← Ch.06 | Ch.08 → |
Hôm nay là ngày thứ hai thằng nhóc Tiểu Mã đến Uyển viện đưa thuốc, mặt chưa nhìn thấy mà giọng nói của cu cậu đã vọng vào trong nhà:
- Như Tịnh tỷ tỷ ơi, xem đệ mang gì cho tỷ nè!
Như Tịnh nhấp một ngụm trà, chép miệng, đợi bóng dáng thấp tròn của nó xuất hiện trước cửa. Tầm khoảng một phút thì nó chạy tới nơi, chậm rãi nhấc đôi chân ngắn một mẩu qua lề cửa rồi đi vào trong nhà.
- Tiểu Mã, lần sau đừng có chạy vội, kẻo ngã. - Như Tịnh nhìn nó nhắc nhở.
Tiểu Mã thở hổn hển, có vẻ vì cu cậu vừa chạy vừa mang nặng nên bây giờ thở không ra hơi. Như Tịnh giúp nó tháo cái giỏ trúc trên vai xuống, bên trong là thuốc và một bọc gì đó tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
- Sáng hôm nay Lý Thường Quân đến nhà đệ à? - Như Tịnh hỏi.
- Đến nhà ông nội ạ! - Nó vừa vỗ ngực nhuận khí vừa đáp.
Nhóc Tiểu Mã này ở với cha mẹ, họ không ở cùng với Trương thái y mặc dù lão là cha của cha nó. Chuyện là Trương thái y hiếm muộn con, mãi cho đến năm 30 tuổi mới có một đứa con trai. Trương thái y mừng rớt nước mắt, cuối cùng lão không phải buộc tội bất hiếu vào cổ mà đi gặp các vị tổ tông. Trương thái y đặt tên con trai là Trương Vĩ Sơn, mong muốn nó lớn lên khỏe mạnh và vĩ đại như ngọn núi cao. Ai ngờ con trai lão lớn lên lại vững chãi hơn cả một ngọn núi, đến lão cũng không thể lay chuyển được. Năm 16 tuổi, Trương Vĩ Sơn cãi lời cha, bỏ nghề y tự mình đi thi và đỗ Bảng nhãn, từ đó bước đi trên con đường làm quan. Như Tịnh nghe nói hình như hắn ta lại còn theo phe quan thái sư Diệp Lượng em trai của Diệp quý phi, cậu của Nhị điện hạ Chu Đồ. Điều này còn khiến Trương thái y tức đến nỗi tăng xông, phát bệnh cáo ốm hơn một tuần không đến phủ Tứ hoàng tử.
Rồi Trương Vĩnh Sơn cưới vợ, nghe đâu là con gái phú hộ họ Tô trong thành. Hắn ở rể, khi con trai ra đời thì đặt tên là Tô Mã. Mãi tới năm Tô Mã 2 tuổi, Trương thái y trong lòng khó nhịn, lén đi nhìn trộm cháu đích tôn thì bị con dâu phát hiện. Lão xấu hổ, bèn nghĩ, đã thế thì làm đến cùng, mặt dày đến nhà họ Tô đòi cháu. Tô thị nào chịu còn Trương Vĩ Sơn trong lòng cũng có chút áy náy với cha, dây dưa tranh cãi một hồi đôi bên mới thỏa hiệp để Tiểu Mã theo Trương thái y học y. Từ đó theo sau Trương thái y lúc nào cũng có một cái đuôi nhỏ.
- Như Tịnh tỷ tỷ, bánh cá của Vĩnh Ký này, những năm cái lận liền... Ực! Lý thị vệ nhờ ông gửi cho tỷ đấy!
Tiểu Mã hớn hở, thò tay vào trong giỏ trúc lấy ra bọc bánh cá đang tỏa hương thơm ngào ngạt làm say bụng người, hai tay cung kính dâng cho Như Tịnh.
Như Tịnh nhận lấy đặt lên mặt bàn, mỉm cười nói:
- Thuốc của tỷ đâu?
- Đây ạ! Đây ạ!
Tiểu Mã nhanh chóng mở hòm thuốc trong giỏ trúc, định lấy bát thuốc nhưng Như Tịnh nhanh tay cầm lấy, sợ thuốc nóng dây ra tay khiến thằng nhóc bị phỏng.
Mặc dù những vết thương trên người cô đã lành lặn, cô cũng cảm thấy mình khỏe lên, nhưng Trương thái y vẫn cứ kê đơn cho cô, bảo rằng trong người cô vẫn còn mầm bệnh cần dưỡng cho khỏe hẳn. Như Tịnh cũng không từ chối, dù sao cô uống thứ nước đắng nghét này đã thành quen.
Tiểu Mã ngồi bên cạnh ngóng nhìn Như Tịnh chậm rãi uống hết bát thuốc. Như Tịnh thừa biết trong cái bụng nhỏ tham ăn của nó đang nghĩ gì, cô cười thầm trong lòng, từ từ đặt bát thuốc xuống mới gọi Bích Tiêu đến phân chia bánh cá cho mọi người.
Tiểu Mã hớn hớ ôm bánh cá trong lòng, Như Tịnh cho nó ba cái, cho Bích Tiêu hai cái. Thấy Tiểu Mã chỉ ăn một cái, còn hai cái bọc giấy cẩn thận cất vào trong giỏ trúc, Như Tịnh bèn hỏi:
- Sao đệ không ăn hết?
- Đệ mang về cho cha mẹ ạ! - Tiểu Mã vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói.
- Ngoan quá! - Như Tịnh xoa đầu thằng nhóc, khen nó.
Tiểu Mã bỗng sực nhớ ra gì đó, đột nhiên reo lên rồi chạy đến giỏ trúc lục tìm. Thứ nó tìm là một ống trúc dài khoảng hai đốt, ống được bịt kín, bên trên nắp có đục một lỗ nhỏ:
- Mẹ giao cho đệ đi thả cá chép vàng đấy, tẹo nữa tỷ đi thả cùng đệ nha!
Như Tịnh mới vỡ lẽ, hóa ra bên trong ống trúc này đựng cá chép, thể nào lại nghe thấy tiếng quẫy nước.
- Cô nương đi cùng Tiểu Mã đi ạ! Suốt ngày ru rú ở trong nhà lại sinh bệnh mất.
"Đến lúc đó Lý thị vệ lại phải lo lắng cho cô." Bích Tiêu đứng bên cạnh khuyên, trong bụng lại nghĩ thầm.
- Được rồi! Ta đi thả cá với đệ.
Như Tịnh đồng ý. Có vẻ Minh điện hạ cũng không cấm cô đi lại trong phủ, nếu không con bé a hoàn Bích Tiêu được cử tới Uyển viện hầu hạ kiêm giám sát cô này đã ngăn cản cô rồi. Cộng thêm mấy hôm nay nhiều chuyện xảy ra khiến cô cảm thấy bí bách trong người, cũng muốn đi thay đổi không khí.
Thế là ba người vừa nói chuyện vừa đợi Tiểu Mã chén xong bánh cá, rồi cùng kéo nhau tới hoa viên.
Phải đi một đoạn dài qua các đình viện mới tới được hoa viên trong phủ hoàng tử. Trong hoa viên có một cái hồ to hình bán nguyệt. Nghe nói khi mùa đông tới, mặt nước đóng băng, khung cảnh phủ một màu tuyết trắng xóa, từ lầu Cao Nguyệt gần đó nhìn xuống trông đẹp vô cùng. Nhưng vẻ đẹp lạnh lẽo và tinh khôi ấy đã biến mất dần khi thời tiết ấm lên. Tuyết tan, băng cũng mỏng dần rồi tan ra thành từng mảng, vậy mà ngày hôm nay quanh hồ này lại đông lạ thường, oanh oanh yến yên khắp phủ cùng tụ về.
Như Tịnh nhìn mấy cô nàng áo quần lượt là, phấn son rực rỡ đằng xa thì nhíu mày, cô chọn một góc khuất bên hồ mà dẫn Tiểu Mã và Bích Tiêu đến đó thả cá. Tiểu Mã hí hứng ngoái lại nhìn. Đằng kia nhìn đông như trảy hội, trông có vẻ vui hơn mà sao Như Tịnh tỷ tỷ lại không dẫn nó đến đó.
- Các chủ nhân bên đó cũng truyền thống ghê! - Bích Tiêu bị Như Tịnh nuông chiều thành quen nên mở miệng bàn tán không chút e sợ.
Như Tịnh nghe vậy nhíu mày, liền nói với nó:
- Bích Tiêu, chủ nhân là người có thể nghị luận sao?
Bích Tiêu giật mình hoảng hốt, nó lấy tay che miệng nhìn dáo dác xung quanh, thấy không có người nào gần đấy mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cái câu này lại lọt vào tai thằng nhóc Tiểu Mã, nhóc con này là chúa tò mò nên hỏi lại ngay:
- Bích Tiêu, truyền thống là gì vậy? Có ăn được không?
Tiểu Mã bắt chước Như Tịnh, thường ngày hay trỏng lỏn gọi Bích Tiêu. Con bé bị một thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch gọi vậy thì lấy làm tức lắm nhưng không dám bảo sao, ai bảo nó là cháu nội của Trương thái y chứ.
- Có đấy cậu! Ăn ngon lắm!
Tiểu Mã nghe xong câu trả lời của Bích Tiêu thì tiếc lắm, ngoái lại nhìn lần nữa, thứ ngon đang ở đằng kia và cách nó càng ngày càng xa. Bích Tiêu thấy nó ngày một thụt lùi dần thì thúc dục nó đi nhanh hơn. Như Tịnh ở đằng trước dừng lại đợi hai đứa chúng nó nhưng ánh mắt cô lại hướng về phía xa xa. Hôm nay là ngày 23 tháng chạp, mấy nàng cơ thiếp ăn mặc lộng lẫy cùng nhau ra hồ thả cá như vậy chắc chắn chỉ vì một người, Minh điện hạ.
Hoa viên trong phủ gần với viện của hoàng tử lại còn nằm trên trục đường chính, mỗi một nàng cơ thiếp đều diện đẹp vào ngày hôm nay, tự tạo cho mình cơ hội để lỡ như gặp được hoàng tử và được ngài chú ý. Tứ hoàng tử nổi tiếng là người ngay thẳng chính trực. Ngài ngay thẳng chính trực đến độ chưa từng chạm qua bất cứ cơ thiếp nào trong phủ. Những nàng cơ thiếp này đều là của Hoàng hậu hay Hoàng đế ban thưởng, số lượng lên đến hàng chục, mỗi người mỗi mỗi vẻ, đều vô cùng xinh đẹp nhưng cũng chỉ là những bông hoa không người ngắm nhìn. Hằng ngày các nàng đều không quên sứ mệnh của hoàng hậu và hoàng đế giao cho, bất cứ cơ hội nào có thể được chạm mặt hoàng tử các nàng đều không bỏ lỡ, nhưng có được gặp được ngài dù ăn mặc xinh đẹp đến mấy, dù lả lơi quyến rũ đến mấy, dù tao nhã thanh cao hay dịu dàng thướt tha đến mấy cũng không níu giữ được một ánh nhìn của ngài. Có người ác ý đồn đại Tứ hoàng tử là đoạn tụ, nhưng lời đồn đại ấy nhanh chóng trở thành hoang đường khi nàng Lục Tố xuất hiện trong hội hoa năm ấy. Nàng đã cướp đi mọi ánh nhìn của ngài, biến ngài trở thành kẻ si tình quên đi mọi luân thường đạo lý trên thế gian này.
Như Tịnh thở dài, mấy nàng cơ thiếp kia rất giống cô hồi xưa, trở nên xinh đẹp hơn vì người mình yêu nhưng hóa ra lại biến mình thành con ngốc vì người đó đâu có yêu mình.
- Lúc hoa nở rộ nhất là lúc hoa đáng quý nhất, nhưng hoa tàn rồi chỉ còn sự héo khô. Hết độ hoa rồi hoa mong đợi ai? Hoa trách móc ai? Thật ra hoa chỉ cần có người kề bên an ủi.
Như Tịnh bất giác thì thầm hát lên câu hát mà cô nghĩ mình đã nghe từ lâu lắm rồi, có lẽ từ trước khi cô xuất hiện ở thế giới cổ đại này.
- Cô nương, cô nói có gì sai bảo ạ? - Bích Tiêu nhìn thấy Như Tịnh lẩm bẩm gì đó thì tiến lại gần, để mặc thằng nhóc Tiểu Mã lôi không đi, đẩy không tiến kia.
Như Tịnh lắc đầu với nó rồi gọi Tiểu Mã, ba người cùng tìm một chỗ khuất bên hồ để thả cá.
- Ông Công ông Táo, năm nay con rất ngoan, nghe lời nương, nghe lời ông nội, nghe lời phu tử. Ông đại nhân đại lượng, bỏ qua những lỗi "nhỏ nhặt" của con trong năm mà bẩm báo với Ngọc hoàng đại đế nhé!
Thằng nhóc Tiểu Mã hai tay cầm bình trúc nhắm mắt mà khấn. Như Tịnh và Bích Tiêu đứng bên vừa nghe vừa cảm thấy buồn cười. Cứ tưởng nó khấn xong rồi, ai dè sực nhớ ra một câu bổ sung vào:
- Năm nay nương con có em bé! Ông xin giúp Ngọc hoàng hộ con, con chỉ muốn có đệ đệ, không muốn muội muội đâu!
- Tại sao không muốn có muội muội vậy? - Như Tịnh ngồi xuống hỏi nó.
- Tại vì muội muội hay nhõng nhẽo à! Muội muội của Tiểu Tùng đầu ngõ hay khóc lắm. Mỗi lần nó khóc là Tiểu Tùng phải dỗ nó hoài, lâu ơi là lâu, không được đi chơi lại còn bị mắng nữa chứ.
- Nhưng có muội muội tốt lắm nhé, sau này muội muội lớn lên, sẽ giúp đệ khâu giày này, giúp đệ khâu hà bao này... lại còn làm cho đệ nhiều món ăn ngon nữa!
Tiểu Mã nghe Như Tịnh chốt câu cuối có vẻ mềm lòng, nhưng nó lại nghĩ tới cảnh tình nó chứng kiến tại nhà Tiểu Tùng thì lại rét run, nó bèn nảy ra một sáng kiến liền nói với Như Tịnh:
- Không được! Đệ muốn vẫn có đệ đệ! - Rồi nó lại chắp tay khấn tiếp - Ông Công ông Táo, con vẫn muốn có đệ đệ. Ông xin thêm giúp con một điều, sau này Ngọc Hoàng hãy cho Như Tịnh có muội muội với Lý thị vệ nhé! Như vậy con không cần phải trông muội muội, không cần phải dỗ muội muội. Khi muội muội lớn lên lại có thể có giày, có hà bao, lại còn có đồ ăn ngon nữa... ha ha!
Như Tịnh ngồi bên vạch đen đầy mặt:
- Đồ nhóc con khôn lỏi! Đệ cầu xin nhiều như vậy Ngọc hoàng đại đế sẽ không đáp ứng đâu!
- Không đâu! Ngọc hoàng đại đệ nhất định sẽ đáp ứng! Vì vì... đệ ngoan như vậy mà!
Bích tiêu đứng bên nghe thấy câu nói Tiểu Mã thì có chút chạnh lòng, thầm nghĩ: "Con của cô nương với chàng. Nghe thật chướng tai làm sao!"
Vì sợ Tiểu Mã sơ suất sảy chân xuống hồ nên Như Tịnh bảo Bích Tiêu đi thả cá chép. Ba người nhìn con cá bơi ra từ trong ông trúc, quấy nước, bơi về phía đằng xa rồi lặn xuống đáy hồ.
- Như Tịnh tỷ tỷ, nước lạnh như vậy cá chép có sống được không?
- Được chứ! Sâu trong lòng hồ rất ấm.
- Tại sao vậy ạ?
- Vì đó là nhà của nó!
- Nhưng nó không phải trở ông Công ông Táo nên trời ạ? Tại sao nó lại về nhà của nó chứ!
- Nó phải về nhà nói với gia đình trước một chuyến đi xa. Cũng như mỗi lần muốn đi chơi đệ phải xin phép nương vậy.
Tiểu Mã gật gù, xem chừng cu cậu đã hiểu. Thực ra trong lòng nó lại phát hiện ra một bí mật mới, "Hóa ra nương trộm cá trong phủ Tứ hoàng tử, thể nào lại giao cho ta đi thả cá."
Nương nó mà biết nó nghĩ vậy chắc đánh nó tét mông, có ai biết nó lại vào trong phủ hoàng tử thả cá cơ chứ. Vốn nương nó giao trọng trách này cho hai cha con nhà nó, nhưng cha nó lại đùn cho ông nội nó, ông nội nó lại đùn cho Như Tịnh, thế là mãi đến khi vào phủ hoàng tử Tiểu Mã mới được đi thả cá.
- Như Tịnh tỷ tỷ, cây mơ đằng kia nở hoa rồi kìa!
Tiểu Mã thích thú với phát hiện mới, lập tức chạy lại gần. Như Tịnh ngước nhìn. Cách đó chừng dăm bước, trên cành cây cong ceo trụi lá lại nở ra một cành hoa nhỏ. Cánh hoa trắng muốt điểm xuyết nhụy vàng đang rung rinh trước gió. Một dải nắng nhạt trải qua khi mây kéo đi khiến những bông hoa như tỏa ra một vầng hào quang nhẹ nhàng.
- Như Tịnh tỷ tỷ, tỷ giúp đệ bẻ cành hoa mơ đó xuống với! Đệ muốn tặng cho mẹ!
- Xin lỗi anh bạn nhỏ, tỷ cũng muốn lắm nhưng lực bất tòng tâm!
Như Tịnh cô mơi chỉ cao tầm ba mét bẻ đôi, mà cành hoa kia lại nở ở nơi cao nhất gần ánh mặt trời, phải bắc thêm một cái ghế đẩu xem chừng mới với tới. Mà con bé Bích Tiêu thì khỏi nói, nó còn thấp hơn cô.
Nhưng khi thấy vẻ mặt bí xị của thằng nhóc Tiểu Mã ngước nhìn cành hoa, Như Tịnh không đành lòng liền nói:
- Hay là thế này, đệ ngồi lên vai tỷ rồi hái nhé!
Tiểu Mã đồng ý ngay, nó hớn hở trèo lên vai Như Tịnh mà ngồi.
- Nhóc con đệ ăn gì mà nặng khiếp!
- Như Tịnh tỷ tỷ, chịu khó tý đi! Lát nữa đệ cho tỷ một bông cài đầu... - Tiểu Mã ở trên vai Như Tịnh nói.
- Tiểu Mã đệ thật là hào phóng! - Như Tịnh cắn răng trả lời nó, trong bụng lại nghĩ thầm: "Ta đây cũng góp phần lớn công sức đấy nhé! Nhóc con khôn lỏi!"
Cộng thêm Tiểu Mã thì mới với tới cành hoa kia, nhưng cũng chỉ là với tới, lực tay nhóc con này yếu, xiêu xiêu vẹo vẹo một hồi mãi không bẻ được cành hoa. Cuối cùng nó tức qua, liền giật mạnh. Như Tịnh ở bên dưới cũng bị tác động liền chân nọ xọ chân kia, ật ngửa ra sau. Cô hoảng hốt, hai tay cô cố đỡ lấy lưng thằng nhóc Tiểu Mã hướng về ngược lại, để phần trên của nó không bị va chạm xuống đất.
Vì sự việc quá đột ngột, Bích Tiêu đứng bên cạnh chưa phản ứng kịp thì đột nhiên có một bóng trắng lao tới đỡ lấy hai người từ phía đằng sau. Như Tịnh nhắm mắt chờ đợi kết quả thảm hại đến với mình nhưng chỗ cô ngã vào không phải đất mẹ cứng rắn, mà là một nơi rất ấm áp mềm mại, lại còn có cảm giác đàn hồi nữa.
- Cô nương, cô không sao chứ? Cả Tiểu Mã nữa...
- Bích Tiêu à? Cảm ơn em nhé! Không ngờ ngực em.... - Ba từ "Lại bự vậy..." chưa nói hết thì khi mở mắt ra thì Bích Tiêu ở ngay phía trước. - "Ủa sao lạ vậy?"
Như Tịnh ở bên dưới chưa vỡ lẽ, thằng nhóc Tiểu Mã ở bên trên lại nói một câu:
- Công tử a! Ngài thật soái, tiểu nữ xin nguyện lấy thân này báo đáp!
- Tiểu Mã đệ nói cái khỉ gì vậy?
- Tỷ tỷ, đệ thấy trong kịch họ nói vậy mà!
Có một người tới đỡ đằng sau nên Như Tịnh và Tiểu Mã mới không bị ngã xuống đất. Khi Tiểu Mã được bế xuống, cái vai của Như Tịnh như được giải phóng, cô xoa bóp vai quay lại định cảm ơn thì bỗng dưng cảm thấy như hàng vạn Thiên Lôi đánh trúng người.
Người đứng trước mặt cô khoác trên người trường bào trắng, trên đầu đội huyền quan bằng ngọc. Đường nét góc cạnh trên khuôn mặt tao nên một vẻ đẹp mạnh mẽ đầy nam tính. Đôi mày kiếm ngự trên mắt phượng hẹp dài tỏa ra sự uy nghiêm quyền quý chỉ thấy trong những bức vẽ của mấy họa sĩ ảo tưởng thời hiện đại. Chàng đứng đó thẳng tắp như tùng với thái độ xa cách và lạnh nhạt như tiên nhân ở trên trời, khiến những kẻ tầm thường như cô chẳng dám nhìn thẳng vào.
Minh điện hạ nhẹ nhàng hái xuống cành hoa mơ trắng đưa cho thằng nhóc Tiểu Mã, rồi chàng xoay người đi thẳng, cô thấy rõ ràng thằng nhóc này còn đỏ mặt nhận lấy rồi còn nhìn với theo nữa. Ôi trời ơi!
"Xem đi! Minh điện hạ, ngài thật họa thủy, già trẻ lớn bé bất kể trai gái đều không tha!"
Như Tịnh thở dài nhìn theo bóng dáng trắng đó, cô đưa tay lên ngực chân an trái tim không nghe lời đập rộn ràng từ nãy giờ.
"Người đã đi rồi, mày còn nhìn theo cái gì chứ! Mày còn nợ người ta một mạng người, mày còn dám vọng tưởng người ta sẽ ban phát cho mày một ánh nhìn sao!
← Ch. 06 | Ch. 08 → |