cổ, cởi bỏ cổ độc này ra, vậy Nam Bá Đông cũng còn có một con đường sống.
Bất kể là kết luận của người nào, đối với Mạc Yên và Nam Tinh mà nói thì đều là một cú đánh trí mạng.
Mà Mẫn Lạp vội vã chạy tới, sau khi kiểm tra toàn thân Nam Bá Đông, anh lặng lẽ kéo Mạc Yên sang một bên, xác nhận với cô về ý kiến giải thích của nhóm đông y. Đây cũng là lần đầu tiên Mẫn Lạp thẳng thắn giải thích chi tiết về bệnh tình của Nam Bá Đông tới Mạc Yên.
Ngày tháng của Nam Bá Đông đúng là không còn nhiều nữa rồi!
← Ch. 063 | Ch. 065 → |