← Ch.02 | Ch.04 → |
Cô bé vừa đáng yêu vừa thú vị, nếu như không phải có cô làm bạn, nếu như ban đầu lúc anh không tìm được Tâm nếu không phải cô phát hiện trong sách vở của Tâm có viết số điện thoại của anh, có lẽ đời này anh sẽ không được gặp Tâm!
Bởi vì Tâm gặp chuyện không may sau khi gặp người thân, mà nhà ở nội thành chỉ là thuê, khi đó không có chút đầu mối nào chính anh muốn tìm người cũng tìm không ra......
"Đúng rồi!" Triều Hệ không nhịn được nhíu mày, "Quên nhắc nhở bé Ly, tuổi nhỏ như thế không thể nói chuyện yêu đương, hơn nữa cái tiểu quỷ đội trưởng CLB bóng rổ đó không biết dáng dấp thế nào." Có lẽ là một cậu bé xấu xa, có lẽ là một cậu bé chưa biết gì, nói tóm lại, nếu Tâm là chị của cô bé, như vậy anh chính là người đàn ông của chị gái cô bé phải có trách nhiệm chăm sóc cô bé thật tốt.
Đúng rồi!
Nghĩ đến đây, anh lập tức xoay người, muốn đuổi theo Quách Ly.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Anh kinh ngạc dừng lại, xoay người lại, "Tâm? Em tỉnh ngủ rồi?"
Nhìn người đàn ông trước mắt, Quách Tâm cau mày, suy nghĩ một lát, chậm rãi nở nụ cười, "Triều Hệ."
"Đáng tiếc em tỉnh chậm một bước, vừa nãy bé Ly muốn gặp em, muốn cùng em nói bí mật nhỏ." Triều Hệ buông tha việc đuổi theo Quách Ly, trở lại bên người Quách Tâm, nhẹ nhàng đỡ cô.
"Bé Ly?" Quách Tâm chau mày càng chặt hơn, trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ.
"Quách Ly, em gái của em! Tại sao lại quên? Cũng đừng để cho bé Ly biết em quên cô bé, nếu không cô bé sẽ rất khổ sở." Triều Hệ ngắt cái mũi của cô.
"Quách Ly? Em gái? Tôi...... Không có em gái, chỉ có......" Chỉ có cái gì chứ? Quách Tâm nghi ngờ thì thầm, hình ảnh trong đầu hết sức hỗn loạn, chỉ là......
"Vâng vâng vâng, em không có em gái, chỉ có bé Ly. Thiệt là, sao càng lúc càng tệ vậy? Nhớ mình, sao lại không nhớ bé Ly chứ?" Ôm lấy vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc của Quách Tâm, kéo cô vào lại trong phòng."Đi, anh giúp em gia tăng trí nhớ, ít nhất phải bắt đầu từ người nhà, anh cùng bé Ly người thân nhất......"
Cửa phòng đóng lại, giọng nói êm ái biến mất phía sau cánh cửa, trên hành lang dài khôi phục yên tĩnh lúc trước.
...........................................................................................
Cốc cốc, bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng gõ nhẹ.
"Đã đến giờ ăn cơm rồi." Một người đàn ông lớn tuổi mở cửa phòng đang đóng chặt ra, nhẹ giọng nói.
"Triều Hệ cùng Tâm đã tới phòng ăn rồi sao?" Quách Ly ngồi ở đằng sau bàn, nhìn tài liệu trên tay, mở miệng hỏi.
"Vâng, Triều tiên sinh cùng Vũ đã tới phòng ăn rồi." Người đó đi tới bên cạnh cô, lễ độ ôn hòa nói.
"Chú Tưởng, là Tâm, không phải Vũ, chú nói sai rồi." Ánh mắt của cô vẫn dừng lại ở trên tài liệu.
"Nếu như ngay cả chú cũng quên cháu, thì cháu sẽ rất khó chịu." Người được gọi là chú Tưởng thở dài một cái. Ông là quản gia của nhà họ Quách, từ lúc còn trẻ vẫn làm việc ở nhà họ Quách, ở trong nhà họ Quách được xem như là người nhà.
"Cháu sẽ không khổ sở, mặc kệ là trở thành Quách Ly hay trở thành bất cứ người nào cũng không đáng kể, ít nhất cháu còn có thể bảo vệ cái nhà này, cho nên...... Quên đi! Quên trên đời này có một cô gái tên là Quách Vũ, bây giờ nhà họ Quách chỉ có Quách Tâm và Quách Ly, mà cháu...... Chính là Quách Ly, một người khác...... Là Quách Tâm." Quách Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, hết sức kiên định nói.
Chú Tưởng đau lòng nhìn cô bé trước mắt, nói như vậy thật đột ngột, bởi vì rõ ràng là một cô bé chưa trưởng thành, lại ngồi phía sau bàn trong thư phòng, phụ trách quản lý, chống đỡ sản nghiệp của nhà họ Quách, ai ngờ được bây giờ nhà họ Quách là do một cô bé gần mười lăm tuổi quản lý?
"Chú biết rồi, Ly, về sau...... Chú sẽ không tái phạm." Mặc dù chấp nhận vì bất đắc dĩ cùng cảm giác đau lòng, ông cũng không giúp được gì, bởi vì hiện tại người có đủ năng lực để chống đỡ sản nghiệp của nhà họ Quách, quả thật cũng chỉ còn dư lại một mình con bé.
"Ừm, chú Tưởng, chú vất vả rồi, mấy ngày nay nếu như không có sự trợ giúp của chú, có lẽ tất cả không thuận lợi như vậy." Quách Ly để văn kiện trên tay xuống, tràn đầy cảm kích nhìn ông.
"Không, đây là công việc của chú, chú cũng cảm thấy kiêu ngạo, Ly...... Ly xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy mà người thứ nhất cháu nghĩ đến là chú, nguyện ý nói cho chú biết điều bí mật này."
"Đương nhiên chính là chú...... chú Tưởng, đối với cháu mà nói, chú không chỉ là quản gia, mà là người thân quan trọng nhất, nếu như không thể tin tưởng chú, cháu còn có thể tin tưởng vào ai?" Quách Ly chân thành nói.
Chú Tưởng rất cảm động, bởi vì ông quả thật coi cô bé trước mắt thành người thân của mình mà đối đãi, không chỉ là Quách Ly trước mắt, ngay cả cô gái mất đi tất cả trí nhớ...... Quách...... Quách Tâm cũng thế, hai người bọn họ đều là người nhà quan trọng nhất của ông.
"Đúng rồi, người đàn ông kia lại tới." Ông đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng, nghiêm túc nói.
"Người đàn ông kia? Hừ! Nói cho hắn biết, chị ấy đã chết, nếu như hắn còn không tin, liền dẫn hắn đến trước ngôi mộ kia, để hắn nhìn cho rõ ràng. Nếu như hắn còn là không tin...... Nói cho hắn biết, nếu hắn còn muốn đào thi chứng thực, cháu cũng không phản đối." Quách Ly mở nụ cười lạnh, trong mắt lộ ra u ám, tuyệt không như cô bé mười lăm tuổi.
"Chuyện này......" Đào thi? Đây chính là chuyện rất bất kính......" Chú biết rồi, chú sẽ nói cho hắn ta như vậy." Chú Tưởng hiểu vì sao cô phải làm như vậy.
"Chú Tưởng, không nên cảm thấy cháu đáng sợ, vì bảo vệ người nhà, chuyện gì cháu cũng làm được, coi như phải cướp lấy tính mạng của người khác, chỉ cần có thể để cho người nhà được an toàn, cháu sẽ không mềm lòng." Cô đã mất đi ba mẹ, đã không có nhà, Tâm...... Là người thân duy nhất của cô, mặc kệ thế nào cô cũng phải bảo vệ.
Đứng dậy, cô vỗ vỗ bả vai của chú Tưởng, lộ ra nụ cười sáng lạn, cố ra vẻ không có gì rời khỏi thư phòng.
Chú Tưởng bất đắc dĩ khẽ thở dài một cái, nhìn quanh thư phòng, nhìn trên tường có một bức ảnh gia đình hạnh phúc, tất cả mọi người trong hình đều lộ ra nụ cười ấm áp, không khỏi buồn bã cúi đầu.
"Tâm, chú Tưởng tuyệt không cảm thấy cháu đáng sợ, chỉ là nghĩ đến nếu như lão gia cùng phu nhân ở dưới suối vàng biết được, biết cháu vì bảo vệ mọi người mà bị nhiều uất ức như vậy, chịu đựng nhiều áp lực như vậy, chống đỡ nhiều trách nhiệm như vậy, làm nhiều chuyện thương tổn tới mình như vậy, ngay cả thân thể mình cũng muốn lấy ra hy sinh, bọn họ sẽ rất đau lòng, ...... Nếu như có một ngày ông chết đi, có mặt mũi gì đối mặt với lão gia cùng phu nhân đây?"
Không tiếng động thở dài lần nữa, nhìn cô gái trong bức ảnh trên tường lộ ra nụ cười chân thành vui vẻ cùng lúm đồng tiền, mặc cho đau lòng không ngừng hiện lên......
..........................................................................
Yên tĩnh trong phòng, thấp thoáng vang lên một tiếng khóc rất nhỏ.
Triều Hệ nghe được, chậm rãi mở mắt, đập vào mi mắt là ánh trăng chiếu vào phòng.
Vươn tay, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, anh không hiểu, tại sao lại tỉnh dậy lúc ba giờ sáng?
Mặc dù thời gian không đúng, nhưng mà anh lại không buồn ngủ chút nào.
Bởi vì...... Quả thật anh nghe được tiếng khóc, đó là một tiếng khóc nhỏ đến mức khiến cho người ta tưởng rằng đó là ảo giác.
Trong một khắc đó, anh không xác định mình có nghe nhầm hay không.
Bốn phía rõ ràng không có ai, nhưng chính anh nghe được tiếng khóc.
Anh cẩn thận lắng nghe thêm lần nữa, mà đúng như vậy thật sự có người đang khóc, ở trước cửa phòng anh.
Đáp án vừa hiện lên trong đầu, anh lập tức rời giường, sải bước đi về phía cửa, nhanh chóng mở cửa phòng ra.
Triều Hệ cúi đầu, nhìn cô gái ngồi khóc trước cửa phòng mình.
"Bé Ly...... Quách Ly? Sao vậy? Sao đã trễ thế này em còn chưa ngủ?" Anh kinh ngạc ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng hỏi thăm.
Tiếng cửa mở truyền tới bên tai, Quách Ly không nghĩ tới hành động của mình thế nhưng đánh thức người đàn ông trong phòng, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Dùng sức lau đi nước mắt, cô cắn môi, vẻ mặt rối rắm.
Kết quả quay đầu lại, cô đã không thể trở lại.... . Sau khi chân chính quyết định buông tha, ngay cả tư cách trốn trước cửa phòng anh rơi lệ cũng không có......
Là lỗi của ai? Là lỗi của cô, là cô tự mình lựa chọn, là cô tự mình đưa ra quyết định, cô không thể tùy hứng như vậy nữa, ích kỷ như vậy, ......
"Không có...... Không có việc gì, chỉ là có chút khó chịu, cho nên......" Cho nên khi cảm thấy khổ sở thì cô luôn tự động đi tìm chỗ cô cảm thấy ấm áp, mặc dù chỗ đó không bao giờ thuộc về cô nữa, nhưng vẫn không cẩn thận tham luyến, lấy được một chút cũng trở nên ấm áp hơn.
Mà nay...... Khi anh đã phát hiện ra hành động của cô, cuối cùng chút tham luyến đó không có thể có lại được.
"Chuyện gì để cho em khổ sở như vậy? Có lẽ em có thể nói chuyện cùng anh." Cô luôn là cười hì hì đối mặt với tất cả, luôn nhiệt tình, hoạt bát đối mặt với anh, cho nên nhìn thấy một vẻ mặt khác của cô, anh cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Anh cùng cô ngồi trên mặt đất trước cửa phòng, lẳng lặng nhìn nhau.
Một đôi mắt lộ ra dịu dàng cùng ấm áp, một đôi mắt xuất hiện nước mắt đau thương, chỉ là anh đang nhìn, cô chỉ có thể cố nén nước mắt, không cho nó chảy xuống.
"Không có...... Không có! Ha ha...... Chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, chỉ là...... , hình như em quấy rầy giấc ngủ của anh rồi, ngủ ngon." Quách Ly đứng lên, vẻ mặt hơi có vẻ hốt hoảng, vội vã muốn chạy trốn.
"Chờ một chút." Triều Hệ đưa bàn tay ra, kéo cơ thể của cô, "Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng vẫn khiến em khóc...... Nguyện ý nói cho anh biết là chuyện nhỏ gì không?"
"Không, không có...... Không có......"
"Hay là nói, thật ra thì em cảm thấy anh không đủ để tin tưởng, cho nên không muốn nói bí mật nhỏ đó cho anh biết?" Giọng điệu của anh xuống thấp, giống như bị cô làm tổn thương.
"Không có...... Không có, em không có không tin tưởng anh, chỉ là...... Chỉ là......" Trong nháy mắt đó, trong đôi mắt của Quách Ly thoáng giãy giụa.
"Em chỉ.... . Nghĩ tới ba mẹ." Chỉ là em quá nhớ anh.
"Em chỉ.... . Nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại ba mẹ nữa mà cảm thấy khổ sở." Chỉ là em không muốn tách ra khỏi anh mà thôi.
"Nhớ ba mẹ sao?" Nghe cô nói, lại nhìn con ngươi buồn bã của cô, vẻ mặt của Triều Hệ càng thêm dịu dàng.
Đúng rồi! Cho dù cô có hoạt bát sáng sủa thế nào thì cũng chỉ là cô bé mười lăm tuổi mà thôi, nhớ người thân là chuyện đương nhiên, cũng bởi vì cô luôn biểu hiện lạc quan, ngay cả anh cũng bị cô lừa, cho là cô thật sự là cô bé vui vẻ.
"Em nguyện ý nói với anh về vụ tai nạn kia không?" Có người nói qua, muốn giải quyết khổ sở, muốn làm cho người ta vượt qua tổn thương không cách nào quên được, biện pháp tốt nhất chính là nói nó ra, không chỉ nên nhìn thẳng chuyện đã xảy ra, nếu như trốn tránh, như vậy vết thương trong lòng kia sẽ tồn tại vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể phai mờ.
Sắc mặt của Quách Ly trắng bệch, cắn môi, cảm giác ngực đau đớn âm ỷ.
Cô cũng chỉ tìm đại một lý do thôi, chẳng qua là để anh không phát hiện trong lòng cô che giấu bí mật mới nói ra lý do đó, ai ngờ...... Thế nhưng anh lại nhìn thẳng vào lý do đó, đồng thời moi vết thương trong lòng của cô ra.
Ai nguyện ý lại đi hồi tưởng kinh nghiệm đáng sợ đó? Ai nguyện ý chính mắt mình thấy ba mẹ mất đi? Ai nguyện ý nhớ lại giờ khắc chính mình tử vong kia?
Cái loại bất an, sợ hãi, bất lực, tuyệt vọng đó, coi như cô có kiên cường hơn nữa, dũng cảm hơn nữa, cũng không có can đảm nhìn thẳng vào vấn đề đó......
"Sự kiện kia đã xảy ra, coi như em có sợ hãi nữa cũng vô ích, bởi vì em phải nỗ lực từ trong đó đi ra, phải thử đạp một bước tiến về phía trước, em còn trẻ, cuộc đời của em vẫn còn rất dài, nếu như trốn tránh, cự tuyệt nhìn thẳng vào nó, vết thương này sẽ vĩnh viễn không biến mất, mà sẽ trở ác mộng trong tương lai, sự sợ hãi của em, chính là nhược điểm của em."
Triều Hệ biết mình nói như vậy là cực kỳ vô tình, cũng biết ép cô tự vạch trần vết sẹo là tàn khốc nhường nào, nhưng phải có người làm như vậy, phải có người giúp cô thoát khỏi khổ sở, mà anh...... Nguyện ý trở thành cái người tàn nhẫn vô tình đó.
Quách Ly trầm mặc, bất lực đưa hai tay ra, ôm mình thật chặt, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể bảo vệ được mình, mới có thể làm cho mình không yếu đuối.
"Bé Ly......"
"Em cùng...... Chị Tâm cùng ba mẹ ngồi trên xe......" Cô chậm rãi nói ra.
Triều Hệ đầu tiên là mở to mắt, sau đó lẳng lặng nghe cô nhớ lại......
"Ba, ba xác định mình có thể lái xe sao? Con cảm thấy con lái vẫn tốt hơn." Quách Tâm ngồi ở ghế sau, vui vẻ nói.
"Con cho là ba già rồi, liền không lái xe được sao? Yên tâm, ba sẽ lái cẩn thận, sẽ không để cho con bị thương." Ngồi ở chỗ lái xe ba Quách hừ nhẹ một tiếng, cực kỳ khó chịu khi con gái xem thường năng lực của ông.
"Không phải cảm thấy ba già rồi, mà là...... Hắc hắc, chỉ là con muốn biểu hiện một chút kỹ thuật lái xe mà thôi. Ba biết mà, con đã có bằng lái, cho tới bây giờ mới đi xe được vài lần, cũng không có cơ hội biểu hiện, lần này khó được một lần, cho con biểu hiện một chút đi! Lại nói, con cũng muốn thử cảm giác khi lái chiếc xe trăm vạn nó thế nào, ai bảo bình thường ba đều không cho con mượn!" Quách Tâm làm ra vẻ vô tội cười nói.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |