Đối thủ thần bí
← Ch.034 | Ch.036 → |
Nhược điểm của cơ giáp nhân hình có ba chỗ.
Nhược điểm thứ nhất là bụng, đây chính là nơi xuất phát cho những chuyển động của cơ giáp nhân hình, năng nguyên của cơ giáp được lưu trữ ở trong này, bất quá vị trí bụng bình thường đều được người điều khiển đặc biệt chú ý, rất khó công kích hoặc đánh lén.
Nhược điểm thứ hai là ngực, nơi này là chỗ đặt khoang điều khiển của cơ giáp, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, bởi vì sự trọng yếu của khoang điều khiển, nên lớp bảo vệ ở vị trí này của cơ giáp luôn là dày nhất, che ở trước ngực của cơ giáp nhân hình là hai khối kim loại hợp kim dày mà rắn chắc, không thể trực tiếp xuống tay ở chỗ này được.
Nhược điểm thứ ba chính là sau gáy, sau gáy có rất nhiều đường dẫn tới năng nguyên chi phối thân thể cơ giáp, chỉ cần chặt đứt đường dẫn đó sẽ có thể khiến cho tất cả các bộ phận trên thân thể cơ giáp trực tiếp mất đi khống chế!
Lâm Viễn từ sau khi đăng kí tài khoản Viên Viên năm mười tuổi, mấy năm nay cứ có thời gian liền ở trên mạng chơi cơ giáp đối chiến, bởi vì điểm tích lũy không đủ, tỷ lệ thắng lại không cao, cậu ở trên mạng đối chiến vẫn luôn điều khiển cơ giáp nhân hình, cậu thuần thục nhất cũng là cơ giáp nhân hình, rút đao điện từ ra bổ về phía cổ đối phương, đây là phương thức mở đầu mà cậu hay dùng nhất.
Một đao này bổ xuống, có thể nói là tràn đầy ý chí chiển đấu, khí thế ngút trời - đao điện từ lóe sáng nếu thành công cắt được cổ họng của đối phương, tuyệt đối có thể đem đường dẫn ở cổ họng trực tiếp chặt đứt!
Rawson thản nhiên nhìn màn hình trước mắt, trên mặt như trước không có biểu tình gì, ngón tay thon dài hữu lực ở trên bàn điều khiển nhanh chóng ấn xuống vài chỉ lệnh, chỉ thấy cơ giáp hắc sắc kia đột nhiên nâng tay lên, chuẩn xác bắt lấy lưỡi đao Lâm Viễn bổ tới!
"Xẹt" một tiếng, va chạm kịch liệt trên không trung bắn ra tia lửa đẹp mắt!
Lâm Viễn không nghĩ tới đối phương cư nhiên dám dùng cánh tay đến đón!
Trên cánh tay cơ giáp đích thực có một khối bảo vệ rắn chắc không kém gì kim loại trước ngực, đao điện từ căn bản không thể chém vỡ được, nhưng là, tốc độ ra tay của Lâm Viễn rất nhanh, muốn trong tình huống khẩn cấp như vậy làm cho bộ phận bảo vệ kia nhắm đúng lưỡi đao, hiển nhiên phải cần đến năng lực dự phán (dự đoán + đưa ra quyết định) vô cùng chính xác!
— Không sai, là dự phán!
Tại một khắc mình ra tay, hắn thậm chí đã phán đoán được điểm rơi cuối cùng của đao điện từ!
— Đây tuyệt đối là cao thủ khó gặp!
Lâm Viễn trong lòng phát lạnh, lập tức đề cao cảnh giác, trong nháy mắt đối phương giơ tay đỡ liền nhìn ra nhược điểm, không chút do dự mở hệ thống phóng đạn quang năng, trực tiếp nhắm ngay bụng đối phương mà bắn qua!
Cự ly gần như vậy, đạn quang năng rõ ràng có thể đánh trúng.....
Thế nhưng thần kỳ là, người điều khiển của đối phương giống như lại một lần nữa đoán được đấu pháp của mình, cơ hồ trong nháy mắt mình vừa muốn khởi động đạn quang năng, hắn liền lập tức di chuyển sang bên sườn đồng thời nhảy lên, trực tiếp lách đến phía sau mình, cùng lúc rút ra vũ khí trên lưng - giơ tay chém xuống, một đao rơi xuống, đường dẫn năng nguyên của cơ giáp bạch sắc trực tiếp bị hắn chặt đứt!
