Thân phận
← Ch.042 | Ch.044 → |
Lâm Viễn đương nhiên biết với tính cách của Caesar thì không có khả năng làm ra cái loại đùa giỡn nhàm chán này, thế nhưng, những lời mà Caesar vừa nói, cậu quả thật không thể tin một câu nào, trong mười tám năm cậu sống trên đời, cậu vẫn cực kì chắc chắn rằng mình là Beta, từ nhỏ đến lớn ước mơ lớn nhất của cậu chính là trở thành một quân nhân vĩ đại, cho mẹ cùng chị gái một cuộc sống tốt hơn, lại tìm một cô gái Beta ôn nhu lương thiện, kết hôn sinh con, an cư lạc nghiệp.
Nhưng mà hiện tại, Caesar lại nói cậu là Omega, đây thật sự không phải là nói đùa sao?
Lâm Viễn từ nhỏ đã sinh sống ở tinh cầu Ryan hoang vắng cằn cỗi, những người bên cạnh cậu đều là Beta, với cậu, Omega là một sự tồn tại hoàn toàn xa lạ. Cậu chỉ biết Omega tại thời điểm ra đời đều phải đến hiệp hội Omega để đăng kí, bắt đầu từ năm mười bốn tuổi tất cả các Omega đều sẽ bị đưa đến học ở trường học riêng biệt ở thủ đô, vào năm mười tám tuổi trước khi bước vào kì phát tình liền được hiệp hội Omega ghép đôi với một Alpha có gen tương xứng, từ đó về sau phải ở trong nhà an tâm sinh con cho đối phương!
— Mình tại sao lại có thể là Omega?
— Omega có thể sinh con? Omega hàng năm không cố định thời gian phát tình? Omega chuyện gì cũng không cần làm, chỉ cần ở nhà vì Alpha sinh con?
Lâm Viễn nghi hoặc nhìn Caesar, lặp lại câu hỏi."Caesar, nhất định là cậu nhầm rồi, tôi đã làm Beta mười tám năm, làm sao lại có thể đột nhiên biến thành Omega?"
Giáo sư Fuente từ nhỏ đã chăm sóc cho mình, ông ấy đối với tình trạng thân thể của mình rõ ràng nhất, ông ấy là bác sĩ có trình độ cao, ở tinh cầu Ryan còn mở một bệnh viện tư nhân, ông ấy đã nói bởi vì hệ thống miễn dịch có khiếm khuyết bẩm sinh nên mới xảy ra vấn đề, nhất định là không sai!
Có lẽ là vì tình trạng vừa rồi rất giống Omega phát tình? Cho nên Caesar mới có thể hiểu lầm?
Caesar tại sao lại ngốc như vậy....
Rõ ràng đã giải thích qua với hắn, hắn lại vẫn hiểu lầm mình là Omega, còn đi đánh dấu? Hắn đến cùng là nghĩ cái gì vậy?
Caesar bị Lâm Viễn dùng ánh mắt nhìn mấy tên ngốc để nhìn thì tâm tình rất phức tạp.
Lâm Viễn cư nhiên vẫn tưởng chính mình là Beta.....
Hiển nhiên, hoàn cảnh sinh hoạt của cậu từ nhỏ tới lớn, cùng với người nhà của cậu, đã sớm bơm vào đầu cậu tư tưởng "ngươi là Beta" như vậy, loại tín niệm này đã ăn sâu vào lòng cậu, thậm chí còn có cả mười tám năm của cậu làm tiền đề.
Cho rằng mình là Beta, cho nên mới thi vào Học viện quân sự St. Romia, mới muốn trở thành một quân nhân nổi danh; cho rằng mình là Beta, cho nên mới có thể thản nhiên cùng những Alpha như Carl, Caesar, Brian trở thành bằng hữu; cho rằng mình là Beta, cho nên mới đi tham gia thi đấu cơ giáp, lại cố gắng để lấy được thành tích á quân toàn trường.
Cậu căn bản không biết chính mình là Omega, thậm chí không biết thuốc mà mình vẫn uống là một loại thuốc ức chế!
Là ai lại cố ý gạt cậu? Vì sao lại muốn gạt cậu?
Nhìn bộ dáng Lâm Viễn vừa kinh hoảng vừa nghi hoặc, Caesar đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Cho cậu biết chân tướng, với cậu mà nói nhất định sẽ là một đả kích rất lớn.
Nếu như nói, mười tám năm qua, cậu đã nghiêm túc nỗ lực xây lên một tòa lâu đài mộng tưởng dưới đáy lòng, như vậy, thân phận Beta kia chính là cột trụ của tòa nhà đó.
Hiện tại nói cho cậu, kỳ thật cậu không phải Beta mà là Omega, thế giới của cậu sẽ hoàn toàn đổ sụp.
Những cố gắng của cậu mấy năm nay cơ hồ đều thành uổng phí.
Nguyên bản cho rằng Lâm Viễn vào trường quân đội là có mục đích gì đó, thế nhưng Caesar lại không ngờ tới cậu cư nhiên hoàn toàn không biết gì hết.
Loại tình huống này ngược lại càng khiến cho Caesar khó chịu hơn.
Đối diện với ánh mắt tràn đầy hoang mang của Lâm Viễn, Caesar thậm chí còn có chút không đành lòng nói ra.
Nhưng mà, thân là Omega, Lâm Viễn cần phải biết chân tướng, thời thời khắc khắc phòng bị, mới có thể ở dưới sự che chở của Caesar mà lưu lại trường tiếp tục học tập, vạn nhất để người khác phát hiện ra thân phận của cậu, hậu quả tuyệt đối sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Caesar không muốn giấu giếm Lâm Viễn chuyện trọng yếu như thế này.
Caesar thở sâu, đưa tay nhẹ nhàng đặt trên vai Lâm Viễn, nhìn vào mắt Lâm Viễn, ngữ khí ôn nhu nói."Lâm Viễn, tôi không lừa cậu, cậu thật sự là Omega, thuốc trước đây cậu vẫn uống căn bản không phải là để kiểm soát hệ thống miễn dịch, mà là một loại thuốc ức chế chất dẫn dụ có thể giúp cậu ngụy trang thành Beta."
Lâm Viễn."........"
Caesar nói tiếp."Vừa rồi lúc thân thể cậu nóng lên, tôi đã để Bạch Vũ làm kiểm tra cho cậu, Bạch Vũ ở trong máu của cậu phát hiện ra chất dẫn dụ Omega, nồng độ tăng lên đến 85 mgl, nồng độ chất dẫn dụ Omega mà cao hơn 90 sẽ tiến vào kỳ phát tình, tôi vì muốn kiểm soát sự dao động của chất dẫn dụ, đã tiêm cho cậu một liều thuốc ức chế, còn tạm thời đánh dấu cậu."
Lâm Viễn."............"
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Caesar, trong đầu Lâm Viễn nhất thời trống rỗng.
Vừa rồi đầu óc nóng đến hỗn loạn nên mất đi ý thức, những chuyện phát sinh sau đó cậu cũng không nhớ rõ lắm, nhưng ấn ký phía sau cổ vẫn còn ở đó, hiển nhiên, Caesar cũng không nói dối, Caesar thật sự đã đánh dấu mình.
..... Tại sao lại như vậy?
..... Tại sao mình đột nhiên biến thành Omega?
Lâm Viễn giật mình, nhỏ giọng phản bác."Nhưng mà, bác sĩ Fuente nói đó là do hệ thống miễn dịch có vấn đề, tôi từ nhỏ đã như vậy rồi, chẳng lẽ ông ấy lại gạt tôi?" Lâm Viễn dừng một chút, nhẹ nhàng siết chặt ngón tay, nghi hoặc hỏi, "Mẹ tôi cũng là Beta, nếu như người mẹ là Beta, thì không có khả năng sinh ra con là Omega đi?"
Hai vấn đề này của Lâm Viễn, Caesar căn bản là không thể trả lời.
Đây cũng là điều mà Caesar muốn hỏi.
— Bác sĩ Fuente kia, còn có mẹ của Lâm Viễn, vì sao lại muốn lừa cậu?
Có lẽ sau khi đánh dấu sẽ sinh ra dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ cùng mong muốn bảo hộ đối với Omega của mình, cho nên nhìn đến bộ dáng Omega của mình gương mặt đầy bất lực siết chặt ngón tay, Caesar chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cố kìm nén xúc động muốn ôm cậu vào lòng, Caesar đem máy thông tin đưa tới trước mặt Lâm Viễn, thanh âm ôn nhu nói."Lâm Viễn, không bằng cậu tự mình hỏi bọn họ một câu? Xem xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Lâm Viễn gật gật đầu, nhận lấy máy thông tin từ trong tay Caesar, nhấn dãy số của nhà mình.
***
Hình chiếu xuất hiện ở bên trong màn hình trước mặt, chính là hình ảnh của phòng bếp.
Mẹ cùng chị đang bận rộn ở trong bếp, chị đang làm bánh ngọt, trong không khí tựa hồ còn phảng phất hương vị của bơ, hình ảnh quen thuộc ấm áp khiến cho đáy lòng Lâm Viễn nhịn không được một trận chua xót.
"Tiểu Viễn?" Lâm phu nhân mỉm cười nhìn về phía nhi tử bên trong màn hình.
Lâm Viễn đang ngồi trên giường ở phòng ngủ, diện tích phòng ngủ rất lớn, đồ dùng sinh hoạt thoạt nhìn cũng vô cùng xa hoa. Lâm phu nhân nhịn không được nghi hoặc hỏi."Con đang ở đâu vậy? Khách sạn sao?"
"Vâng." Lâm Viễn dừng một chút, "Con đang ở thủ đô, đại diện cho trường học tham gia thi đấu toàn quốc."
Lâm Diêu lập tức xáp lại giơ ngón tay cái lên."Tiểu Viễn, lúc trước nghe nói em đoạt á quân, chị còn không tin được! Em thật sự là quá trâu bò a! Đúng rồi, chị đang làm điểm tâm mà em thích ăn nhất, làm xong sẽ gửi đến trường học cho em!"
Lâm Viễn gãi gãi đầu, cười nói."Chị, không cần, em ở trường học muốn ăn cái gì đều có thể mua được, dùng chuyển phát nhanh rất phiền phức, hơn nữa phí dịch vụ lại cao....."
Lâm Diêu khoát tay ngắt lời cậu."Kia làm sao giống được, chị tự tay làm chắc chắn là ngon hơn so với đi mua. Cứ như vậy đi, chị ngày mai mang đi gửi cho em, để vào túi chân không sẽ không bị hỏng, em có thể trữ lại từ từ mà ăn!"
Lâm Diêu dứt lời liền xoay người tiếp tục đi làm điểm tâm của mình.
Lâm Viễn trầm mặc trong chốc lát, hỏi."Mẹ, mẹ hiện tại có tiện không? Con có chút chuyện muốn nói với mẹ."
"Nga, được." Lâm phu nhân cởi tạp dề, dặn dò Lâm Diêu vài câu, liền mang theo máy thông tin đi vào trong phòng ngủ, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía nhi tử, "Sao vậy? Tiểu Viễn?"
Lâm Viễn."......."
Đối diện với người phụ nữ đã ngậm đắng nuốt cay nuôi mình khôn lớn, thanh âm của Lâm Viễn nghẹn trong cổ họng, nhất thời không có cách nào mở miệng ra hỏi.... Mẹ là mẹ ruột của con sao? Tại sao con lại là Omega? Có phải mẹ vẫn luôn gạt con hay không?
Lâm Viễn thở sâu, ổn định lại cảm xúc, mới làm bộ lơ đãng mà mở miệng nói."Mẹ, thuốc mẹ đưa cho con mang đi, con không cẩn thận làm mất, cơ thể con đột nhiên xảy ra chút vấn đề....."
Sắc mặt Lâm phu nhân lập tức trở nên trắng bệch, ngữ khí cũng đầy khẩn trương."Tiểu Viễn, con, con hiện giờ không có chuyện gì chứ? Con ở chỗ nào? Có ở gần Alpha hay không? Trời ạ.... Con tại sao lại không cẩn thận như thế!"
Lâm Viễn thấy sắc mặt của bà, đáy lòng nhất thời phát lạnh.
Xem ra lời Caesar nói là sự thật....
Trầm mặc một lát, Lâm Viễn mới nhẹ giọng nói."Mẹ, con không sao, có bạn học đúng lúc phát hiện ra vấn đề của con, tiêm thuốc ức chế cho con."
Lâm phu nhân."....."
Lâm Viễn nhìn bà, hỏi."Kỳ thật con là Omega đúng không? Đến giờ phút này rồi, mẹ còn không chịu nói cho con biết chân tướng?"
Hốc mắt Lâm phu nhân lập tức đỏ lên, nghẹn ngào nói."Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Tiểu Viễn..... ta là không đành lòng làm tổn thương con, cho nên mới gạt con.... Kỳ thật, kỳ thật ta cũng không phải mẹ ruột của con...."
Lâm phu nhân điều chỉnh lại một chút những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhớ lại tình cảnh năm đó, đứt quãng giải thích với Lâm Viễn -
"Mười bốn năm trước, chồng của ta là Lâm Vĩ Thành đột nhiên mang về một tiểu nam hài bốn tuổi từ trên chiến trường, ông ấy nói đó là con trai chiến hữu của mình. Chiến hữu của ông ấy hi sinh ở tiền tuyến, có ơn cứu mạng với ông ấy, ông ấy muốn ta chăm sóc đứa trẻ này giống như nhi tử thân sinh.... Ông ấy còn nói cho ta biết, đứa trẻ này là Omega được sinh ra ở một tinh cầu không người sinh sống, cho nên không có đến hiệp hội Omega đăng kí. Đứa trẻ từ lúc sinh ra đã bị tiêm vào thuốc ức chế, bởi vì cha nó hi vọng nó có thể biến thành Beta."
"Năm đó có một tổ chức đã bí mật tiến hành kế hoạch cải tạo, chỉ cần tiêm vào thuốc ức chế từ khi còn nhỏ, vượt qua kỳ phát tình ba năm từ 18 đến 20 tuổi, Omega sẽ hoàn toàn mất đi khả năng sinh con, từ đó biến đổi thành Beta....."
"Con từ nhỏ đã cho rằng mình là Beta, cũng vẫn dùng thân phận Beta mà sống vui vẻ qua ngày..... Ta không nghĩ tới con sẽ đi ghi danh vào trường quân đội.... Sau khi ta cùng bác sĩ Fuente bàn bạc, đã chế tạo một lọ thuốc ức chế để con mang đến trường học. Thuốc điều tiết khiếm khuyết hệ miễn dịch là ta gạt con..... Ta thật sự không dám nói cho con.... Ta đã nghĩ chỉ cần con uống thuốc đúng hạn, biến thành Beta là tốt rồi, không nghĩ tới lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy.... Thật xin lỗi, Tiểu Viễn, thật xin lỗi.... Mẹ thật xin lỗi con....."
Nhìn bộ dáng người phụ nữ rơi lệ ở trước mặt, hốc mắt Lâm Viễn cũng hơi hơi đỏ lên.
Thân thể của mẹ vẫn không tốt, cá tính cũng luôn nhu nhược như vậy, kỳ thật, nếu như bà sớm nói chân tướng cho mình, mình tuyệt đối sẽ cực kỳ quý trọng lọ thuốc kia, uống thuốc đúng hạn, sau đó biến thành một Beta.
Mình cũng không có bị đả kích lớn đến độ không chịu nổi như bà vẫn tưởng a.....
Cho dù biết chân tướng cha mẹ ruột đã chết trận, cho dù biết bà chỉ là mẹ nuôi, thì có làm sao? Đối với Lâm Viễn mà nói, bà cùng Lâm Diêu, vẫn là những người thân duy nhất trên đời của cậu....
Thế nhưng, Lâm phu nhân lại không đành lòng mà giấu diếm mọi chuyện, ngược lại dẫn đến cục diện không thể vãn hồi như hiện giờ.
Lâm Viễn trầm mặc một lát, hỏi."Cái gọi là thí nghiệm cải tạo, có phải là chỉ cần uống thuốc đến 20 tuổi là được hay không?"
Lâm phu nhân nhẹ giọng nói."Đúng vậy, cho dù không cẩn thận ngừng uống thuốc, chỉ cần tiêm thuốc ức chế vào đúng lúc, khống chế kỳ phát tình là được."
Lâm Viễn dừng một chút."Nếu.... nếu là bị Alpha đánh dấu thì sao?"
Lâm phu nhân khiếp sợ nói."Đánh dấu? Con, con không phải nói, bạn học của con tiêm thuốc ức chế cho con sao?"
Lâm Viễn nói."Bởi vì lúc ấy chất dẫn dụ trong thân thể con xuất hiện hỗn loạn, hắn vì muốn ngăn chặn chất dẫn dụ trong cơ thể của con, nên đã tạm thời..... tạm thời.... đánh dấu con...." Thấy sắc mặt của mẹ nháy mắt trở nên trắng bệch, Lâm Viễn bất an hỏi, "...... Không thể sao?"
Lâm phu nhân."........"
Lâm Viễn tiếp tục nói."Kỳ phát tình của con thật sự đã được thuốc ức chế khống chế lại, tiếp tục uống thuốc còn có thể biến thành Beta không?"
Lâm phu nhân trầm mặc một lát, mới nghẹn ngào nói."Không thể, Tiểu Viễn.... nếu con bị đánh dấu qua, tuyến thể của Omega sẽ bị kích hoạt hoàn toàn, cho dù có tiếp tục tiêm thuốc ức chế vào, cũng chỉ có thể khống chế kỳ phát tình mà thôi.... Con không thể biến thành Beta...."
Lâm Viễn."........"
Ngừng lại thật lâu, Lâm Viễn mới nhẹ giọng hỏi."Nói cách khác, về sau, con chỉ có thể là Omega?"
Lâm phu nhân mắt đỏ hồng không đáp lại.
Lâm Viễn trầm mặc một lát, lại hỏi."Cha mẹ ruột của con hẳn là Alpha cùng Omega đi? Bọn họ là người như thế nào?"'
Lâm phu nhân nói."Lúc trước Vĩ Thành mang con về, chỉ nói con là con trai ân nhân cứu mạng của ông ấy, cha mẹ con đã hi sinh....."
Lâm Viễn hỏi."Tên thì sao?"
Lâm phu nhân khổ sở gục đầu xuống."Ta.... ta cũng không biết."
Lâm Viễn trầm mặc thật lâu, rốt cuộc thở sâu, cười cười nói."Được rồi mẹ, đừng khó chịu.... Mẹ đã nuôi dạy con nhiều năm như vậy, ở trong lòng con, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con..... Cố gắng bảo trọng thân thể, đến ngày nghỉ con sẽ trở về thăm mẹ!"
Lâm phu nhân rơi lệ dùng sức gật đầu."Tiểu Viễn, con ở trường học hảo hảo chiếu cố chính mình, ta lát nữa sẽ bảo bác sĩ Fuente làm lại thuốc ức chế cho con, sẽ chuyển phát nhanh đến đó cùng với điểm tâm của chị con...."
Lâm Viễn gật gật đầu."Vâng."
Sau khỉ kết thúc trò chuyện, Lâm Viễn lúc này mới thu lại tươi cười trên mặt, có chút mất mát mà cúi đầu xuống.
— Hóa ra mình thật sự là Omega, một Omega không cha không mẹ, sinh ra trên một tinh cầu không người.
Người đàn ông đã nói với mình "Con hãy làm một Beta đi" trong mộng kia, hẳn chính là cha ruột của mình, ông ấy đã chết trận sao? Ông ấy nói "làm một Beta", nguyên lại là ám chỉ đến việc tiêm vào thuốc ức chế sao?
Rốt cuộc cũng biết được chân tướng, thế nhưng đáy lòng Lâm Viễn lại chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo.
Hết thảy những cố gắng từ trước đến nay, dường như đột ngột mất đi ý nghĩa.
Toàn bộ thế giới của cậu đều chao đảo, cậu thậm chí còn không biết nên làm gì tiếp theo nữa.
Caesar thấy bộ dáng cúi đầu không nói lời nào của cậu, trái tim nhịn không được một trận đau nhức.
Đáy lòng Lâm Viễn rõ ràng đang bi thương muốn chết, vậy mà vừa rồi cư nhiên còn giả bộ tươi cười đến an ủi mẹ nuôi của cậu.... Rõ ràng gặp phải đả kích nghiêm trọng như thế, cậu lại ra vẻ bình tĩnh nói: Ngày nghỉ lại trở về thăm mẹ....
Những điều mà mẹ nuôi cậu vừa nói kia, nếu đổi lại là người khác, chắc đã không thể tiếp nhận nổi, trong bi thương có khi còn không thể nhịn được mà trách cứ mẹ nuôi của mình. Nhưng Lâm Viễn lại rất nhanh liền tiếp nhận, cậu thậm chí còn không lộ ra bất cứ một tia trách cứ nào đối với người mẹ nuôi đã giấu diếm mình nhiều năm....
Người này rất kiên cường, kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng.
Caesar rốt cục nhịn không được đi tới phía trước, dùng sức, gắt gao đem Omega của mình ôm vào lòng.
Thân thể Lâm Viễn đột nhiên cứng ngắc.
Nhưng kỳ quái là, bị Caesar ôm cũng không khiến cậu cảm thấy phản cảm, có lẽ là vì đã được Caesar đánh dấu.... Lâm Viễn ngược lại có cảm giác cái ôm này vô cùng ấm áp, ấm áp đến mức khiến cho mũi cậu chua xót, cơ hồ muốn rơi nước mắt.
Caesar ôm chặt Lâm Viễn, nhẹ nhàng vuốt ve vị trí bị đánh dấu ở sau gáy cậu.
Chính là dấu hiệu này đã làm thay đổi tất cả, khiến Lâm Viễn rốt cuộc không thể hoàn thành thí nghiệm cải tạo triệt để trở thành Beta....
Dưới tình huống không mong muốn, chính mình đã tự tay thay đổi vận mệnh của Lâm Viễn.....
Nhưng mà, Caesar cũng không hối hận, bởi vì trong tình huống đó hắn chỉ có thể làm như vậy, bằng không hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Caesar có chút đau lòng siết chặt tay, ôn nhu nói."Tiểu Viễn, đừng bi thương, cho dù cậu là Omega cũng không sao. Tôi đã giúp cậu sắp xếp ổn thỏa hết thảy rồi, chỉ cần cậu đồng ý, cậu có thể tiếp tục lấy thân phận Omega mà học ở trường, cậu có thể trở thành một quân nhân, sống cuộc sống mà cậu thích, tôi sẽ bảo vệ cậu, để cậu có thể có được tự do...."
Thân thể cứng ngắc của Lâm Viễn dưới sự trấn an của Caesar dần dần thả lỏng.
Cậu thậm chí không có nhận ra xưng hô của Caesar đã thay đổi.
Hắn gọi cậu là "Tiểu Viễn", đó là xưng hô chỉ có những người thân thiết nhất với cậu mới có thể sử dụng.
Thật lâu sau, Lâm Viễn mới do dự vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy Caesar, đem mặt vùi vào trong lòng Caesar.
Ngực áo sơ mi của Caesar lập tức bị nước mắt thấm ướt.
Gia hỏa luôn luôn kiên cường lạc quan, cư nhiên..... khóc..... ?
Caesar đau lòng lập tức lại càng siết chặt vòng ôm, dùng tay phải ôn nhu vuốt ve sống lưng của cậu.
Trong lồng ngực ấm áp của Caesar, cho dù là người mạnh mẽ như Lâm Viễn, cũng không có cách nào tiếp tục kiên cường chống đỡ.
— Niềm tin suốt mười tám năm đã hoàn toàn sụp đổ.
— Giấc mộng từng cố gắng vun đắp cũng triệt để vỡ nát.
— Beta bình thường lạc quan vui vẻ đột nhiên biến thành Omega không cha không mẹ, thế giới của cậu cơ hồ đã hoàn toàn đảo lộn.
Cậu cần phải phát tiết cảm xúc đau đớn đang điên cuồng sôi trào trong nội tâm, mà vòng ôm của Caesar rốt cuộc cũng mở ra một con đường cho cậu. Không cam tâm, mất mát cùng mờ mịt cực độ, đủ loại cảm xúc hỗn loạn quay mòng mòng cùng một chỗ, kết tụ thành nước mắt, không thể khống chế được mà trào lên khóe mắt.
Giữa Alpha cùng Omega, vốn dĩ đã có sự hấp dẫn mạnh mẽ trời sinh, huống chi, Caesar đã đánh dấu Lâm Viễn, Lâm Viễn ở trước mặt Caesar sẽ không thể tự chủ được mà buông lỏng phòng bị, sinh ra cảm giác ỷ lại, đây là thiên tính của Omega.
Lâm Viễn cũng không biết mình có phải là vì bị đánh dấu nên đối với Caesar mới sinh ra loại cảm giác ỷ lại này hay không.
Cậu chỉ biết là, giờ phút này, vòng ôm mà Caesar cho cậu, chính là một tia ấm áp duy nhất còn sót lại trong thế giới đảo điên của cậu.
Lâm Viễn rốt cuộc vươn hai tay ra, như là níu giữ một sợi rơm cứu mạng, gắt gao ôm lấy Caesar.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Caesar tìm cho Lâm Viễn một bộ quần áo mới để thay.
Bởi vì sau đó còn phải đi tham gia tập huấn trước trận đấu, cho nên Caesar không có tìm trang phục quá mức trang trọng cho Lâm Viễn, ngược lại để cậu mặc vào một bộ quần áo tương đối thoải mái, thường phục màu trắng sạch sẽ chỉnh tề làm cho Lâm Viễn có vẻ rất có sức sống.
Cậu tối hôm qua hiển nhiên không thể ngủ ngon được, có lẽ là mang rất nhiều tâm sự, thế nhưng đến buổi sáng lại nhanh chóng khôi phục biểu tình bình thường, không hề băn khoăn về vấn đề thân phận Omega nữa, ăn được đồ ăn ngon trong vương cung, thậm chí còn lộ ra tươi cười vui vẻ.
Lâm Viễn rất nhanh liền giải quyết gọn gàng cái đĩa trước mặt, sau khi lau miệng sạch sẽ, lúc này mới cười hỏi."Caesar, điều kiện nhà cậu thật tốt, phòng này chỉ có một mình cậu ở thôi sao?"
Một phòng ngủ ở nơi này cơ hồ to bằng cả gian phòng bốn người ở trường học nha.
Caesar sờ sờ mũi, có chút xấu hổ giải thích."Khụ, kì thật tôi là tứ vương tử, nơi này là vương cung đế quốc."
Lâm Viễn."......"
Còn có thể có tin tức kinh người hơn không?
Ngày hôm qua sau khi tỉnh lại, Caesar nói."Kỳ thật cậu là Omega, tôi dưới tình huống bất đắc dĩ đã đánh dấu cậu."
Ngày hôm nay sau khi tỉnh lại, Caesar lại nói."Kỷ thật tôi là tứ vương tử, nơi này là vương cung đế quốc."
Thời gian ngắn ngủi có hai ngày, thế nhưng Lâm Viễn lại đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình sắp không đủ dùng nữa rồi.
Đúng lúc này, Caesar lại nói."Phụ vương của tôi muốn gặp cậu...."
"Phụ vương của cậu?" Lâm Viễn khiếp sợ nhìn Caesar, "Cậu là nói.... bệ hạ Trand?"
Caesar gật gật đầu."Ngày hôm qua lúc tôi mang cậu vào cung, bị phụ vương phát hiện. Thân phận Omega của cậu vạn nhất bị lộ ra ngoài sẽ rước lấy phiền toái lớn. Bất quá cậu yên tâm, tôi đã nói với phụ vương rồi. Tôi và phụ vương đều sẽ giúp cậu, chỉ cần cậu thích, cậu có thể tiếp tục lấy thân phận Beta học tập trong trường, cho đến khi tốt nghiệp."
"..... Có thể chứ?" Lâm Viễn không dám tin hỏi, "Bệ hạ ngài..... thật sự sẽ giúp tôi?"
Caesar mỉm cười nói."Yên tâm đi, không có việc gì."
Tuy rằng Caesar nói như vậy, nhưng Lâm Viễn vẫn là có điểm thụ sủng nhược kinh.
Được Caesar mang theo cùng nhau đi đến cung điện của bệ hạ Trand, nhìn từng tòa kiến trúc màu trắng trong vương cung, còn có trần nhà khắc hoa tinh xảo cùng tấm thảm màu đỏ bên trong cung điện, Lâm Viễn thậm chí có loại ảo giác như đang lạc trong mộng cảnh.
Đây chính là vương cung của đế quốc?
Mình cư nhiên đang đứng ở trong vương cung, còn có thể lập tức nhìn thấy bệ hạ của đế quốc?
Tại thời điểm Lâm Viễn còn đang khiếp sợ, bệ hạ Trand và vương hậu Anna đã cùng nhau từ trong phòng đi ra.
Caesar lập tức khom người hành lễ."Phụ vương, mẫu hậu."
Lâm Viễn."........"
Lâm Viễn sửng sốt một chút, vội vàng học bộ dáng của Caesar khom mình hành lễ."Bệ hạ....... Vương hậu......."
Trời ạ, mình thật sự gặp được bệ hạ cùng vương hậu?
Lâm Viễn trong lòng vô cùng hiếu kì, muốn ngẩng đầu nhìn xem quốc vương cùng vương hậu có bộ dáng như thế nào, nhưng lại sợ chính mình thất lễ, đành phải ngoan ngoãn cúi đầu không dám lộn xộn.
Đúng lúc này, đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên thanh âm trầm ổn của người đàn ông trung niên, ngữ khí tựa hồ còn mang theo ý cười."Lâm Viễn, đến bên này ngồi đi."
Lâm Viễn lập tức hành lễ đáp."Tạ ơn bệ hạ."
Caesar đưa Lâm Viễn đến chỗ đối diện ngồi xuống, tới gần bên tai Lâm Viễn nói."Đừng khẩn trương, nơi này là cung điện của mẫu hậu, hôm nay là lén gặp, không cần quá giữ lễ tiết, tính tình của phụ vương tôi rất tốt."
Lâm Viễn lúc này mới đánh bạo ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt của bệ hạ Trand.
Ánh mắt bệ hạ thực ôn hòa, hoàn toàn không có một chút cảm giác áp bách nào, chính là cái loại ôn hòa khi trưởng bối nhìn về phía vãn bối.
Ánh mắt vương hậu lại càng dịu dàng hơn, giống như là..... mẹ ở nhà vậy?
Vương hậu Anna ôn nhu chăm chú nhìn ngược lại khiến Lâm Viễn có chút ngượng ngùng.
Trand lúc này mới mở miệng, nói."Lâm Viễn, chuyện của cháu Caesar đã nói qua với ta. Cháu có thể yên tâm, bí mật cháu là Omega cũng sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, cháu có thể tiếp tục ở trường học tập." Trand dừng một chút, mỉm cười nói, "Nếu cháu đủ ưu tú, sau khi cháu tốt nghiệp, còn có thể gia nhập vào quân đoàn tốt nhất, tương lại, thậm chí có thể trở thành tướng quân của đế quốc."
Trand vừa nói ra mấy lời này, không chỉ khiến cho Lâm Viễn khiếp sợ đến không nói được gì, mà ngay cả Caesar cũng phải kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cha mình.
Hết chương 43.
← Ch. 042 | Ch. 044 → |