Vương tử Caesar
← Ch.009 | Ch.011 → |
Mỗi vương tử của đế quốc từ khi sáu tuổi phải bắt đầu học tập, làm một vương tử, thời khắc nào cũng buộc phải bảo trì bình tĩnh, cho dù là dưới tình huống gặp phải Omega phát tình cũng không thể mất đi lý trí.
Từ khi xảy ra chuyện của tướng quân Lăng Vũ vào năm đó tới nay, cả bệ hạ Trand và nguyên soái Rawson đều đặc biệt coi trọng vấn đề quản chế ở Quân bộ, từ đó về sau, những Alpha tham gia quân đội đều phải tiến hành "Huấn luyện chống cự Omega phát tình", để tránh sau này khi tác chiến bị chất dẫn dụ Omega quấy nhiễu làm mất đi lý trí.
Làm một quân nhân, thời thời khắc khắc phải bảo trì lý trí là điều tất yếu.
Làm một vương tử, thời thời khắc khắc đều bảo trì lý trí, không chỉ là tất yếu, thậm chí còn phải phát ra từ bản năng.
Từ khi Caesar còn nhỏ bệ hạ Trand đã bắt hắn phải tiến hành huấn luyện chống lại chất dẫn dụ Omega, vì thế những loại chất dẫn dụ Omega do các chuyên gia viện khoa học điều chế hầu như cả ngày đều quanh quẩn xung quanh Caesar.
Muốn dùng lý trí chiến thắng bản năng, đó quả thật là một quá trình vô cùng thống khổ.
May mà khi đó Caesar còn nhỏ tuổi, thân thể cũng không lập tức sinh ra phản ứng đối với những loại chất dẫn dụ đó, lần đầu tiên ngửi được chỉ cảm thấy vô cùng hưng phấn và khó chịu, thế nhưng mỗi ngày đều như vậy, cảm giác tự nhiên sẽ chậm rãi nhạt dần.
Sau khi trưởng thành, tuy rằng thân thể sẽ theo bản năng mà sinh ra phản ứng cường liệt đối với chất dẫn dụ Omega, thế nhưng, bộ não của hắn vẫn có thể bảo trì bình tĩnh, cũng sẽ không vì vậy mà hoàn toàn đánh mất lý trí.
Caesar thuở nhỏ quen ngửi các loại chất dẫn dụ, khứu giác tự nhiên trở nên cực kỳ mẫn cảm, mũi hắn cơ hồ chưa bao giờ nhận sai các loại hương vị, cho nên hắn mới có thể càng thêm hoang mang.
Vừa rồi nhìn thấy Lâm Viễn toàn thân trần trụi, hắn cư nhiên cảm giác được một loại khí tức Omega tinh thuần, không hề có tạp chất, đó là loại khí tức của Omega trưởng thành chưa từng bị đánh dấu.
Có điều, loại khí tức này cực kỳ cực kỳ mong manh, mong manh giống như chỉ là ảo giác lóe lên trong nháy mắt.
— Trường quân đội sao có thể có Omega?
Học sinh khi nhập trường đều phải thông qua kiểm tra đo lường huyết thanh, lấy ra chất dẫn dụ trong máu để tiến hành phân tích, pháp luật đế quốc và văn bản rõ ràng quy định Omega khi sinh ra đều phải đến hiệp hội đăng kí, hơn nữa từ 13 tuổi phải bắt đầu đến trường học chuyên môn của Omega để học tập, không thể có Omega to gan lớn mật muốn chết tiêm thuốc ức chế trà trộn vào trong trường quân sự.
Cho nên... có lẽ là ảo giác nhất thời đi?
Caesar nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi của mình, cảm giác mũi mình có thể là đã xuất hiện một điểm lỗi nho nhỏ.
*
Xoay người trở lại bên trong phòng ngủ, đột nhiên nghe được tủ quần áo truyền đến một chút động tĩnh nhỏ.
Caesar trừ bỏ khứu giác cực kỳ mẫn cảm, thính giác tự nhiên cũng là tốt nhất nhì trong đế quốc, hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng muỗi cách xa vài mét.
Caesar nghi hoặc đi đến trước tủ quần áo, đặt ngón tay lên trên cảm ứng tự động.
Cạch một tiếng, tủ quần áo bị mở ra, chỉ thấy trong góc tủ hẻo lánh, một tiểu cẩu cẩu toàn thân tuyết trắng đang sợ hãi cuộn mình thành một cục bông nho nhỏ, thậm chí còn không ngừng phát run.
"....." Sắc mặt Caesar hơi hơi cứng đờ.
Cục bông kia thấy hắn, run càng thêm lợi hại, im lặng cuộn thành một đoàn, còn dùng hai móng vuốt kéo lỗ tai vừa to vừa dài của mình qua, che khuất mặt mình, giống như làm vậy thì người trước mặt liền không nhìn thấy nó.
Caesar liếc mắt nhìn nó, bình tĩnh nói.
"Wien, tại sao mày lại ở trong này?"
"Ô ô ô..." Vẫn là nhận ra được, con người thật sự rất đáng ghét.
Wien đột nhiên chạy ra khỏi tủ quần áo, giống như phát điên phóng về phía cửa phòng ngủ.
Caesar thấp giọng nói.
"Đứng lại."
Wien cứng ngắc dừng cước bộ, thân thể căng thẳng đề phòng.
Giằng co một lát, móng vuốt xù lông thử tiến về phía trước một chút. Liền nghe Caesar lạnh lùng nói.
"Trở về."
"Ô ô ô...." Bộ dáng mặt lạnh của Caesar điện hạ thật sự đáng sợ!
Wien gục đầu, chán nản xoay người trở lại bên người Caesar, lấy lòng cọ cọ vào ống quần hắn.
Caesar cúi người ôm nó lên, nhìn vào mắt nó, thấp giọng lặp lại.
"Nói cho tao biết, vì sao mày lại ở trong này?"
"....." Wien cúi đầu không nói lời nào.
Caesar lấy ra một màn hình quang điện lớn bằng bàn tay từ trong hành lý của mình, bật lên, mở một phần mềm cảm ứng chuyên dụng ở bên trong, đặt trước mặt Wien, thấp giọng nói.
"Viết cho tao xem, không thì tao liền đuổi mày về vương cung!"
Wien lập tức lắc lắc đầu, đặt hai móng vuốt ở trên màn hình nhanh chóng đánh xuống một hàng chữ.
"Không không không! Vương tử điện hạ người không cần đưa tôi hồi vương cung, không cần nói cho vương hậu, nói cho bà ấy thì tôi nhất định phải chết!!!!"
Caesar nghi hoặc nói.
"Vì sao lại thế?"
Wien nước mắt lưng tròng nhìn hắn một cái, sau đó đánh chữ tiếp.
"Vương hậu muốn mang tôi đi lai giống, sinh cho bà một ổ con."
Phía sau mang theo một loạt biểu tình khóc lớn.
Caesar."....."
Wien tiếp tục kích động viết.
"Sở nghiên cứu kia thật đáng sợ! Bọn họ tìm một Gela đến cho tôi, bắt tôi cùng nó sinh con, tôi chán ghét gia hỏa kia, cho nên tôi chạy trốn..."
Caesar liếc mắt nhìn nó, thấp giọng nói.
"Sau đó thì sao? Mày chạy tới nơi nào?"
Wien cúi đầu ngoan ngoãn viết.
"Có một lần, bệ hạ phái quân đi thiên hà Cezar khai thác khoáng vật, tôi lén lút trốn ở trên phi thuyền trong bụng một người máy, giấu diếm qua được cửa khẩu kiểm tra. Chờ bọn họ hạ xuống, tôi lại lén lút chạy ra, không ngờ lại té xỉu ở trong tuyết.... Tinh cầu Ryan thật sự rất lạnh!"
Wien tựa hồ nhớ lại chỗ rét lạnh đó, nhịn không được run run một chút, lúc này mới viết tiếp.