Trên màn hình hiện ra thông báo "Đối chiến chấm dứt"..... cư nhiên không đến ba mươi giây đã thua trận.
Lâm Viễn ngốc ngốc ngồi ở trong khoang điều khiển, hoàn toàn chưa phản ứng được đây là có chuyện gì.
Động tác của hắn quá nhanh....
Còn có sự chuẩn xác kia, khả năng dự phán làm cho người ta sợ hãi.....
Tại thời điểm ngươi vừa nghĩ đến phải làm một động tác, hắn đã đoán được ngươi muốn làm gì, tính toán tốt điểm rơi cuối cùng của động tác, hơn nữa còn lập kế hoạch phản kích. Khi ngươi hưng trí bừng bừng cho rằng mình có thể một kích là đắc thủ, hắn lại đã sớm bày mưu tính kế, tránh đi công kích của ngươi, đồng thời lập tức phản kích, tóm chuẩn lấy nhược điểm trí mạng của ngươi!
— Đây chính là cao thủ lợi hại nhất, có khả năng dự phán khiến đối phương sợ hãi đến mất đi ý chí chiến đấu!
Lâm Viễn căn bản còn không thấy rõ hắn lách đến sau lưng như thế nào.
Đạn quang năng từ cơ giáp của mình còn chưa kịp khởi động xong thì đường dẫn sau gáy đã đột nhiên bị chém đứt.
Người này quá lợi hại, căn bản là không cùng trình độ, bản thân mình ở trước mặt hắn cơ hồ không có bất cứ phần thắng nào.
May mắn lần này chỉ là phòng huấn luyện mô phỏng, trong lúc tập luyện sẽ không sinh ra thương vong, quy tắc đối chiến ở chỗ này giống như thi đấu trên Internet, mô phỏng những cảnh vật và hình ảnh giả tưởng tiến hành đối chiến, người điều khiển cùng cơ giáp sẽ không chịu bất cứ thương tổn nào.
Bằng không, nếu là tại chiến trường, một đao vừa rồi.... chính mình đã sớm mất mạng rồi đi?
Lâm Viễn ngốc lăng trong chốc lát, liền nghe bên tai truyền đến một thành âm lạnh lùng thản nhiên -
"Chỉ bằng trình độ ấy của cậu, mà muốn tham gia thi đấu cơ giáp sao?"
Thanh âm được truyền qua máy thông tin của cơ giáp, bị ép tới vô cùng trầm thấp, ngữ điệu lạnh như băng không mang theo bất cứ cảm xúc nào, vọng lại ở bên trong gian phòng trống trải, rơi vào trong tai của Lâm Viễn quả thực như là một sự châm biếm trần trụi.
Lâm Viễn thở sâu, không phục nói."Lại đến!"
Lâm Viễn lại vung đao tiến lên, lần này ngay cả đánh còn chưa đánh đến đối phương, vừa đến gần người, liền trực tiếp bị đối phương nện một quyền về phía bụng, ngay sau đó nhấc chân quét qua, cơ giáp bạch sắc của Lâm Viễn trực tiếp bị ngã thành tư thế chó ăn phân.
Lâm Viễn."........."
May mắn chỉ là hình ảnh hư cấu, bằng không nếu thật sự bị quăng ngã xuống đất như vậy, người điểu khiển cho dù không chết cũng sẽ bị ngã đến muốn hôn mê.
"....... Lại đến!"
Lâm Viễn không phục lại vọt lên một lần nữa, lần này ngay cả đến gần người cũng chưa được, liền bị đối phương bắn một quả pháo nổ rớt đầu.
"...... Lại đến!"
Lâm Viễn không nổi giận chút nào, càng đánh càng hăng, đối phương quá mạnh, ngược lại đã khơi dậy ý chí chiến đấu quyết không chịu thua trong lòng Lâm Viễn. Dù sao chỉ là đối chiến mô phỏng, thua cũng chẳng bị làm sao, Lâm Viễn cho tới bây giờ vẫn không sợ thua.
Lâm Viễn hưng trí bừng bừng tiếp tục tiến lên, sau đó bị đối phương quyết đoán dùng các loại phương pháp miểu sát.
Liên tục thua mười lần, Lâm Viễn vẫn như trước vô cùng dũng mãnh....
