Nhược điểm trí mạng
← Ch.030 | Ch.032 → |
Trong lời nói của Nam Tinh lộ ra một tia không tình nguyện như vậy. Mạc Yên biết Nam Tinh cũng như cô, tình nguyện sống nương tựa lẫn nhau ở nơi này, cũng không muốn đi ra ngoài sống cuộc sống người lừa ta gạt mà bé đã từng trải qua.
Cô ôm nhẹ lấy Nam Tinh, hai tròng mắt đen nhánh bỗng hiện lên một tia sáng, "Tiểu Tinh, con không muốn trở về nhà họ Nam cùng với ba con sao?"
Nam Tinh chợt nhìn cô, con ngươi thoáng hiện qua một tia sáng hưng phấn, "Ý mẹ là.... ?"
Mạc Yên vừa nghe giọng điệu của bé, cũng biết với sự thông minh của bé thì đã hiểu ý cô rồi. Một tay cô ôm lấy Nam Tinh đang ngồi bên người đặt ngồi trên đùi cô, cùng đối mặt với cô, Nam Tinh cũng ngay lập tức thuận theo ôm lấy cổ của cô, cười ngọt ngào với cô, hai mẹ con hiểu ý cùng cười một tiếng.
Mạc Yên chìa hai tay ra, nâng khuôn mặt tuấn tú của bé, thân mật dựa vào trán bé, chớp cặp mắt mê người của mình nhìn bé. Cô như là tội phạm đang lường con nít, mê hoặc Nam Tinh, "Đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau chạy trốn khỏi đây có được không?"
Hai mắt phát sáng của Nam Tinh bỗng cười lên như trăng rằm, "Thật sao?"
Mạc Yên dùng sức gật đầu, "Thật! Chờ sau khi chúng ra chạy thoát đi bàn tay của anh ta, mẹ liền dẫn con quay trở về Trung Quốc. Chúng ta cùng đi gặp ông ngoại, bà ngoại, và cả cậu nữa có được hay không?"
"Thật tốt quá!" Nam Tinh hoan hô một tiếng, ôm mặt của Mạc Yên dùng sức hôn rồi lại hôn.
Mạc Yên nhẹ nhàng ôm bé, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Có con trai như vậy, cô còn cầu mong gì?
Mặc dù Nam Tinh không phải là con ruột của cô, nhưng cô lại dành hết tất cả tình yêu của mẹ lên mình đứa bé này. Mà Nam Tinh cũng chưa từng làm cô thất vọng, bé cũng hoàn toàn đối đãi cô như mẹ ruột của bé.
Có lẽ Nam Tinh và cô cùng mất đi người mình yêu thương nhất, nên bọn họ lại càng quý trọng một phần tình duyên mẹ con không dễ có này hơn bất luận người nào.
Đợi Mạc Yên dắt Nam Tinh đi xuống lầu ba, thì thấy Phong Hành đang canh giữ ở cửa cầu thang.
Anh thấy Mạc Yên xuống thì vẻ mặt cung kính tiến lên nói, "Phu nhân, chủ nhân mời cô tới phòng ý tế một chút, Độc Cô Thiên Nhai đã chuẩn bị xong rồi."
Mạc Yên nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi sẽ qua ngay."
Nam Bá Đông làm việc luôn luôn mạnh mẽ vang dội, anh luôn không cho người ta suy nghĩ xem họ nên làm như thế nào. Dây dưa không dứt luôn không phải là phong cách của anh, nên Mạc Yên cũng không có nói thêm lời vô nghĩa, trực tiếp dắt theo Nam Tinh đi theo phía sau Phong Hành, đi tới phòng y tế đã sớm chuẩn bị cho cô hai năm trước.
Phòng y tế nằm ở bên lầu trái của biệt thự.
Lầu bên trái tầng một, rộng hàng nghìn mét vuông, trong phòng y tế rộng lớn trắng như tuyết này, để không ít dụng cụ y tế tiên tiến, so với kích thước của một bệnh viện nhỏ cũng không sai biệt lắm.
Lúc Mạc Yên dắt Nam Tinh đi tới nơi đó, Nam Bá Đông đang ngồi trên ghế sa lon với vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng Độc Cô Thiên Nhai thì đã sớm mặc áo blouse trắng, đang cà lơ phất phơ ngồi dựa vào bàn bác sĩ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía cửa.
Lúc anh nhìn thấy Mạc Yên xuất hiện ở cửa, ngay lập tức nhảy dựng lên, hai mắt sáng tiến lên đón, khuôn mặt cười hi ha mà nói, "Yên nhi, anh chờ em thật lâu, nếu em mà không tới, bông hoa là anh đây cũng muốn tạ lỗi!"
Mạc Yên lạnh lùng liếc anh một cái, nhưng Độc Cô Thiên Nhai vẫn cười không ngừng nói lời vô nghĩa.
"Bắt đầu đi!" Nam Bá Đông ra lệnh một tiếng, Độc Cô Thiên Nhai ngay lập tức thay đổi thành một người khác, cả bộ dáng cà lơ phất phơ cũng biến thành một bác sĩ đang ở trạng thái nghiêm túc và tập trung cao độ, thái độ trước sau như hai người.
Mạc Yên nhìn bốn phía thì cũng chỉ có Độc Cô Thiên Nhai mặc áo blouse trắng, liền nhàn nhạt hỏi một câu, "Chỉ có một mình anh sao?"
Đuôi lông mày Độc Cô Thiên Nhai nhướng lên, "Thế nào? Không tin y thuật của anh sao?"
Mạc Yên khẽ mỉm cười, "Tin chứ! Bất quá em có một yêu cầu!"
Độc Cô Thiên Nhai có chút ngoài ý muốn, ngay lập tức khôi phục lại bộ dáng chân chó mà nịnh hót, "Yên nhi, chỉ cần là em nói, anh nhất định sẽ nghe lời. Mặc kệ là yêu cầu gì, anh cũng sẽ làm theo! Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của lãnh đạo!"
Nam Bá Đông sãi bước tiến lên, trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Nhai, "Cậu lấy đâu ra nhiều lời nói nhảm như vậy? Chỉ là chữa có một khuôn mặt thôi mà, chứ có phải là chữa hết toàn thân của Yên nhi đâu."
Mặt của Độc Cô Thiên Nhai trầm xuống, không cam lòng yếu thế mà phản lại nói, "Nam Bá Đông, nếu không phải vì mặt của Yên nhi, anh nghĩ rằng hòn đảo nho nhỏ này có thể giam tôi cả đời sao? Nếu không phải nhìn thấy vết sẹo trên mặt Yên nhi, thì tôi đã sớm phá hủy hết tất cả mọi thứ trên đảo nhỏ này rồi."
"Cậu dám?" Đồng tử của Nam Bá Đông thoáng hiện qua một tia tàn ác.
"Anh nói xem thử tôi có dám hay không!" Độc Cô Thiên Nhai cũng không tỏ ra yếu thế chút nào mà nhìn thẳng vào anh.
Hai người đàn ông mặt lạnh trầm xuống, cả người xơ xác tiêu điều đứng đối mặt nhau, một người như là hổ dữ, một người như sư tử oai phong, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, sát khí khắp nơi, tính khí bá vương nên ai cũng không cúi thấp đầu cao quý của mình trước người kia.
Không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng.
Mắt thấy sẽ sắp ra tay, giọng nói trong troẻ du dương nhõng nhoẽ vang lên, "Các người cũng nhàm chán quá đi, có trị thì nhanh lên một chút, còn không thì tôi đi đây!"
Độc Cô Thiên Nhai hung hăng trợn liếc mắt Nam Bá Đông một cái, ngay lập tức bắt lấy tay của Mạc Yên kéo tay nhỏ bước nhanh về phòng phẩu thuật bên cạnh, "Băng" một tiếng, đưa tay đóng cửa phòng phẩu thuật lại.
Nam Bá Đông đuổi theo vài bước, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Nam Tinh chớp hai cặp mắt phát sáng, mang theo một tia suy ngẫm bắn thẳng tới trên người Nam Bá Đông. Nhìn thấy một thân Nam Bá Đông căng thẳng, vẻ mặt mất hứng ở nơi này đi qua đi lại, khéo môi nhỏ của Nam Tinh không nhịn được nâng lên.
Xem ra, lão đầu tử thật sự thích mẹ!
Rống rống rống, chẳng trách mẹ lại có lá gan dám khuyên bé cùng nhau chạy trốn. Đến lúc lão đầu tử này biết chuyện chạy trốn của bọn họ, nhất định sẽ giận tới sùi bọt mép.
Vừa nghĩ tới bộ dáng phát điên của Nam Bá Đông, trong lòng của Nam Tinh cười ha hả không ngừng.
Nam Bá Đông vô tình quay đầu lại, thấy vẻ mặt của thằng bé Nam Tinh đang cười giả tạo, con mắt nhíu lại. Lập tức đi tới trước mặt của Nam Tinh, ngang ngược đưa tay ra ôm Nam Tinh đáng thương đứng dậy.
Nam Bá Đông lạnh lùng trừng mắt nhìn Nam Tinh đang có chút lúng túng, "Đang cười cái gì? Nói ra để cho ba cũng cười xem sao."
Nghe được trong giọng nói của Nam Bá Đông mang theo một cổ gió lạnh rét, thân thể của Nam Tinh run lên, rúc đầu về, "Ba, mẹ mới vừa nói, sau khi mặt mẹ được trị khỏi thì để cho con là người đầu tiên hôn mẹ!"
Nam Tinh vừa nói chuyện, vừa nhìn xem phản ứng của Nam Bá Đông.
Quả nhiên như bé dự liệu, không khí lạnh trên người của Nam Bá Đông càng sâu, con mắt chỉ dư lại một đường chỉ như một ánh đao loé sáng, "Cô ấy để cho con làm người thứ nhất được hôn mình sao?"
Vẻ mặt ba lại càng đen, hi hi ha ha.
Ở trong lòng của Nam Tinh cười thả ga, nhưng lại giả bộ như không có nhìn thấy sắc mặt của Nam Bá Đông. Khuôn mặt nhỏ tuấn tú vẫn cười như nở hoa, liên tục nói, "Đúng", hồn nhiên chưa phát hiện sắc mặt của một người đàn ông này đã muốn đen như đáy nồi rồi.
Mà kết quả dám trêu chọc người đàn ông này tức giận chính là Nam Tinh bị Nam Bá Đông dùng sức ném ra ngoài cửa.
"Phốc" nhanh chóng, nhưng cũng chấn động rung đến mấy phần.
Mông của Nam Tinh rơi xuống lại càng đau, ở nơi đó nhe răng nhếch miệng đau đớn hút ngụm khí, nhưng một chút bực bội cũng không có, liếc anh mắt lãnh sát của Nam Bá Đông. Bé ngay lập tức bò dậy đứng nghiêm túc ở sau lưng Nam Bá Đông như một đứa con trai ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại mắng cha mình gần chết. Lão đầu tử, xem con sau này làm sao thu thập ba, hừ~
Bé còn nhớ rõ lúc còn ở Tam Giác Vàng, có một lần trở về bé cũng bị Nam Bá Đông ném ra ngoài. Bé không phục liền sử dụng khí lực bú sữa mẹ của mình xông lên cùng đánh nhau với Nam Bá Đông. Thật sự đối phó với Nam Bá Đông, nhưng vẫn bị Nam Bá Đông chỉnh đến ỉu xìu.
Nam Bá Đông vẫn cảm thấy không đủ, lúc đó khí trời đang vào đông lạnh, nên phạt bé ở trong nước một ngày một đêm, không cho ăn uống.
Nam Tinh cũng có tính tình quật cường, trong lòng nhất định không phục. Chống đỡ mấy tiếng ở trong nước nhưng bé còn quá nhỏ nên không chịu được cho đến khi té xỉu ở trong nước. Anh mới để cho người vớt Nam Tinh dậy, sau đó lại bị cảm mạo, sốt và viêm phổi, cũng làm mạng nhỏ của Nam Tinh mất đi một nửa.
Sau này Nam Tinh cũng biết chỉ cần Nam Bá Đông muốn người nào nghe lời, thì anh nhất định sẽ độc ác chỉnh đốn người đó, cho đến khi bắt người đó nghe lời mình mới thôi.
Nam Tinh đã từng nếm thủ đoạn độc ác và vô tình của Nam Bá Đông. Bé rốt cuộc vẫn không có can đảm nếm lại lần thứ hai. Trong lòng bé hiểu rõ muốn thắng ba bé, bé sẽ phải không ngừng trở nên mạnh mẽ, cho đến khi... mạnh hơn ba bé mới thôi.
Bất quá theo như bé cẩn thận quan sát, vị ba ra tay hung ác này của nhà bé, hiện tại cũng có nhược điểm trí mạng rồi!
← Ch. 030 | Ch. 032 → |