"Thật may có người hảo tâm nhặt tôi về, cậu ấy chính là chủ nhân mới của tôi, cậu ấy tên là Lâm Viễn!"
— Lâm Viễn?
Caesar hơi hơi nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao sủng vật Wien của vương hậu Anna mất tích hai năm, nay lại đột nhiên xuất hiện trong kí túc xá Học viện quân sự St. Romia.
— Thiên hà Cezar, tinh cầu Ryan, Lâm Viễn.
Trong danh sách tân sinh trúng tuyển năm nay quả thật có người như vậy, cũng giống như hắn, lấy thành tích tối đa xuất sắc trong cả ba môn thi tiến vào Học viện quân sự St. Romia, nghe nói là xuất thân từ một gia đình bình dân, có thể có thành tích như vậy quả thực khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Thiếu niên châu Á vừa rồi chạy sai phòng tắm, khiến mình suýt chút nữa lầm tưởng thành Omega, chính là Lâm Viễn?
Caesar như có chút đăm chiêu trầm mặc một lát, thấp giọng nói.
"Wien, mày rất thích chủ nhân mới này sao? Cậu ta đến Học viện quân sự St. Romia học tập, mày cũng cùng chạy đến Phá Quân tinh?"
Wien nghiêm túc gật gật đầu.
Caesar nói.
"Mày đúng là rất thông minh. Bất quá, mày chắc chắn không nghĩ tới lại gặp tao ở đây đi?"
Wien chán nản hạ đầu xuống.
"Điện hạ, xin người đừng nói cho vương hậu Anna, có được không?"
Caesar nhẹ nhàng sờ sờ lỗ tai Wien, thấp giọng nói.
"Yên tâm, tao sẽ không nói cho mẫu hậu. Bà ấy muốn bắt mày đi lai giống, điều này tao vốn không tán đồng. Mày cũng có ý thức của chính mình, con người không nên bắt mày giống như sủng vật, càng không có tư cách bắt buộc mày."
Hai mắt Wien sáng lên, lập tức dùng sức gật gật đầu, vui vẻ cọ cọ hai má vào lòng bàn tay Caesar.
— Đây chính là cách chúng biểu đạt sự yêu thích của mình.
Caesar mỉm cười một chút.
"Nếu mày thích Lâm Viễn, về sau cứ đi theo Lâm Viễn đi. Tao không đem chuyện của mày nói cho mẫu hậu, mày cũng không được đem thân phận của tao nói cho người khác biết."
Wien vội vàng gật gật đầu, còn nghiêm trang giơ móng vuốt xù lông lên, dường như đang phát lời thề.
Caesar nhẹ nhàng cầm móng vuốt nó, ôm lấy nó, thuận tay nhấc rương hành lý Lâm Viễn để lại, thấp giọng nói.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi xem chủ nhân mới của mày."
*****
Lâm Viễn ngồi ngẩn người trên giường trong phòng ngủ, không biết vì sao, đáy lòng cậu đột nhiên có cảm giác thật bất an.
Tinh cầu Ryan là nơi cằn cỗi hoang vắng, hài tử lớn lên ở nơi đó phần lớn đều là Beta. Những người cậu gặp từ nhỏ đến lớn cũng hầu hết là Beta, cho dù có Alpha thì huyết thống cũng không quá thuần khiết.
Cậu biết Alpha là chủng loại cường thế nhất, Alpha huyết thống càng thuần khiết thì khí tức trên người lại càng mạnh mẽ. Nhưng những hiểu biết này cũng chỉ là trên lý thuyết mà thôi, cho đến hôm nay cậu rốt cuộc mới cảm nhận được.
Hai vị bạn học cùng ký túc xá với cậu không thể nghi ngờ chính là Alpha huyết thống tinh thuần nhất, năng lực cũng cường đại nhất, cảm giác áp bách phát ra trên người bọn họ khiến Lâm Viễn cơ hồ không thở nổi.
Nhất là cái người tên Caesar kia.....
Ánh mắt thâm thúy của hắn dường như có loại sức mạnh khiến người khác trầm luân, bị hắn nhìn chăm chú làm Lâm Viễn có cảm giác sợ hãi, đáy lòng tựa hồ có thứ gì đó muốn thoát ra ngoài, lưng run rẩy vô cùng kỳ lạ, khiến Lâm Viễn theo bản năng muốn trốn thoát.
Bản thân là một Beta, theo lý thuyết thì không nên sinh ra phản ứng mãnh liệt như vậy đối với Alpha mới đúng, Chẳng lẽ bởi vì trước kia chưa từng gặp qua Alpha, cho nên lúc này mới bị những Alpha ưu tú như vậy gây ra cảm giác áp bách nguy hiểm?
Dù sao, đối với những Alpha cường thế, bất kể Beta giỏi thế nào thì thể năng so ra vẫn kém bọn họ. Đối mặt với những Alpha ưu tú tất nhiên sẽ cảm thấy có áp lực.
Lâm Viễn cuối cùng cũng nghĩ thông nguyên nhân khiến mình nhìn bọn họ không vừa mắt, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Về sau tránh bọn họ đi là được. Dù sao bốn phòng ngủ trong ký túc xá đều độc lập, tận lực trốn ở trong phòng, không đi trêu chọc bọn họ là tốt rồi.
Thế nhưng, Lâm Viễn không đi trêu chọc bọn họ, không có nghĩa là bọn họ sẽ không đến trêu chọc Lâm Viễn....
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Viễn đề phòng vểnh tai, bên ngoài im lặng một lát, tiếng gõ cửa lại vang lên, đồng thời còn có thanh âm trầm thấp của người gọi là Caesar kia.
"Có đây không?"
Lâm Viễn điều chỉnh biểu tình một chút, thở sâu, đi tới cửa hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Sủng vật màu trắng này là của cậu phải không?"
"....." Hỏng, Hobbit còn ở trong phòng ngủ bên kia!
Lâm Viễn đành phải mở cửa, chỉ thấy một cục lông màu trắng đang bị Caesar ôm vào ngực, thấy Lâm Viễn hai mắt liền sáng lên giơ ra móng vuốt xù lông, quơ quơ về phía Lâm Viễn.
Lâm Viễn vươn tay nhận lấy Hobbit, Hobbit thực vui vẻ bổ nhào vào lòng Lâm Viễn, dùng đầu cọ cọ mặt cậu.
Nó bị Caesar ôm thật lâu, trên người tựa hồ cũng nhiễm một chút khí tức của Caesar, khoảnh khắc bị Hobbit cọ mặt, thậm chí khiến Lâm Viễn hơi hơi choáng váng.
"....."
Lâm Viễn lập tức nín thở, điều chỉnh nhịp tim đang đập loạn một cách kỳ lạ, đặt Hobbit lên trên bàn học, lúc này mới nhẹ giọng nói.
"Cảm ơn, nó là của tôi."
Lâm Viễn dứt lời liền muốn đóng cửa, lại bị Caesar ngăn lại.
Caesar thấp giọng hỏi.
"Nó tên là gì?"
"..... Nói gọi là Hobbit."
Caesar nhìn thoáng qua Hobbit, Hobbit cũng kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn hắn, giống như đang nói, tên mới của tôi có dễ nghe không?
Caesar mỉm cười một chút, lấy rương hành lý màu trắng qua đưa tới trước mặt Lâm Viễn.
"Đây là hành lý của cậu?"
"Đúng vậy, đặt ở chỗ này là được, cảm ơn."
Lâm Viễn dứt lời liền muốn đóng cửa, lại bị Caesar ngăn cản.
"...."
Người này thật phiền! Cậu rõ ràng không muốn nói chuyện phiếm, tại sao hắn cứ ngăn cửa?
Cảm giác khó chịu mãnh liệt khi bị khí tức Alpha bao vây khiến Lâm Viễn không nhịn được nhíu mày một chút.
Caesar liếc mắt nhìn Lâm Viễn, thấp giọng nói.
"Tôi nghĩ chúng ta có lẽ nên trao đổi mấy thứ trong phòng tắm một chút. Vừa rồi khi cậu tắm đã dùng qua khăn mặt, tôi lại lấy dùng, hình như không tốt lắm?"
"....."
Vừa rồi đi nhầm phòng ngủ, quả thật cậu đã dùng khăn mặt trong phòng hắn, còn mở dầu gội và sữa tắm của hắn ra dùng.
Lâm Viễn đành phải xấu hổ tránh qua một bước, mở cửa phòng ngủ để hắn đi vào.
Caesar lôi hành lý của Lâm Viễn vào phòng, để ở một bên, sau đó lấy đồ rửa mặt mới từ phòng tắm, rồi lại đem khăn mặt, dầu gội và sữa tắm Lâm Viễn vừa dùng sang, ở trong phòng tắm sắp xếp một chút.
Trong khi hắn ra ra vào vào phòng mình, Lâm Viễn vẫn đề phòng đứng ở cửa nhìn hắn. Loại tư thế toàn thân đều trong trạng thái phòng ngự này, tựa như một con nhím nhỏ dựng thẳng gai trên người.
Trao đổi dụng cụ phòng tắm xong, lúc này Caesar mới đi đến trước mặt Lâm Viễn, lễ phép vươn tay, thấp giọng nói.
"Làm quen một chút, tôi tên là Caesar, là tân sinh hệ chỉ huy quân sự năm nay. Còn cậu?"
".... Tôi tên là Lâm Viễn."
Lâm Viễn vươn tay nhẹ nhàng cầm tay hắn, sau đó lập tức rút lại, gục đầu xuống tránh tầm mắt của Caesar, nhẹ nhàng sờ sờ Hobbit đang ở trên bàn.
Caesar liếc mắt nhìn Hobbit, cầm một cái màn hình quang điện nhỏ bằng bàn tay đưa cho Lâm Viễn.
"Cái này cho cậu."
"..... Đây là cái gì?"
"Quang điện não mini, có thể cảm ứng ý thức trong đại não của các loại sinh vật, cậu có thể dùng nó để trao đổi với Hobbit, coi như là quà gặp mặt tôi tặng cho Hobbit."
Caesar đưa quang điện não tới trước mặt Hobbit, Hobbit lập tức vui vẻ thu lại, dùng móng vuốt gắt gao giữ lấy.
...... Nếu Hobbit đã nhận, chủ nhân như cậu cũng không cần xấu hổ làm gì.
Lâm Viễn đành phải miễn cưỡng nói.
"Cảm ơn."
"Không cần."
Caesar nhẹ nhàng sờ lỗ tai Hobbit một lúc, Hobbit lập tức ngoan ngoãn gật gật đầu, giống như đang nói: Nhớ kỹ ước định của chúng ta!
Caesar hơi hơi giơ lên khóe môi, rút tay lại, nhìn Lâm Viễn nói.
"Như vậy, không quấy rầy cậu nữa. Ngủ ngon."
"..... Ngủ ngon."
Cho đến tận khi Caesar quay người rời đi, Lâm Viễn vẫn còn bị vây trong trạng thái đề phòng toàn thân.
Mà Hobbit ghé vào bàn nhìn bóng dáng Caesar, lại nhịn không được lén lút giơ ngón cái lên!
— Vương tử điện hạ người thực sự ngụy trang rất giỏi! Làm bộ như không biết tôi, làm bộ như không biết tên cậu ấy, muốn đưa đồ cho cậu ấy lại còn cố ý lấy tôi làm cớ, kỹ xảo biểu diễn thật sự rất đáng khen!
— Theo như ngôn ngữ con người vẫn nói, thì vương tử điện hạ chính là ảnh đế siêu cấp vũ trụ a!
— Bất quá, vì sao chủ nhân vừa thấy vương tử điện hạ liền cứng ngắc toàn thân vậy?
Hobbit nghi hoặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Viễn, lại phát hiện thiếu niên luôn luôn hoạt bát sáng sủa, lúc này sắc mặt lại tái nhợt một cách kỳ quái vì bất an.
******>oOo
← Ch. 009 | Ch. 011 → |