Tập huấn dã ngoại (2)
← Ch.073 | Ch.075 → |
Lúc Lâm Viễn qua sông quả thực có cảm thấy cẳng chân hơi hơi tê giống như bị cái gì cắn một phát, chỉ là, khi ấy trời quá tối không thấy rõ tình huống trong nước, loại cảm giác này lại rất nhỏ, miệng vết thương cũng không đau không ngứa, Lâm Viễn vội vã qua sông nên không để ý đến, không ngờ chỉ có một lát, miệng vết thương kia cư nhiên lại sưng đỏ như vậy, làn da xung quanh sưng hết lên thành một bọc to, so sánh hai chân có vẻ hơi buồn cười.
Caesar liếc mắt nhìn miệng vết thương, nhanh chóng đưa ra kết luận."Cậu bị rắn cắn đúng không?"
Lâm Viễn nói."Lúc qua sông hình như có bị cắn một phát, miệng vết thương không đau nên tôi...."
Đối diện với ánh mắt trách móc của Caesar, Lâm Viễn đành phải ngậm miệng không nói gì nữa.
Đúng là cậu đã quá chủ quan, thấy miệng vết thương nhỏ lại không đau không ngứa, còn tưởng là bị cá nhỏ trong nước nhẹ nhàng cắn một ngụm, không nghĩ đến lại là rắn nước, trong nước sông ở rừng rậm Cologne quả thật có một loại rắn chỉ to bằng ngón tay người, tốc độ di chuyển cực nhanh, độc tố của loại rắn nước này có tác dụng rất mau, chỉ trong chốc lát cả cẳng chân sẽ sưng đỏ lên. Đáng mừng là, loại rắn độc này không tạo ra uy hiếp đối với tính mệnh con người, chẳng qua nếu không kịp thời xử lý miệng vết thương, có lẽ ngày mai chân sẽ sưng thành chân voi, căn bản không thể đi đường được nữa.
May mà huấn luyện viên đã phát cho một ít thuốc khẩn cấp, Caesar xoay người lấy mấy tuýp thuốc mỡ từ trong bao dụng cụ, đi đến trước mặt Lâm Viễn, quỳ một gối xuống, thật cẩn thận kéo chân cậu vào lòng.
Lâm Viễn vội vàng nói."Tôi tự làm được."
Lâm Viễn muốn rút chân, Caesar lại nắm chặt mắt cá chân của cậu, thấp giọng nói."Đừng lộn xộn."
Lâm Viễn."........"
Lâm Viễn đành phải cứng ngắc không dám lộn xộn.
Cẳng chân trần trụi đặt trong lòng Caesar, ngón chân vừa vặn để trên bụng hắn, mũi chân thậm chí còn cảm nhận được cơ thịt rắn chắc và nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn.....
Tư thế như vậy làm cho Lâm Viễn vô cùng xấu hổ, cũng không biết có phải do lửa cháy quá to hay không, mà lỗ tai bị nướng cũng có chút nóng lên.
Thái độ của Caesar trái lại rất tự nhiên, vẻ mặt nghiêm túc cúi đầu xử lý miệng vết thương cho Lâm Viễn.
Caesar nhẹ nhàng nặn hết mủ trên miệng vết thương, dùng tay bóp thuốc mỡ lên vết thương, động tác mềm nhẹ chậm rãi bôi đều, vì để tăng tốc độ hấp thu thuốc, hắn còn nhẹ nhàng mát xa trên cẳng chân Lâm Viễn.
Lâm Viễn chỉ thấy từ vị trí sưng đỏ trên cẳng chân truyền đến một cảm giác mát lạnh khoan khoái, trên mặt lại không tự chủ được nóng lên.
Hai người đều là nam, chân bị đối phương ôm vào ngực mát xa, thật sự là rất xấu hổ....