Caesar lại có chút không nhìn nổi.
Vốn cho rằng nguyên soái sẽ không thật sự động thủ, không nghĩ tới, nguyên soái cùng một học viên chơi đối chiến cư nhiên lại không lưu tình chút nào, đáng thương cho Lâm Viễn bị đánh đến không kịp trở tay, xoay vòng vòng quanh đối phương, phải trải nghiệm đủ loại kiểu chết đơn giản lưu loát, quyết đoán dứt khoát này.....
Lại một lần bị đánh nằm bò ra đất, Lâm Viễn còn muốn đến tiếp, đối phương lại đột nhiên nói."Không đánh nữa, trình độ của cậu quá kém."
"......"
Mặt Lâm Viễn không khỏi hơi hơi đỏ lên.
Chính mình thực sự là hạng tép riu, dưới tay hắn hoàn toàn không có phần thắng, bị đối phương cười nhạo trình độ kém cũng chẳng sai.
Lâm Viễn đem ngón tay ở trên đài điều khiển thu lại, đưa tay gãi gãi tóc, nghiêm túc nói."Anh quả thật rất mạnh. Kinh nghiệm thực chiến của tôi không đủ, bình thường đều là luyện ở trên mạng, vẫn chưa thấy qua đối thủ lợi hại như anh."
Lâm Viễn dừng một chút, lại ngẩng đầu mỉm cười nói."Về việc thi đấu, tôi tham gia báo danh, chỉ là muốn đi thử xem mà thôi, hiểu biết về các cao thủ mới là trọng yếu nhất, tôi cũng không hy vọng có thể lấy được hạng A!"
Rawson."........."
Nhìn bộ dáng thiếu niên cong khóe miệng mỉm cười được Hắc Long thu lại trên màn hình 3D, một sợi dây nơi đáy lòng Rawson, giống như đột nhiên bị nhẹ nhàng khuấy động.
— Đứa trẻ này thật kiên cường, cũng rất có dũng khí.
Cậu không chịu thua, không sợ thua. Càng khó có được là, cậu thủy chung luôn lạc quan thoải mái như thế, rõ ràng đã thua liên tục mười lần, lại vẫn như trước tràn đầy ý chí chiến đấu. Đổi lại là người khác, bị đánh cho hoa rơi nước chảy, khẳng định sẽ ủ rũ, mất đi niềm tin, cậu lại rất thản nhiên thừa nhận ưu thế của đối phương cùng nhược điểm của chính mình, còn có tâm tình nói giỡn!
Đối diện với thiếu niên có đôi mắt đen láy trong veo giống hệt như người trong trí nhớ kia, đáy lòng Rawson đột nhiên mềm nhũn, nhịn không được mở miệng nói."Kỳ thực, cậu cũng không tệ."
Lâm Viễn được cao thủ khích lệ có chút thụ sủng nhược kinh, sửng sốt một chút, mới nói."Tôi.... tôi không tệ sao?"
"Ân." Rawson thản nhiên nói, "Trong trận đối chiến vừa rồi, cậu tuy rằng thất bại thảm hại, nhưng ít nhất, cậu chưa bao giờ phạm phải cùng một sai lầm lần thứ hai. Năng lực học hỏi của cậu rất mạnh, phản ứng cũng rất nhanh, nếu luyện tập nhiều thì không gian tiến bộ còn rất lớn."
"......" Lâm Viễn được khen đến đỏ mặt một chút, ngượng ngùng gãi gãi đầu nói, "Cảm ơn."
Nhìn bộ dáng thiếu niên đỏ mặt vò tóc vô cùng khả ái, khóe môi Rawson cũng nhịn không được hơi cong lên.
Hài tử có hiểu biết thật sự là khiến người ta yêu thích.
Thanh âm Rawson chậm lại nói."Kỳ thật, ý tưởng của cậu cũng không sai, chỉ là thời điểm ra tay không đủ chính xác. Trước khi ra tay có một số thói quen không tốt lắm, dễ dàng khiến đối phương đoán được động tác của cậu."
Caesar khiếp sợ nhìn về phía Hắc Long - nguyên soái đây là muốn dạy học tại chỗ sao?
Loại sự tình này truyền ra ngoài tuyệt đối không ai tin!
Nguyên soái cá tính lạnh lùng, khuôn mặt luôn không chút thay đổi giống như người máy, ông ấy rất ít khi cùng người khác nói nhiều như vậy, huống chi là tự mình chỉ đạo một học viên....
Hôm nay cư nhiên lại tiến hành dạy học tại chỗ cho Lâm Viễn, điều này quả thực là rất khó tin nổi!
Caesar có chút nghi hoặc nghĩ: Chẳng lẽ nguyên soái đồng ý Lâm Viễn? Cho nên mới gỡ bỏ vẻ kiêu ngạo mà chỉ đạo một phen?
Kỳ thật, Rawson cũng không hiểu nổi chính mình hôm nay vì sao lại khác thường như thế.
Chỉ là nhìn thấy đôi mắt đen láy của thiếu niên này, đáy lòng hắn đột nhiên lan tràn một mảnh cảm xúc mềm mại.
Đứa trẻ này luôn làm cho hắn nhớ tới Lăng Vũ.
Dung mạo thanh tú, tóc đen con ngươi đen giống Lăng Vũ, cá tính không sợ thua không chịu thua giống Lăng Vũ, dũng cảm, nghiêm túc và kiên cường giống Lăng Vũ.... Hơn nữa cậu cùng Lăng Vũ giống nhau đều là người châu Á, ngay cả cách đọc tên cũng không khác nhau lắm.
Thiếu niên này trên người có quá nhiều điểm tương tự với Lăng Vũ.
Rawson nhịn không được muốn dạy dỗ đứa trẻ này, muốn cho con đường trưởng thành của cậu đỡ đi một chút gian nan.
Nghĩ đến đây, Rawson liền tiếp tục kiên nhẫn giải thích."Cậu vừa ra tay liền trực tiếp rút vũ khí, đây cũng không phải là lựa chọn tốt nhất. Lực công kích của vũ khí có hạn, tốt nhất là trong tình huống bất ngờ đột nhiên rút ra đánh một kích trí mạng. Bằng không, cậu lấy vũ khí ra sẽ rất dễ khiến đối phương nâng cao phòng bị, vũ khí nặng nề ngược lại sẽ biến thành sự trói buộc đối với cậu.... Phải biết, vũ khí giấu ở phía sau mới là nguy hiểm nhất."
"Còn có, cậu không cần phải nghĩ sẵn xem sẽ đánh như thế nào, thời điểm thi đấu, đối phương sẽ không đi theo ý nghĩ của cậu, cậu cần phải chuẩn bị tốt để tùy cơ ứng biến. Dưới tình huống không nắm chắc tuyệt đối, cơ giáp của cậu tốt nhất là nên bày ra tư thế phòng thủ, không cần liều mạng đi công kích đối phương, lại càng không nên bị đối phương gây ảnh hưởng, trước hết tỉnh táo lại nghĩ cho rõ ràng xem mình phải làm những gì."
Lâm Viễn lập tức hiểu rõ gật gật đầu."Tôi biết rồi, tôi vừa rồi vẫn nghĩ mọi cách để chủ động công kích anh, nhưng mỗi lần đều là tôi thua, anh phòng thủ đồng thời tìm cơ hội bắt lấy nhược điểm của tôi, ngược lại một kích trí mạng, loại đấu pháp phòng thủ phản kích này, ngược lại càng dễ dàng chiến thắng vì đánh bất ngờ, đúng không?"
Rawson nhịn không được giơ lên khóe môi.
Đứa nhỏ này thật sự là thông minh, một chút liền thông suốt. Chu Tước nhận cậu làm chủ nhân, hiển nhiên là cậu thực sự rất có thiên phú, năng lực học tập cùng khả năng lĩnh ngộ đều mạnh đến mức làm cho ngươi ta phải sợ hãi.
Rawson nhịn không được tán thưởng."Không sai, cậu thực thông minh."
Lâm Viễn cười nói."Những điều anh nói tôi đều đã nhớ kỹ, cảm ơn anh!" Lâm Viễn dừng một chút, "Đúng rồi, anh là học trưởng hệ điều khiển cơ giáp sao? Trình độ của anh thật sự quá mạnh! Một lát nữa anh có muốn đi ăn khuya với tôi không? Anh lại tiếp tục dạy tôi những đấu pháp khác, có được không?"
Rawson."........"
Thanh âm cầu khẩn của thiếu niên khiến cho Rawson mềm lòng mà rối loạn, thiếu chút nữa đã một ngụm đáp ứng.
Loại cảm giác này, rất kỳ quái.....
Trên người đứa nhỏ này, luôn có thể cảm giác được bóng dáng Lăng Vũ, có lẽ là do chính mình thật sự quá tưởng niệm người kia đi?
Rawson trầm mặc một lát, mới mở miệng nói."Có thể hỏi cậu một vẫn đề được không.... cha mẹ cậu là người thế nào? Điều khiển cơ giáp là ai dạy cho cậu?"
Vấn đề của đối phương có chút đột ngột, bắt quá Lâm Viễn cũng không ngại, thản nhiên trả lời."Cha tôi là một quân nhân, đã hi sinh từ lúc tôi còn rất nhỏ, tôi cùng mẹ và chị gái sống với nhau. Về phần cơ giáp...." Lâm Viễn ngượng ngùng đỏ mặt, "Không ai dạy tôi, là tôi tự học, bình thường đều là dành thời gian ở trên Internet luyện tập đối chiến, cho nên trình độ tương đối kém."
"......" Rawson hoàn toàn không nghĩ tới thiếu niên này cư nhiên lại lớn lên trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, nghe cậu thản nhiên nói cha đã qua đời từ lúc cậu còn nhỏ, trong lòng Rawson cư nhiên có chút đau lòng.
Có lẽ là bẩm sinh, lớn lên trong một gia đình loại này, ngược lại đã tôi luyện ra tính cách dũng cảm của cậu?
Rawson đột nhiên phát hiện, chính mình cư nhiên càng ngày càng thích đứa trẻ này.
Đáy lòng hắn nguyên bản đối với việc Chu Tước nhận chủ nhân mới còn có chút bài xích, chung quy Chu Tước là cơ giáp của Lăng Vũ, đối với Lăng Vũ mà nói có ý nghĩa đặc biệt. Ở trong lòng Rawson ngoại trừ Lăng Vũ ra thì không còn người thứ hai có thể có tư cách sở hữu Chu Tước.
Nhưng là, sau khi nhìn thấy Lâm Viễn, Rawson lại phát hiện, bài xích ở dưới đáy lòng đã bất tri bất giác chậm rãi giảm bớt.
Đến giờ phút này, nhìn bộ dáng Lâm Viễn đỏ mặt mỉm cười, trong lòng Rawson cư nhiên lại có thể dễ dàng chấp nhận thiếu niên này.
— Nếu là chủ nhân Chu Tước thừa nhận, tự nhiên có chỗ đặc biệt riêng của mình. Có lẽ, đem Chu Tước giao cho thiếu niên nghiêm túc cố gắng này, cũng là lựa chọn không tồi?
— Nếu Lăng Vũ vẫn còn, hẳn là cũng sẽ thực thích đứa trẻ này đi?
Nghĩ đến đây, Rawson rốt cuộc thở sâu, ngữ khí bình tĩnh nói."Ăn khuya thì thôi, hôm nay tôi có chút việc, tôi muốn đi trước một chút. Buổi tối ngày mai vào giờ này, tôi lại chờ cậu ở phòng huấn luyện."
..... Đây là vị cao thủ này có ý muốn tiếp tục chỉ dạy cho mình sao?
Lâm Viễn lập tức hưng phấn mà gật đầu."Quá tốt! Vậy anh đi trước lo việc của mình đi, đêm mai gặp lại!"
Cao thủ thần bí rất nhanh liền điều khiển cơ giáp rời khỏi phòng huấn luyện.
Thời gian đã rất muộn, Lâm Viễn cũng không luyện nữa, trực tiếp cùng Caesar quay về ký túc xá.
Ở trên đường đi, Lâm Viễn rốt cuộc nhịn không được nghi hoặc hỏi."Caesar, người này là cậu tìm đến từ chỗ nào vậy a? Quá lợi hai, so với sư phụ tôi nhận ở trên mạng còn lợi hại hơn."
Caesar."........"
Thật không biết nên giải thích như thế nào.
Nguyên soái Rawson vì không muốn khiến Lâm Viễn áp lực, cố ý giấu diếm thân phận, đem Hắc Long ngụy trang thành cơ giáp cấp C cùng cậu đối chiến, chỉ là muốn nhìn một chút trình độ của Lâm Viễn. Caesar không đem việc của Chu Tước nói với Lâm Viễn, vốn là muốn cho Lâm Viễn một sự ngạc nhiên, kết quả hiện tại ngược lại hoàn toàn không biết nên bịa chuyện thế nào cho chu toàn.
Caesar trầm mặc một lát, đành phải ho khan một tiếng, ra vẻ bình tĩnh nói."Vị cao thủ kia..... khụ khụ, là học trưởng hệ điều khiển cơ giáp năm ba, trình độ điều khiển cơ giáp của hắn, ở trong trường học của chúng ta tuyệt đối là số một số hai."
Thậm chí còn là số một số hai trong toàn đế quốc.
Kia chính là Rawson, thống soái ba quân, ngay cả mình cũng không nhất định có thể là đối thủ của ông ấy.
Lâm Viễn như có chút đăm chiêu gật gật đầu."Nga, nguyên lai là học trưởng hệ điều khiển cơ giáp."
Trách không được lợi hại như vậy, chuyên môn của hệ điều khiển cơ giáp là học tập điều khiển cơ giáp, trình độ tự nhiên so với người nghiệp dư như Lâm Viễn cao hơn rất nhiều. Thế nhưng, điều khiến Lâm Viễn cảm thấy nghi hoặc là....
Thanh âm kia, nếu nói là học trưởng, có phải là có chút thành thục hay không?
Hình như là thanh âm của nam nhân trưởng thành, giọng nói trầm thấp nghe vào tai đặc biệt dễ nghe.
— Hơn nữa, thanh âm kia tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào đó?
Lúc trước thời điểm phi thuyền Trân Châu bị quân liên bang Stellan uy hiếp, quân đoàn Vinh Quang đúng lúc xuất hiện cứu toàn bộ người dân trên phi thuyền, thanh âm của nguyên soái Rawson, dường như có chút giống với người kia?
— Không có khả năng đi? Nguyên soái như thế nào lại đến nơi này, còn tự thân chỉ dạy cho mình điều khiển cơ giáp?
— Không sai, nhất định là chính mình xuất hiện ảo giác!
***
Sau khi Rawson rời khỏi phòng huấn luyện, liền trực tiếp đi tới khu nhà trọ của Học viện quân sự St. Romia.
Thông qua cửa kiểm tra an toàn đi đến phòng C017, ấn chuông cửa, rất nhanh liền có người đến mở cửa, là một cô gái trẻ tuổi, thời điểm cười rộ lên trên mặt có hai lúm đồng tiền khả ái.
Cô gái nghi hoặc nhìn nam nhân trước mặt một chốc."Xin chào, tìm ai a?"
Rawson còn chưa trả lời, đã lập tức nghe được thanh âm của Eileen vội vã đi tới, hướng nữ sinh nói."Bosa, con về phòng của mình đi, vị này là khách tới tìm cha."
"Nga." Bosa hướng Rawson cười một chút, ngoan ngoãn xoay người về phòng mình.
Eileen lúc này mới xấu hổ nói."Nguyên soái, xin lỗi, tôi vừa rồi ở phòng bếp chuẩn bị thức ăn khuya, không nghe thấy chuông cửa. Bosa nó không biết ngài, ngài đừng để ý, mau vào nhà đi."
Rawson bình tĩnh nói."Không sao."
Cùng Eileen vào trong, ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Rawson nhìn thoáng qua cô gái đang xoay người đóng cửa, hỏi."Đứa trẻ vừa rồi ra mở cửa là con gái của cô cùng Knox? Năm nay đã mười tám tuổi phải không?"
Eileen cười nói."Đúng vậy, nó tên là Bosa, mấy hôm trước vừa qua sinh nhật mười tám tuổi."
Năm đó sau khi quân đoàn Ám Dạ giải tán, Rawson từng mời Knox cùng Eileen đến quân đoàn Vinh Quang nhậm chức, lại bị Knox khéo léo cự tuyệt, vợ chồng hai người cùng nhau đi đến Học viện quân sự St. Romia trở thành hai huấn luyện viên bình thường.
Thời gian trôi qua quá nhanh, trong nháy mắt, con của bọn họ cũng đã mười tám tuổi.
Nếu năm đó Lăng Vũ không trốn khỏi tinh cầu Cepheus, con của mình cùng Lăng Vũ, hẳn là cùng tuổi với Bosa, cũng vừa vặn mười tám tuổi. Đáng tiếc, hài tử kia còn chưa kịp sinh ra, liền.....
Nghĩ đến đây, đáy lòng không khỏi hơi đau xót, Rawson điều chỉnh cảm xúc một chút, nhìn về phía Eileen hỏi."Knox đâu?"
Eileen vội vàng nói."Anh ấy đi ra ngoài mua vài thứ, lập tức quay lại ngay."
Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng mở cửa, Knox xách thức ăn khuya đi vào, đưa đến trong tay vợ mình, Eileen lập tức xoay người đi vào bếp chuẩn bị thức ăn.
"Nguyên soái." Knox đi tới bên sô pha ngồi xuống, sắc mặt vẫn nghiêm túc giống như trong quá khứ.
Rawson nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, trầm mặc trong chốc lát, mới nói."Không cần phải chuẩn bị thức ăn khuya, tôi tới đây gặp mọi người, chủ là muốn tùy tiện trò chuyện một chút."
Knox vội vàng nói."Nguyên soái quá khách khí, đã lâu không gặp ngài, ngài tới nơi này, chúng tôi tất nhiên nên chiêu đãi thật tốt."
Hai người đồng thời trở nên trầm mặc.
Đột nhiên nhìn thấy cố nhân đã nhiều năm không gặp, ngược lại không biết nên nói gì mới tốt. Nhất là Knox, luôn cảm giác chính mình năm đó vi phạm mệnh lệnh của tướng quân Lăng Vũ để Rawson đi vào tù giam đánh dấu hắn, là chính mình cô phụ sự tín nhiệm của tướng quân, bởi vậy, lúc đối mặt với nam nhân đã từng giữ lấy tướng quân này, đáy lòng ông luôn có chút không thoải mái.
Trầm mặc một lát, Rawson mới mở miệng nói."Năm nay quân huấn của năm nhất hệ chỉ huy, là do anh phụ trách?"
Knox gật gật đầu."Đúng vậy."
Rawson hỏi."Năm nhất hệ chỉ huy có phải có một học viên tên Lâm Viễn hay không?"
Knox kinh ngạc nói."Ngài làm sao mà biết được? Lâm Viễn chính là đội trưởng năm nhất."
Rawson thản nhiên nói."Hôm nay nhìn thấy vương tử Caesar, nghe nó nhắc tới. Lâm Viễn kia.... anh cảm thấy như thế nào?"
Knox vội vàng đáp."Lâm Viễn là một học viên rất nghiêm túc nỗ lực, nhập học với thành tích ba trăm điểm. Là một Beta, cậu ta làm đội trưởng mấy ngày nay, đã quản lý toàn ban gọn gàng ngăn nắp, cá tính cậu ta sáng sủa, tính tình lại tốt, rất nhiều Alpha mới đầu còn không phục, đến bây giờ, các học viên trong ban đều tán thành đội trưởng này."
Knox dừng một chút, nghi hoặc hỏi."Nguyên soái tại sao lại đột nhiên hỏi đến Lâm Viễn?"
Rawson trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói."Đứa trẻ kia.... bộ dạng có chút giống cậu ấy."
Knox đương nhiên biết "cậu ấy" là chỉ ai, không khỏi kinh ngạc."Ngài đã gặp Lâm Viễn?"
Rawson gật gật đầu, nhìn về phía Know."Anh cũng phát hiện ra đúng không? Lâm Viễn rất giống Lăng Vũ năm đó, nhất là ánh mắt, đặc biệt giống cậu ấy.... Có lẽ là do cùng là người Châu Á đi."
"........" Knox không biết nên nói gì mới tốt.
Quả thật, thời điểm lần đầu tiên ông nhìn đến Lâm Viễn, cũng thiếu chút nữa cho rằng đã thấy được Lăng Vũ.
Kỳ thật dung mạo của bọn họ cũng không phải cực kỳ giống nhau, chỉ là, cảm giác bọn họ cho người khác đặc biệt giống, trên người bọn họ tựa hồ có rất nhiều điểm tương tự, nhất là cặp mắt màu đen trong trẻo sáng ngời kia.
Rawson tiếp tục nói."Tôi rất thích đứa trẻ Lâm Viễn này, trong ba năm nó học ở trường, để Eileen chiếu cố nó nhiều hơn một chút. Có vấn đề gì, nhớ phải báo với tôi đúng lúc."
Knox kinh ngạc nói."Chẳng lẽ..... ý nguyên soái là...."
Rawson gật gật đầu."Tôi muốn đợi sau khi nó tốt nghiệp, trực tiếp để nó gia nhập làm quân cận vệ của quân đoàn Vinh Quang."
Quân cận vệ, tương đương với hộ vệ bên người quân đoàn trưởng, là quân đội có khoảng cách gần nhất với người chỉ huy tối cao.
Rawson hiển nhiên là muốn đem Lâm Viễn trực tiếp điều đến bên cạnh mình.
Đế quốc có rất nhiều quân đoàn lớn nhỏ, hàng năm sau khi học viên trường quân sự tốt nghiệp, Quân bộ sẽ đem bọn họ phân đến phục vụ trong những quân đoàn khác nhau, học viên trong nhà có quyền có thế tự nhiên sẽ được phân đến quân đoàn tốt, mà những học viên bối cảnh bình thưởng không có chỗ dựa vững chắc, thường thường sẽ bị đưa đến làm một tiểu binh trong những tinh cầu hoang vắng, hoặc là trực tiếp bị phái ra tiền tuyến.
Một câu này của Rawson, cơ hồ là đã cấp cho Lâm Viễn một tấm vé đi tới quân đoàn tốt nhất của đế quốc.
Nam nhân này cá tính lạnh lùng ít lời, rất hiếm khi chủ động quan tâm đến người khác, huống chi là một học viên trường quân sự mới mười tám tuổi..... Mà bây giờ, hắn cư nhiên vì Lâm Viễn mà cố tình tìm đến.
Có thể thấy được hắn đối với đứa trẻ Lâm Viễn này có bao nhiêu coi trọng.
Knox chấn kinh một lát, lập tức mở miệng nói."Tôi biết nên làm như thế nào, yên tâm đi, nguyên soái!"
Rawson lúc này mới gật gật đầu.
Lâm Viễn là Beta, các phương diện đều ưu tú tuy rằng là chuyện tốt, nhưng bối cảnh gia đình cậu quá mức bình thường, ở Học viện St. Romia có nhiều con cháu quý tộc như vậy, đứa trẻ xuất thân bần hàn quả thực rất dễ bị người khác bắt nạt.
Năm đó Lăng Vũ chính là như thế, bởi vì là Beta không có bối cảnh gì, con đường gia nhập quân đoàn của cậu luôn gian nan trùng trùng, sau khi tốt nghiệp trực tiếp bị phân đến làm dự bị cho quân đội tiên phong quân đoàn Ám Dạ, không tới một năm liền ra tiền tuyến, nếu không phải năng lực của cậu mạnh mẽ, nói không chừng cậu đã sớm cùng rất nhiều binh lính trẻ tuổi chưa kịp tỏa sáng đã chết trận nơi sa trường.
Quân bộ kỳ thật là một nơi rất phức tạp,
Thiếu niên tên là Lâm Viễn này, có bối cảnh cùng cá tính tương tự như Lăng Vũ.
Năm đó bản thân không thể bảo vệ tốt Lăng Vũ, bây giờ, chính mình đã có năng lực, có thể bảo vệ tốt một thiếu niên giống Lăng Vũ như vậy, coi như là giải quyết xong một tâm nguyện cho mình đi.
Nhớ tới bộ dáng thiếu niên khả ái đỏ mặt vò tóc, đáy lòng Rawson liền nhịn không được mềm xuống.
Lâm Viễn gia cảnh bần hàn, không có chỗ dựa, cá tính lại đơn thuần, hài tử như vậy ở Quân bộ rất dễ chịu thiệt. Chế độ thăng cấp của Quân bộ đại bộ phận đều dựa vào việc kế thừa huyết thống, Beta giống như Lâm Viễn xuất thân bình thường ở Quân bộ rất khó được trọng dụng, đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó Lăng Vũ cho dù năng lực mạnh chiến công hiển hách cũng chỉ là thiếu tướng.
Lâm Viễn hiện tại mới chỉ là học viên năm nhất, con đường về sau vẫn còn dài.
— Không sao, vẫn còn có tôi.
— Từ hôm nay trở đi, tôi chính chỗ dựa lớn mạnh nhất của cậu.
Hết chương 35.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |