Ngoại Truyện Cao Mẫn
← Ch.71 | Ch.73 (c) → |
Tôi tên là Cao Mẫn, mọi người đều biết tôi là đại tiểu thư của Cao gia. Ha ha? Đại tiểu thư của Cao gia? Nghe thì cao sang, thực tế cũng chỉ là đứa bé làm hại mẹ ruột khó sinh mà qua đời, nên bị cha ghét bỏ, không quan tâm!
Từ nhỏ đến lớn, cha đều không cho phép tôi tổ chức sinh nhật, bởi vì sinh nhật của tôi cũng chính là ngày giỗ của mẹ, cha vừa nhìn thấy tôi, cha sẽ nhớ đến hình ảnh mẹ tôi nằm trên giường viện, dưới hạ thân không ngừng chảy máu. Cho nên đến ngày sinh nhật của mình, tôi đều không bao giờ nhìn thấy cha, không có tiệc, không có bánh ngọt, không có nến, không có người thân ở bên cạnh, không có gì cả!
Nhưng may mắn là tôi còn có một người anh trai rất yêu thương mình, mặc dù lúc anh trai còn rất nhỏ đã bị đưa ra nước ngoài du học, nhưng năm nào sinh nhật tôi, anh trai cũng sẽ nhớ gửi quà cho tôi, đây là sự ấm áp duy nhất mà tôi được nhận trong tuổi thơ của mình.
Năm mười hai tuổi, lần đầu tiên tôi có kinh nguyệt, lúc ấy tôi sợ muốn chết, tôi khóa trái cửa phòng lại, nằm trên giường, trùm kín chăn. Đến khi người giúp việc lên gọi tôi xuống ăn cơm nhưng không thấy tôi đáp lại, nghĩ rằng tôi đã xảy ra chuyện mới đạp cửa đi vào, lúc ấy họ mới trông thấy tôi tái nhợt nằm trên giường.
Bởi vì sức khỏe của cha tôi vẫn luôn không được tốt, mỗi ngày ông đều phải uống rất nhiều thuốc, Đông y, Tây y đều có, sau vài năm như thế thì ông không ra khỏi phòng nữa, vì thế anh trai tôi mới về nước để tiếp quản việc kinh doanh của cha. Sự thật chứng minh, anh trai là một người rất có óc kinh doanh, tất cả mọi chuyện dù lớn hay nhỏ đều được anh ấy xử lý thỏa đáng, hơn nữa anh trai còn dựa vào ánh mắt độc đáo của mình làm cho lợi nhuận của công ty tăng gấp mấy lần chỉ trong vài năm ngắn ngủi. Mặc dù phần lớn số lợi nhuận đó không phải do làm ăn quang minh chính đại mà có được nhưng tôi cũng không cảm thấy như thế là sai trái, liệu có mấy người có thể chân chính làm giàu mà chỉ dựa vào sức mình chứ?
Thủ hạ của anh trai là một người đàn ông có sẹo trên mặt, anh ta giúp anh trai tôi rất nhiều việc làm ăn trong bóng tối, lúc trước tôi đã gặp anh ta ở nhà vài lần, không biết tên anh ta là gì nhưng mọi người đều gọi anh ta là lão Lục. Hơn nữa, anh trai tôi rất tín nhiệm anh ta, trường hợp anh trai không tiện ra mặt đều gọi anh ta đi thay, cũng bởi vì anh ta mà tôi mới biết Triệu Kiến Quốc.
Ngày đó, tôi hẹn mấy người bạn cùng lớp ra ngoài vẽ tranh, nửa đường thì đột nhiên thấy lão Lục và mấy người khác nhảy ra từ trong rừng cây nhỏ ven đường, mấy bạn học của tôi lập tức sợ hãi quay đầu bỏ chạy, tôi cũng sợ, nhưng không chạy nổi, đành phải núp vào một bụi cỏ ven đường.
Trên người lão Lục bị bắn hai phát, may mắn đều không phải là vị trí nguy hiểm. Phía xa có một đám quân nhân đang bao vây, hai bên bắt đầu đấu súng, chẳng mấy chốc mà đám người của lão Lục đã gục xuống hơn phân nửa.
Tôi thấy thế thì liền giả vờ như bị tiếng súng làm cho sợ hãi, ngồi trong bụi cỏ thét chói tai nhằm thu hút sự chú ý.
Quả nhiên, nghe được tiếng kêu của tôi, lão Lục liền chạy tới, kéo tôi ra khỏi bụi cỏ.
Lúc nhìn thấy tôi thì anh ta hơi sửng sốt, hiển nhiên là nhận ra tôi, nhưng dưới sự nhắc nhở của tôi, anh ta lập tức quyết định bắt tôi làm con tin.
Bởi vì sợ ngộ thương đến con tin là tôi, nên đám lính kia không dám đường đột nổ súng nữa, tạm thời ngừng bắn lại.
Tôi vừa giả vờ là mình bị kinh hãi quá độ mà phát run toàn thân, lại vừa hết sức phối hợp với lão Lục thì đột nhiên có người đẩy mạnh sau lưng tôi. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì đã ngã xuống đất, bên tai vang lên tiếng súng nổ liên tiếp, đột nhiên có một người đàn ông chạy tới trước mặt tôi, một giây kế tiếp, tôi đồng thời nghe thấy tiếng đạn xuyên qua da thịt và tiếng kêu đau của anh ta.
Anh ta ấn đầu của tôi vào trong ngực của mình, dùng thân thể của mình che chở cho tôi, sau đó mới lăn hai vòng về phía trước.
Tôi chỉ có cảm giác hoa mắt, một dòng chất lỏng nhớp nhúa dọc theo bờ vai của anh ra nhỏ giọt xuống mặt tôi, mùi máu tươi nồng đậm khiến dạ dày tôi nhộn nhạo, tôi chống tay lên vai anh ta, lật người lại, lúc này mới nhìn thấy gương mặt mà cả đời này tôi cũng không thể nào quên được, gương mặt anh tuy bình thường nhưng lại tràn đầy cương nghị.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Triệu Kiến Quốc!
Sau đó Triệu Kiến Quốc phải nằm viện hơn một tháng, hơn một tuần đầu tiên, anh ấy hầu như là hôn mê. Mỗi ngày tôi đều đến thăm anh, bón canh cho anh... thậm chí tôi còn lấy khăn lông trong tay y tá, chủ động lau người cho anh ấy. Cuộc sống của tôi mỗi ngày đều là chăm sóc anh ấy, nhưng sau khi tỉnh lại, anh lại cự tuyệt tôi, tôi cũng có chút thất vọng nhưng mỗi ngày vẫn đến bệnh viện thăm anh.
Tôi chưa từng tiết lộ thân phận của mình với Triệu Kiến Quốc, bởi vì tôi là đại tiểu thư của Cao gia, có quá nhiều người tiếp cận tôi vì mục đích khác, trong tiềm thức, tôi không hy vọng Triệu Kiến Quốc cũng trở thành một người trong số đó.
Cuộc sống như thế trôi qua không được bao lâu thì bị anh trai tôi phát hiện ra, anh ấy còn phái người đi điều tra về Triệu Kiến Quốc. Anh trai luôn luôn yêu thương tôi, từ trước đến giờ anh ấy chưa cự tuyệt tôi bao giờ, tôi cho là lần này cũng thế nhưng sự thật lại không như tôi nghĩ. Anh trai không cho phép tôi lui tới với Triệu Kiến Quốc, thậm chí còn nhốt tôi trong nhà.
Tôi rất tức giận, tìm cách trốn khỏi nhà, chạy đến bệnh viện thăm Triệu Kiến Quốc, sau khi trở lại thì bị anh trai phát hiện, anh ấy không nói hai lời liền trực tiếp đưa tôi ra nước ngoài, còn tuyên bố nếu tôi dám lén lút chạy về nước thì anh ấy sẽ xuống tay với Triệu Kiến Quốc.
Anh trai tôi là người nói được làm được, lúc cần độc ác thì tuyệt đối sẽ không nương tay, tôi thật sự sợ anh ấy sẽ gây khó dễ cho Triệu Kiến Quốc nên đành ngoan ngoãn ra nước ngoài.
Tôi một mực chờ đợi anh trai đón mình về nước, ngày ngóng đêm trông, rốt cuộc cũng tới ngày đó, nhưng tôi không ngờ lại là một tháng sau hôn lễ của Triệu Kiến Quốc.
Người tên là Hàn Mai có cái gì tốt đẹp chứ, nếu như không phải tôi ra nước ngoài vài năm, không có cách nào ở bên cạnh Triệu Kiến Quốc thì làm sao anh ấy có thể cưới cô ta chứ?
Tìm người điều tra về Hàn Mai, chẳng qua cô ta cũng chỉ là một cô gái nông thôn bình thường, nhiều nhất thì cũng chỉ xinh đẹp hơn mấy người ở nông thôn một chút, người đàn bà như vậy sao có thể xứng với Triệu Kiến Quốc, tôi thật sự là không phục, tôi ghen tỵ muốn phát điên lên. Không được! Tôi không thể cứ để yên cho cô ta như vậy!
Sau khi về nước, anh trai sợ tôi ở nhà một mình buồn chán nên sắp xếp cho tôi một chức vị trong công ty, thật ra cũng chỉ là một chức danh không có thật, bình thường đều không phải làm gì hết. Có điều mọi người đều biết thân phận của tôi nên cũng cung kính với tôi.
Lý Khải Dân là người mà anh trai tôi lôi kéo được từ Hồng Viễn, dáng dấp thư sinh, bộ dáng chính nhân quân tử, nhưng trong xương lại là tiểu nhân không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, vừa tới công ty đã tới nịnh hót tôi, lời ngon tiếng ngọt nói không ngừng, tôi cũng chỉ là một cô gái nhỏ chưa có nhiều kinh nghiệm sống nên tất nhiên sẽ bị hắn dụ dỗ.
Nhìn khuôn mặt thư sinh anh tuấn của Lý Khải Dân, trong đầu tôi lập tức xuất hiện một kế hoạch hoàn mỹ.
Một người đàn bà ở nông thôn? Một người phụ nữ mới lập gia đình? Một quân tẩu chỉ có thể gặp chồng vài lần một năm? Ha ha! Không phải tất cả phụ nữ đều có khả năng chịu được tịch mịch, đặc biệt là loại phụ nữ giống như Hàn Mai!
← Ch. 71 | Ch. 73 (c) → |