Caesar nhẹ nhàng xoa ấn trên cẳng chân Lâm Viễn thật lâu, cho đến khi thuốc mỡ hoàn toàn tan đi ở chỗ bị sưng, lúc này mới buông Lâm Viễn ra.
Lâm Viễn lập tức rụt chân về, làm bộ bình tĩnh cúi đầu xuống.
Hai người cùng ngồi bên cạnh đống lửa nướng cá, Lâm Viễn nhìn chằm chằm lên con cá trước mặt, ánh mắt Caesar lại vẫn chăm chú vào Lâm Viễn.
Những ngôi sao tựa như vụn kim cương tản khắp bầu trời lấp lánh tỏa sáng, ngọn lửa rừng rực cháy, nhảy lên từng đoàn hỏa diễm giống như phối hợp với nhịp đập trái tim, bên tai là tiếng vang tanh tách của cành cây bị đốt, ngẫu nhiên còn kèm theo tiếng kêu của côn trùng bên trong rừng rậm, trong không khí phảng phất mùi thịt nướng, hương cá nướng tươi ngon dễ chịu.
Trong đêm khuya yên tĩnh giữa vùng hoang dã, cứ im lặng như vậy cùng ngồi bên đống lửa, tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Tín nhiệm lẫn nhau, dựa vào nhau.
Cho dù thật lâu sau này nhớ lại, khung cảnh kia, ở trong ký ức của Caesar vẫn ấm áp như gió xuân.
***
Cá nướng của Caesar rất nhanh đã chín, ngửi được mùi thơm của thịt nướng, bụng Lâm Viễn lập tức phối hợp kêu lên ọt ọt, đưa con cá lớn nhất cho cậu, Lâm Viễn liền vội vàng nói một tiếng cảm ơn, nhận lấy cá nướng ăn từng ngụm từng ngụm.
Cả ngày chưa ăn cơm, bụng cậu sắp đói đến dẹp lại rồi.
Tuy rằng không hề có gia vị gì, nhưng thịt cá được nướng ở nơi hoang dã, ăn trong tình trạng đói khát cũng đặc biệt ngon miệng.
Lâm Viễn nhanh chóng ăn sạch một con cá lớn, nhịn không được ngẩng đầu nói với Caesar."Rất ngon."
Tiểu gia hỏa hai mắt tỏa sáng nhìn mấy con cá, chẳng khác nào một con mèo lớn xác đang vẫy vẫy đuôi.
Caesar mỉm cười một chút, lại đưa cho cậu một con cá,
Lâm Viễn lập tức không khách khí nhận lấy, vùi đầu ăn tiếp.
Ăn hết cả hai con cá lớn, rốt cục cũng lấp đầy được bụng. Lâm Viễn thỏa mãn xoa xoa miệng, nói."Không còn sớm nữa, hay là chúng ta nghỉ ngơi trước đi? Ngày mai còn phải đi một quãng đường rất dài nữa."
Giờ đã là mười giờ tối, mệt mỏi cả ngày, hai người cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho lộ trình ngày mai. Thấy Caesar không có ý kiến, Lâm Viễn liền mặc quần và áo sơ mi vừa hong khô vào, xoay người đi về phía lều trại.
Lúc Caesar mặc xong quần áo đi vào lều trại, Lâm Viễn đang ở bên trong sắp xếp lại chăn.
Thấy Caesar đi vào, Lâm Viễn có chút xấu hổ nói."Lều trại này thật quá nhỏ...."
Lều trại nhỏ chiều ngang chỉ có một mét năm, hai nam sinh nằm xuống song song, khoảng cách giữa hai bên cơ hồ chẳng còn lại bao nhiêu.
Caesar không nói cho Lâm Viễn, trong túi đồ được phát kỳ thật có hai cái lều trại, hắn chỉ dựng lên một cái, tất nhiên là vì ban đêm rất lạnh, hai người ngủ cùng một cái lều nhỏ sẽ ấm áp hơn, có thể phối hợp với nhau, còn có thể thuận tiện tâm sự một chút gia tăng tình cảm.
Về phần lều trại quá nhỏ.....
Khụ khụ, bởi vì cái này vốn dĩ là dành cho một người ngủ.
Caesar lén lút giấu một cái lều đi, bề ngoài lại vô cùng bình tĩnh nói."Không sao, chen một chút thôi."
Lâm Viễn cũng không tiện có ý kiến gì.
Dù sao cũng đang ở bên ngoài, làm gì có giường lớn rộng hơn hai mét có thể lăn qua lăn lại cho cậu ngủ? Có lều trại đã là không tồi rồi, ít nhất không cần ngủ bên ngoài hứng một đêm gió lạnh.
Lâm Viễn tìm một cái chăn đắp, nằm xuống bên trái lều trại.
Loại chăn quân dụng này rất nhỏ, chỉ che vừa thân thể. Dưới lều trại mặc dù đã có một tầng plastic chống nước, nhưng dù sao cũng nằm sát mặt đất, đất trong rừng có độ ẩm rất cao, vừa nằm xuống, cảm giác rét buốt liền trực tiếp rót vào da, sau lưng một mảng lạnh lẽo, cũng chẳng khác gì so với trực tiếp ngủ trên đất cả. Lâm Viễn lạnh đến run rẩy, lập tức bọc kín chăn, chịu đựng cái rét thấu xương, gắt gao nhắm mắt lại.
Caesar nằm xuống bên cạnh cậu, hai người không hề nói chuyện, trong lều trại nhất thời yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau.
Cũng không biết qua bao lâu, ngay khi Lâm Viễn đã lạnh đến răng đánh vào nhau, đột nhiên nghe thấy Caesar thấp giọng hỏi."Cậu không lạnh sao?"
Lâm Viễn."............"
Thấy Lâm Viễn không có phản ứng, Caesar thản nhiên nói."Trên đất rất lạnh, lót chăn ở dưới chắc sẽ ấm áp hơn nhiều."
Caesar vừa dứt lời liền quyết đoán ngồi dậy, đưa tay mở đèn pin của chiếc máy truyền tin loại nhỏ mà huấn luyện viên phát cho, run run nhấc chăn của mình lên, nói."Tiểu Viễn, cậu đứng lên một chút, ôm cả chăn của cậu lên."
Lâm Viễn đành phải phối hợp đứng lên, ôm lấy chăn trên mặt đất.
Caesar cẩn thận trải ngang chăn của mình lên mặt đất, lúc này mới cười cười nói."Được rồi, ngủ đi."
Lâm Viễn nhịn không được hỏi."Cậu dùng cái gì?"
Caesar nói."Tôi đắp áo khoác là được rồi."
Caesar tắt đèn pin của máy truyền tin đi, Lâm Viễn đành phải nằm xuống. Phía dưới được lót một tầng chăn mềm mại, rõ ràng ấm hơn rất nhiều so với trực tiếp ngủ trên đất. Chỉ là, cơ thể ấm áp, nhưng lòng lại không yên — Caesar đem chăn lót ở phía dưới, vậy hắn đắp cái gì? Chỉ có mỗi áo khoác quân trang chắc chắn sẽ rất lạnh đi? Hơn nữa, Caesar cao như vậy, áo khoác căn bản không che hết được.
Lâm Viễn trầm mặc một lát, rốt cuộc nhịn không được nói."Nếu không, cùng nhau đắp cái chăn này đi? Xoay ngang chắc là đủ."
— Trong bóng tối, Caesar hơi hơi nhếch lên khóe môi. (=))))
Hắn sẽ không ép buộc Lâm Viễn, hắn chỉ nghĩ cách làm cho Lâm Viễn buông bỏ phòng bị, khổ nhục kế là hiệu quả nhất đối với tên nhóc tâm địa thiện lương này.
Vì thế, tiểu vương tử Caesar đạt được âm mưu, ngoài miệng nói "Đắp chăn của cậu như vậy có vẻ không tốt lắm đâu", sau đó khi Lâm Viễn nói ra hai chữ "Không sao", lập tức nhanh chóng chen vào trong chăn của bạn học Lâm Viễn.
Lâm Viễn.".............."
Trong ổ chăn đột nhiên nhiều thêm một người, hơn nữa còn là Alpha huyết thống tinh thuần, cảm giác tồn tại rất mạnh, điều này làm cho Lâm Viễn cực kỳ không quen.
Nhưng mà, điều kiện dã ngoại gian khổ, Caesar đã chủ động đem chăn của mình trải dưới đất, Lâm Viễn cũng không thể ích kỷ hưởng thụ sự đóng góp của hắn. Để hắn phải đắp quân trang, còn mình lại an tâm đắp chăn ngủ.... loại chuyện vô tâm với đội hữu như vậy, Lâm Viễn không thể làm được.
Ngày mai còn một quãng đường rất dài phải đi, buổi tối cần dưỡng sức thật tốt, lúc này không nên rối rắm nhiều chuyện làm gì. Lâm Viễn nghĩ nghĩ, liền dứt khoát đưa ra quyết định, xoay ngang chăn, chia một nửa cho Caesar đắp, lúc này mới nghiêng người nhắm mắt lại.
Sự thật chứng minh, có một số người da mặt rất dày, nhất định sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hai người nằm song song trong chốc lát, ổ chăn còn chưa nóng lên, Lâm Viễn lại đột nhiên cảm thấy một thân thể ấm áp sáp đến từ sau lưng, một bàn tay đặt trên thắt lưng cậu, sau đó, cánh tay siết chặt, bản thân liền bị người nào đó ôm vào trong ngực.
".........." Lâm Viễn sửng sốt một chút, lập tức giãy giụa, thấp giọng nói, "Caesar, buông ra....."
Caesar không buông ra, trái lại còn cúi đầu, đôi môi nóng rực chuẩn xác hôn lên dấu hiệu sau gáy Lâm Viễn.
Sống lưng Lâm Viễn đột nhiên cứng đờ, cắn chặt môi không dám phát ra thanh âm, cậu sợ vừa mở miệng, sẽ nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
Loại cảm giác này thật sự quá mãnh liệt, cả thân thể bị khí tức ấm áp mà quen thuộc của Alpha này bao lấy, dấu hiệu mẫn cảm sau gáy bị hắn nhẹ nhàng liếm hôn, nụ hôn ấm áp dường như đọng lại ở đáy lòng, khiến cho trái tim Lâm Viễn đột nhiên run lên.
Không gian kín mít của lều trại vốn đã vô cùng nhỏ hẹp, hơi thở hai người giao hòa, trong bóng tối, thính giác tựa hồ trở nên đặc biệt nhạy cảm.
Là tim ai đập nhanh như trống?
Lâm Viễn thậm chí còn phân không rõ, rốt cuộc của là bản thân mình, hay là Caesar đang dán ở sau lưng mình.
Tiếng tim đập kịch liệt như vậy làm cho không khí bên trong lều trại dường như trở nên ấm hơn, cảm giác rét lạnh vừa rồi nhanh chóng rút đi, cả thân thể Lâm Viễn bắt đầu nóng dần, dấu hiệu dưới sự liếm hôn không ngừng của Caesar, khí quan nào đó ở hạ thân thậm chí còn rất mất mặt dựng thẳng lên.
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp của Caesar."Tiểu Viễn, đừng trốn tránh tôi, có được không?"
Lâm Viễn."........."
Caesar nhẹ nhàng ôm chặt Lâm Viễn từ phía sau, một bàn tay đặt bên hông cậu, tay còn lại để ở trước ngực, ôm cả người Lâm Viễn vào trong lòng mình, lúc này mới thấp giọng nói."Tôi biết, cậu làm Beta nhiều năm như vậy, về tâm lý nhất thời không thể chấp nhận việc cùng một chỗ với Alpha. Không sao cả, tôi sẵn lòng chờ cậu.... Cho tôi cơ hội chờ đợi cậu, có được không?"
Lâm Viễn."........"
Thanh âm Caesar phát ra càng trở nên ôn nhu."Cậu cũng không chán ghét tôi, tại sao lại không muốn thử cùng một chỗ với tôi xem sao? Tôi không phải loại người theo chủ nghĩa Chauvin khinh thường Omega, trái lại, tôi sẽ tôn trọng tự do của cậu. Đối với tôi, chỉ cần cậu vui vẻ, cho dù cậu muốn làm gì tôi cũng sẽ ủng hộ cậu." Caesar dừng một chút, lại ôm chặt hơn, trong giọng nói trầm thấp lộ ra ý cười, "Cậu xem, tôi hiện tại không phải đã đứng cùng một chiến tuyến với cậu, ủng hộ cậu tiếp tục đi học hay sao?"
Lâm Viễn."............"
Hai người dựa vào quá gần, lúc hắn nói chuyện, Lâm Viễn thậm chí còn có thể cảm nhận được lồng ngực hắn hơi hơi rung động.
Trong đêm khuya tĩnh lặng nơi đây, tiếng nói trầm thấp dễ nghe của Caesar chậm rãi lướt qua màng tai, ngữ khí ôn nhu tựa như mang theo câu thần chú mê hoặc, Lâm Viễn bị hắn ôm vào trong lồng ngực ấm áp, nghe hắn nghiêm túc mà ôn nhu bày tỏ....
Một sợi dây nào đó dưới đáy lòng, dường như đột nhiên bị nhẹ nhàng xao động.
Trong khoảnh khắc, cậu thậm chí còn không thể thốt ra một chữ "không".
— Đúng vậy, Caesar khác với những Alpha kia.
— Sau khi biết mình là Omega, thái độ của hắn với mình vẫn chẳng khác nào khi còn là Beta.
— Nên cho hắn một cơ hội sao? Bản thân mình thật sự muốn cùng một chỗ với một Alpha nam sao?
Ở trong lồng ngực ấm áp của Caesar, tín niệm mà Lâm Viễn vốn luôn kiên định đột nhiên bắt đầu dao động.
Đúng lúc này, Caesar đột nhiên nhẹ nhàng dùng lực, xoay thân thể Lâm Viễn lại, mặt đối mặt ôm Lâm Viễn, thấp giọng nói."Tôi muốn hôn cậu." Caesar vươn ngón cái ra, nhẹ nhàng sáp tới bờ môi mềm mại của Lâm Viễn, "Nếu không thích, cậu có thể đẩy tôi ra bất cứ lúc nào."
Lâm Viễn.".........."
Còn chưa kịp nói gì, môi đã bị hắn ôn nhu hôn trụ.
Caesar đầu tiên là ngậm lấy hai phiến môi của Lâm Viễn, kiên nhẫn liếm hôn một chút, làm cho môi Lâm Viễn trở nên ướt át, lúc này mới dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua kẽ môi, cạy mở khớp hàm, chậm rãi xâm nhập vào trong miệng.
Lâm Viễn có chút khẩn trương, cứng ngắc ở đó không nhúc nhích.
Đầu lưỡi Caesar tựa như trấn an, chậm rãi lướt qua niêm mạc trong khoang miệng, Lâm Viễn thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng chút tê dại mà ấm áp khi tưa lưỡi ma sát với niêm mạc miệng, đầu lưỡi cứng ngắc bị hắn nhẹ nhàng cuốn lấy, kiên nhẫn lật quấy, duyện mút, nước bọt của hai người giao hòa với nhau, một tia khoái cảm kỳ diệu theo xương sống chậm rãi truyền lên đại não, trái tim bắt đầu nhảy lên kịch liệt, cả thân thể cũng bắt đầu nóng lên.
Nụ hôn cẩn thận như vậy, không hề có chút ép buộc nào, trái lại còn tràn đầy ôn nhu và cưng chiều.
— Cảm giác được tôn trọng này thật tốt.
Cho dù không phải bản thân chủ động, nhưng Caesar hôn thật sự rất thoải mái, rất ấm áp, Lâm Viễn cư nhiên quên mất quyền lợi có thể đẩy hắn ra bất cứ lúc nào của mình.
Khi nụ hôn sâu kết thúc, tim hai người đều đập có chút mất tốc độ, tiếng tim đập bang bang trong lều trại yên tĩnh nghe vào tai đặc biệt rõ ràng.
Im lặng thở hổn hển một lát, lúc này Caesar mới thấp giọng hỏi."Cảm thấy thế nào?"
Lâm Viễn trầm mặc một chút, gãi gãi đầu, thành thực trả lời."....... Không tồi."
Caesar nhịn không được mỉm cười, gắt gao ôm tiểu quái thú vừa thông suốt vào trong ngực, tựa như dụ dỗ thấp giọng nói."Nếu không chán ghét, vậy thì cùng một chỗ với tôi thử xem sao, có được không?"
Lâm Viễn."..........."
Tuy rằng cảm thấy việc cùng một chỗ với nam sinh thật sự rất khó có thể tưởng tượng được, thế nhưng, không thể phủ nhận, cậu không hề phản cảm với Caesar. Nếu như bị những người khác làm như vậy, có lẽ Lâm Viễn đã sớm vung nắm đấm, nhưng khi bị Caesar hôn môi, Lâm Viễn lại có cảm giác rất khẩn trương, tim đập loạn nhịp.
Thậm chí còn cảm thấy, cùng Alpha hôn môi rất thoải mái, không có ghê tởm như trong tưởng tượng?
— Coi như là ảnh hưởng từ chất dẫn dụ đi nữa, dù sao, Caesar cũng rất đặc biệt đối với cậu.
— Nếu thật sự muốn tìm một Alpha để hẹn hò, Caesar chính là lựa chọn duy nhất của cậu.
Nghĩ đến đây, Lâm Viễn cũng không rối rắm nữa, gật gật đầu, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Caesar.
Nhận thấy được Lâm Viễn đang trúc trắc đáp lại, trái tim Caesar bỗng nhiên nảy lên, cố nén tâm tình kích động, ra vẻ bình tĩnh hôn lên trán Lâm Viễn, bàn tay đang ôm eo cậu linh hoạt chuyển lên phía trước, ba một tiếng quyết đoán cởi bỏ thắt lưng trên quần Lâm Viễn, ngón tay thon dài trượt vào theo viền quần lót.
Lâm Viễn lập tức bắt lấy tay Caesar, hơi thở bất ổn hỏi."Cậu làm gì?"
Caesar thò bàn tay vào, cầm lấy khí quan ấm áp đã hoàn toàn đứng thẳng, thấp giọng mỉm cười nói."Thân thể cậu có phản ứng, là Alpha của cậu, tôi đương nhiên phải vì cậu phục vụ, không phải sao?"
"......." Mặt Lâm Viễn đột nhiên đỏ lên.
Bị Caesar hôn đến cứng rắn, loại chuyện này đối với cậu mà nói, hoàn toàn là một trải nghiệm xa lạ.
Tính khí bị Caesar nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay, lưng Lâm Viễn nhất thời nổi lên một tầng da gà, nhưng kỳ quái là, cậu cũng không phản cảm, thậm chí cảm giác được Caesar nắm lấy thật sự..... rất thoải mái.
"Ưm...." Tiếng rên rỉ trúc trắc tràn ra bên môi, động tác của Caesar càng trở nên ôn nhu.
Muốn từng bước một dỡ bỏ phòng tuyến của tiểu quái thú, Caesar rất có kiên nhẫn đối với Omega của mình.
Hắn cũng không phải chỉ đơn giản muốn đánh dấu trên thân thể, mà là muốn Lâm Viễn thực sự chấp nhận hắn, yêu hắn.
Trên thực tế, Caesar dùng tay phục vụ Lâm Viễn đã là lần thứ hai, chẳng qua đối với Lâm Viễn mà nói lại là kích thích mới mẻ lần đầu trải qua, trong lần đầu tiên tại vương cung, Lâm Viễn hoàn toàn mất đi lý trí, căn bản không nhớ rõ đã xảy ra cái gì, lúc này ở trong trạng thái cực kỳ tỉnh táo, nhưng lại là trong lều trại ở vùng dã ngoại hoang vu.
Trong đêm tối, thị giác bị hạn chế, nên xúc cảm càng trở nên rõ ràng.
Mỗi một động tác của Caesar đều khiến trái tim Lâm Viễn đập mất tốc độ, máu trong cơ thể cấp tốc dồn xuống hạ thân.
Ngón tay hắn thon dài mà hữu lực, chầm chậm trượt động theo tiết tấu, còn rất ôn nhu dùng một tay kia chăm sóc hai quả cầu thịt, khi niết khi ấn, đỉnh lỗ tính khí yếu ớt bị hắn dùng móng tay nhẹ nhàng cà qua, khoái cảm kịch liệt giống như thủy triều nháy mắt bao phủ toàn thân. Lâm Viễn cứng ngắc nằm ở đó, hơi thở dồn dập, mặc cho Caesar nắm lấy tính khí mẫn cảm của mình liên tục đùa bỡn trong lòng bàn tay.
"A..... A.... Ca.. Caesar......."
Ngón tay Lâm Viễn dùng lực nắm lấy áo sơ mi của hắn, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tầng sương mù.
Caesar dán lên môi cậu, thấp giọng nói."Thả lỏng, cố gắng hưởng thụ."
Thanh âm khàn khàn trầm thấp vang vọng trong căn lều nhỏ hẹp, nghe vào tai đặc biệt gợi cảm mê người.
Trong bóng tối, cảm quan trở nên sâu sắc hơn, hô hấp của Alpha trước mặt phả ở trên môi, trong lồng ngực truyền đến tiếng tim đập kịch liệt, còn có xúc cảm rõ ràng mỗi lần ngón tay hắn chuyển động cao thấp.....
Lâm Viễn nhắm hai mắt lại, lông mi bắt đầu kịch liệt run rẩy.
"Ưm.... ưm a .... a....."
Lâm Viễn trên phương diện này kinh nghiệm cơ hồ là số không, bị kỹ thuật cao siêu của Caesar làm cho liên tục thở gấp.
Thân thể tựa hồ đã hoàn toàn thoát khỏi sự điều khiển của lý trí, dục vọng ở sâu trong thân thể bị Caesar triệt để đánh thức, thân thể bị hắn thúc giục, trêu ghẹo, tính khí mẫn cảm dưới sự dẫn dắt của tay phải Caesar đạt được khoái cảm cực hạn.
Rốt cuộc, dưới một phen xoa nắn gia tốc của Caesar, Lâm Viễn liền cảm thấy đại não trống rỗng trong giây lát -
"A........."
Theo tiếng rên rỉ ngắn ngủi, bụng Lâm Viễn run rẩy một trận, một lượng lớn chất lỏng ấm áp bắn toàn bộ trong lòng bản tay Caesar.
Trong lều trại không có đèn, bởi vậy, Caesar không nhìn thấy được, tiểu quái thú trong bóng đêm, gương mặt hồng như cua bị nấu chín.
Hết chương 74.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |