← Ch.18 | Ch.20 → |
Cố Bình An cũng không biết bản thân mình là bị làm sao đây. Bàn tay đang nắm chặt cũng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, phía sau lưng tựa như đang có lửa nóng thiêu đốt, nhiệt khí cứ từ từ phủ lấy quấn chặt người cô. Loại cảm giác thống khổ này làm cô thấy mình thật sự mệt mỏi, mí mắt cũng trở nên nặng nề.
Cô không biết vì sao trong đầu đột nhiên lại nhớ đến những câu nói đầy tính trẻ con của Thẩm An Bình trước kia, nhớ đến bộ dáng tự cao tự đại khi anh mắng cô là"đồ ngốc", nhớ đến anh không coi ai ra gì ngang nhiên cõng cô rời đi, nhớ đến bóng dáng sáng lạn của anh chạy bộ trong sân vận động, còn cô thì đứng một bên khán đài không ngừng cùng những nữ sinh khác hò hét cổ vũ vì anh.
Trước mắt đột nhiên như có một luồng sáng, mang theo những kỉ niệm hai người ùn ùn kéo đến. Cô cảm thấy rất mệt, da đầu dường như cũng bị tê dại, cảm giác có lẽ mồ hôi đang nhỏ giọt chảy qua đôi mắt, chạm đến môi, nhưng sao nó lại mặn đắng thế này.
Trước mắt như bị một màn nước bao phủ, đem hình ảnh rõ rệt khi nãy cũng trở nên mơ hồ, mờ nhạt. Cô hậu tri hậu giác phát hiện thì ra là mình đang khóc.
Cô ngốc nghếch lấy tay lau khô nước mắt, cái gì cũng không nói xoay người rời đi. Cố Bình An hình như chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này, cảm thấy mình là người rất hào phóng đi, thậm chí có chút kiêu ngạo vì bản thân rất biết tự khống chế.
Thẩm An Bình rất nhanh đã đuổi theo đến. Anh gia tăng cước bộ, chạy lên giữ chặt lấy cổ tay cô.
Vì chạy nhanh đến nên hô hấp có phần gấp rút, trước ngực giờ cũng phập phòng kịch liệt. Dựa vào ưu thế cao ráo của mình, anh như một bức tường thành kiên cố, đứng chặn trước mặt Cố Bình An. Bị thân hình cao lớn kia chắn lại, cô đứng đó cả người vẫn còn đang run rẩy, nhìn qua lại càng thêm đáng thương.
Trên mặt Thẩm An Bình không có biểu tình gì ngoài vẻ hoảng sợ. Thật lâu sau đó, anh cũng không hé miệng nói một lời, cứ như vậy bình tĩnh nhìn cô. Cố Bình An cũng ra vẻ rất quật cường đối mặt quan sát theo dõi anh.
Bọn họ từ nhỏ đến lớn luôn ở cùng một chỗ, cái gì cũng có thể nói bất kể là đề tài trên trời dưới đất gì. Chính quan hệ này của họ cho nên người ngoài càng khó phân biệt được đâu là thật đâu là giả, khi thật lại giống giả, lúc giả lại nhìn giống thật.
Cả hai đều là người ham vui, luôn cùng một đám người trẻ tuổi bày trò chơi đùa này nọ. Trong những lần như thế, cứ mỗi lần Cố Bình An rút được lá bài mình, đều không ngại lớn tiếng nói với mọi người:"Mình là sát thủ". Đương nhiên nhiều người nghe thấy lại cho rằng cô là cố ý làm cho bọn họ bị nhiễu loạn, chỉ duy nhất có Thẩm An Bình là một mực tin tưởng những gì Cố Bình An nói, bởi vì anh biết cô đang nói đây là sự thật.
Bọn họ trong lúc đó vẫn luôn dị thường ăn ý như thế. Chỉ cần Cố Bình An một cái nghiêng đầu liếc mắt là Thẩm An Bình biết cô đang muốn gì. Sự ăn ý đặc biệt này đối với bọn họ vừa là ưu thế cũng chính gì một sự ràng buộc.
Chính là vì quá hiểu rõ đối phương nên không ai dám bước thêm một bước đầu tiên để thử, sợ hãi nếu lỡ như thất bại, tình cảm bấy lâu cũng trở thành quá khứ, như bọt biển không ngừng tan ra từng mảnh vụn nát.
Tình yêu cứ thế bị chôn chặt thật sâu kín trong lòng mỗi người.
Cô là giấc mộng của anh, anh mãi là thanh mai trúc mã đẹp nhất của lòng cô, nhưng họ lại mãi luôn chậm một nhịp. Cố Bình An dù đã cố gắng kiềm chế tình cảm chính mình, tự thôi miên bản thân, không ngừng nhắc nhở mình rằng cô không hề yêu thương anh. Nhưng tránh gì thì tránh, tình cảm không phải là thứ có thể dễ dàng khống chế hay tránh né. Cô đã sớm biết mình đối với anh luôn là ngoại lệ, làm sao có thể giả vờ như mình không hề yêu thương anh?
Cô không phải không từng nghĩ qua muốn đem anh chiếm giữ cho riêng mình, nhưng cô lại sợ mình làm không tới, sợ hãi sẽ có một ngày tình cảm Thẩm An Bình dành cho cô cũng nhạt nhẽo như với những cô gái khác trước đây, càng sợ hãi một ngày nào đó anh sẽ thay lòng đổi dạ. Cho nên cô cố ý làm anh chán ghét, nhưng lại không ngừng tìm kiếm nhược điểm của anh, lại muốn thử thách nhẫn nại của anh với cô. Cô hiển nhiên không ngờ bản thân yêu anh từ lúc nào, đã không thể khống chế hay dừng lại được nữa. Đối với Thẩm An Bình cô lại càng không thể làm gì được hơn, cho nên trong lòng luôn bất an, bản thân cứ thế mà bắt đầu cùng anh dây dưa không rõ.
Cô không cho rằng mình đã làm mọi thứ trở nên phức tạp, cô chỉ là người rất trọng sĩ diện mà thôi.
Cô luôn tin tưởng anh đương nhiên là người hiểu rõ cô nhất, biết cô rất quật cường, tùy hứng, càng hiểu rõ những bất an trong lòng cô. Càng khờ khạo hơn, Cố Bình An cho rằng anh cũng như cô, chuyện gì cũng chưa quên, hai người vẫn như xưa. Nhưng cuối cùng cô mới phát hiện, thời gian chưa bao giờ vì ai mà ngừng lại, những thứ cô vĩnh viễn cho rằng họ không thể nào quên. Trong lúc bất tri bất giác, vô tình họ cứ thế mà từ từ mất nhau.
Thời gian có thể làm cho người ta hiểu rõ tình yêu của mình, có thể chứng mình tình yêu sâu đậm bao nhiêu nhưng cũng có thể đem tình yêu phủi sạch triệt để. Cố Bình An tự an ủi bản thân rằng không có loại bi thương nào không thể phai nhòa theo thời gian. Thật ra tình cảm ngay từ lúc bọn họ vào trung học đã dần thay đổi, nhưng cô lại cố ép bản thân mình không cần thức tỉnh. Giờ phút này cô rốt cuộc đã thật sự thanh tỉnh rồi, nhưng khi thanh tỉnh xong lại càng bàng hoàng hơn khi nhận ra mình đang từng bước lún sâu vào bế tắt, cảm giác như đang rơi vào cơn lốc xoáy, bản thân không có cách nào tự khống chế được.
Thẩm An Bình cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn còn đập rất nhanh và rối loạn, vẻ mặt áy náy. Anh hơi cúi đầu nói tiếng được tiếng mất:"Em muốn đi đâu?"
Cố Bình An đã tưởng tượng hàng trăm câu anh có khả năng hỏi cô, không ngờ anh mở miệng đương nhiên lại là một câu chất vấn rất tự nhiên thế này đây, lòng cô thật khó chịu, trái tim lại càng đau đớn.
"Anh cảm thấy sao?" Cố Bình An bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, da cô trước giờ vốn là trắng như tuyết, giờ phút này lại nhìn càng thêm tái nhợt:"Em không đi chẳng lẽ ở lại đây để tiếp tục thưởng thức xem sao?" Cô không phải cố ý muốn châm chọc, chế nhạo anh. Cô đang sợ hãi chính mình sẽ không kiềm chế được mà nói thương anh, chỉ có thể làm như vậy thì trong lòng mới thấy thoải mái được một chút.
Thẩm An Bình dùng thêm sức nắm chặt lấy tay Cố Bình An. Anh nhíu mày, mi tâm cũng nhíu chặt:" Đây là chuyện mà em muốn đến nói với anh sao?"
Cố Bình An dùng sức hất tay anh ra oán giận nói:"Thứ nhất em không phải cố ý muốn đến đây quấy rầy các người! Thứ hai, em cái gì cũng không nghĩ sẽ nói với anh. ! Không đúng! Không phải không nghĩ, mà là em thật khinh thường anh!"
Thẩm An Bình đang đứng im bỗng chốc giật mình, mày càng nhíu chặt hơn, khuôn mặt nháy mắt lại tràn ngập vẻ lo lắng, đôi mắt đen lại, càng trở nên thâm sâu. Anh cơ hồ như đang nghiến răng nghiến lợi hướng cô nói:"Anh rất ghét phải giải thích! Nhưng anh nói cho em biết! Anh..."
Anh còn chưa nói dứt lời, tiếng thét bén nhọn của Cố Bình An vang lên, đánh gãy lời nói Thẩm An Bình. Cô điên cuồng bưng kín tai mình lại, cử chí hung hăn khó kiềm chế:"Em không nghe! Anh câm miệng!"
"Cố Bình An! Em bình tĩnh một chút có được không?" Thẩm Bình An gắt gao nắm chặt bả vai Cố Bình An, lực đạo cũng thật mạnh, như muốn đem xương cốt của cô bóp nát.
"Cố Bình An! Anh nói cho em biết..."
"Ba___"
Một tiếng thanh thúy cắt đứt không gian yên tĩnh, Thẩm An Bình đang nắm chặt vai Cố Bình An giờ cũng thất thần. Trong đầu cô một trận gió vù vù, nhìn đến bàn tay của mình hãy còn giơ trên không trung, lòng bàn tay vẫn còn nóng, đau đớn kia chứng mình cái tát vừa rồi là của cô, lực tát thật là không nhỏ chút nào. Trong lòng run rẩy hoảng sợ, cô khó tin ngẩng đầu lên.
Cô rốt cuộc cũng lấy lại chút phản ứng, bối rối nhìn Thẩm An Bình, thật lâu sau đó mới thu bàn tay lại, cuộn thành nắm đấm. Cô bình tĩnh nói:"Đã bảo anh đừng nói nữa mà, em thật không muốn nghe." Cô biết rõ một cái tát vừa rồi của cô là xúc động cỡ nào, dù biết mình hành động không phải, nhưng lại hoàn toàn không thể giải thích.
Thẩm An Bình không phải là người đàn ông có thể cho phép phụ nữ tùy tiện đem mình ra đùa giỡn như thế. Cố Bình An càng nghĩ càng tự giễu, cũng tốt, lần này rõ là "trăng tròn đã khuyết" thật rồi.
Bọn họ rốt cuộc cũng đã hoàn toàn chấm dứt.
Quả nhiên, nét mặt Thẩm An Bình giờ đây không còn một chút cảm xúc nào. Anh ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hung ác, nham hiểm khi nãy giờ thay bằng ánh mắt tràn đầy thất vọng, cố tình hơi nghiêng đầu đi không muốn nhìn đến cô, giọng nói thật lạnh lẽo:"Cố Bình An, em làm cho anh rất thất vọng."
Cố Bình An dù đã sớm nghĩ đến câu nói lạnh lùng này, nhưng lòng vẫn không kiềm chế mà thấy thật đau nhói. Không khí chung quanh dường như thật loãng làm cho cô hô hấp lại càng chật vật khó khăn. Một lát sau, khi đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh, cô từng chữ từng chữ nói:"Sớm một chút thất vọng cũng tốt. Hiện giờ anh hẳn đã rõ Cố Bình An chính là người ra sao rồi, rõ ràng là người mà ai ai cũng thật chán ghét." Cô nói xong, cười một cách điên cuồng, hào sảng vỗ vai Thẩm An Bình:"Trước đây thật lâu em đã từng nói, Mạc Phi không được, anh đã đáp ứng yêu cầu của em, bây giờ anh nuốt lời thì đây coi như là chút trừng phạt đi. Chúng ta cũng coi như huề nhau đi."
Cô cười càng thêm khổ sở, khó coi, tròng mắt cũng bắt đầu rát cả lên, cảm thấy không thể nán lại thêm một giây nào nữa, liền xoay người rời đi. Cố Bình An đi chưa được hai bước chợt nghe từ sau giọng Thẩm An Bình khẩn trương vọng lại.
"Anh muốn cùng với ai, tất cả đều là do anh quyết định. Cố Bình An, lần này em thật sự đã sai quá đáng rồi."
"..."
********
Thẩm An Bình đứng yên chỗ đó, nhìn theo bóng dáng Cố Bình An đang rời đi. Cô tuy một lần cũng không hề quay đầu lại, nhưng anh biết là cô đang khóc, bởi vì bả vai nhỏ bé kia không ngừng run run, dù chỉ là rất nhẹ. Bóng dáng Cố Bình An cô đơn như con cún nhỏ đang bị vứt bỏ, cơ thể lại không ngừng run rẩy, dáng vẻ thật gầy gò yếu ớt dường như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào
Cô trước khi đi còn cố ngụy trang làm cho mình trông thật kiên cường, nhìn anh mỉm cười, một nụ cười sáng lạn như ngọc lại đẹp tựa như một đóa hoa đang nở rộ. Đôi mắt trắng đen rõ rệt, dù nhìn thoáng qua người ta cũng cảm nhận được một dòng nước mát lạnh trong đó. Anh không nghĩ rằng cô rất xinh đẹp, nhưng lại càng không cho phép bản thân đem cô ra mà so sánh với những cô gái anh từng quen biết trước kia. Họ so với Cố Bình An là quá mức nhạt nhẽo, buồn tẻ, lại càng không ngây thơ như Cố Bình An của anh, người con gái anh luôn muốn đem cất giấu thật kỹ trong lòng.
Cô mỗi khi cười rộ lên, ánh mắt hép lại, cong lên gần như thành một đường thẳng, khuôn mặt không ngừng phát sáng, đẹp tựa pha lê.
Anh muốn nhìn thấy cô mãi cười thế này, lòng hy vọng cả đời cô mãi vui vẻ hạnh phúc như thế này thì tốt biết bao. Vì vậy anh dùng trăm phương ngàn cách để yêu chiều cô, bảo vệ bên cạnh cô, trân quý, đem cô nâng niu như những bong bóng biển, nhưng bản thân lại như phát nghiện, càng ngày muốn càng nhiều hơn.
Anh đôi khi cảm thấy rất mệt mỏi cũng tự hỏi chính mình, cô muốn tình yêu, anh chẳng lẽ là đã trao ra không đủ hay sao?"
Mỗi khi trong lòng anh bắt đầu xuất hiện tia do dự thì trái tim cũng vô thức mà co rút đau đớn. Xua đi ý nghĩ đó, anh càng bắt bản thân cần phải làm tốt hơn. Bởi vì anh biết đối với anh cô như một cây thuốc phiện, dù biết là thuốc độc nhưng anh cũng không cách nào kiềm chế, mong muốn trái tim mình được cô sưởi ấm nhiều hơn.
Từng vui vẻ ngây ngô, từng trải qua bao nhiêu thay đổi, từng đắc ý cũng từng đau lòng đứt ruột nhưng đến cuối cùng lại chỉ còn một mảnh yên lặng. Đối với kết cục trước mắt anh còn có thể làm gì được đây?
Đã lâu Thẩm An Bình không tìm Quan Đại Bảo ra uống rượu, nhưng đêm nay anh lại nhất định phải cùng nhau uống thâu đêm mới thôi.
Bọn họ đi tới một hội sở, ngồi vị trí quen thuộc thường ngày, Thẩm An Bình từ khi bước vào đã không ngừng đem rượu giải sầu. Anh không biết mình đã uống hết bao nhiêu chỉ cảm thấy càng uống đầu lại càng tỉnh táo. Nơi họ ngồi ánh đèn không sáng lắm, chỉ có ánh sáng bốn phía mờ nhạt, làm cho người ta cũng không tự chủ để mình ấn náu vào trong đó, mặc ánh sáng mờ nhạt kia che phủ cảm xúc chính mình.
Quan Đại Bảo vẫn là trước sau bộ dạng phong lưu sảng khoái. Mỗi một cử chỉ của anh ta đều làm cho những cô gái kia choáng váng, mê mẩn, không ngần ngại chỉ nuốn đem mình sà vào lòng anh. Quan Đại Bảo đang ôm trong lòng một cô gái còn rất trẻ, lại rất sắc xảo xinh đẹp, nghe nói đó là một trong những người mẫu có tiếng. Khi nhìn đến cách ăn mặc hở hang của cô gái đó, Thẩm An Bình liền cảm thấy khó chịu mà nhíu mày.
"Thẩm gia, cậu hôm nay lại xảy ra chuyện gì nữa đây? Vừa đến đã không ngừng uống rượu giải sầu, không cho mình mặt mũi tí nào?"
Thẩm An Bình ngồi yên bất động, khẽ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói"Uống rượu của cậu đi, đừng có mà ở đó nói nhảm!"Anh là người xưa nay có tiếng là tích chữ như vàng, tâm tình không tốt nên mới nói nhiều như thế.
Quan Đại Bảo cũng không hề tức giận, cười vô cùng tà mị, vỗ vỗ bên vai người đẹp. Cô gái kia cũng lập tức hiểu ý đứng dậy rời đi. Trước khi đi khỏi, còn hướng anh hôn gió.
Quan Đại Bảo ánh mắt thần bí nhìn về Thẩm An Bình cười hề hề, hạ giọng nói:"Anh em biết cậu không vui, để mình giúp cậu tiêu khiển một chút." Anh vỗ tay một cái, nhẹ giọng phân phó:"Vào đi"
Thẩm An Bình còn chưa kịp phản ứng lại, liền thấy cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi, dáng người hơi gầy chậm rãi đi vào, trên mặt trang điểm rất nhẹ, mái tóc dài xõa tận thắt lưng, bất kỳ khuôn mặt hay thân hình nhìn qua đều cực kỳ giống Cố Bình An.
Ngọn đèn mờ ảo chiếu lên thân hình mảnh mai của cô trông càng thêm xinh đẹp, quen thuộc. Trái tim Thẩm An Bình bất giác lại thấy càng đau nhói hơn.
Thì ra giống như cô, lại cũng không phải là cô.
Anh mệt mỏi đem ly rượu một hơi uống cạn, khoát tay cô gái kia nói:"Đi ra ngoài đi."
Cô gái hơi có một chút run sợ, đôi mắt mở to, tay chân luống cuống túm chặt góc áo, nhìn Quan Đại Bảo xong, lại nhìn sang Thẩm An Bình.
Quan Đại Bảo trong lúc hứng trí bừng bừng, nghiêng người qua nói:"Thế nào? Không thích anh em đưa đến lễ vật này sa. ?" Anh nới lỏng chiếc caravat trước ngực một chút, xấu xa nói:"Nếu không để mình trực tiếp trói Cố Bình An kia mà đem tới cho cậu? Đừng nóng?"
"Băng__" một tiếng va chạm lớn, Thẩm An Bình dùng hết sức lực lấy ly rượu kia nện xuống bàn. Chất lỏng lạnh lẽo trong ly rượu bắn tung tóe khắp nơi, bắn lên cả người Quan Đại Bảo. Anh vẫn đang cúi đầu, trên mặt hãy còn vài giọt rượu văng lên, theo mái tóc mà từng giọt nhiễu xuống, cười càng lạnh lùng. Đại Bảo cuối cùng cũng nhấc đầu lên, chậm rãi từng bước đến trước mặt cô gái trẻ tuổi kia hét:"Cút ngay!" Anh ta từng chữ từng chữ rõ ràng vang lên.
Cô gái kia sợ tới mức chỉ biết cắm đầu mà chạy, từ đầu đến cuối đầu cũng không dám ngẩng lên.
Quan Đại Bảo lấy khăn ra lau vài giọt rượu trên tóc, khóe miệng mỉm cười nói:"Thẩm An Bình, cậu có biết mình đang làm gì không hả?" Anh giờ đây toàn thân tràn ngập lửa giận, dường như đang phát cuồng, đem chiếc bàn hất mạnh xuống."Loảng xoảng" một tiếng, trong phòng đồ rơi vãi đầy dưới đất thành một đống lộn xộn, vỡ nát. Những người vừa vào nhìn thấy sợ đến mức không dám thở mạnh. Chỉ có một mình Thẩm An Bình đang ngồi xa xa góc kia vẫn bình tĩnh không hề nhúc nhích.
Quan Đại Bảo giận đến muốn nhảy dựng cả lên, một bên chống nạnh một bên lấy tay chỉ vào Thẩm An Bình, gắt giọng mắng chửi:"Cậu đó con mẹ nó tính khí thật là lớn mà! Sao một chút mặt mũi thể diện của chính mìnhcũng không có hả! Cái con nha đầu Cố Bình An kia là gì hả, đáng giá để cậu làm vậy sao? Cậu tưởng chuyện lần trước như vậy còn chưa đủ à. Cậu cho mình là còn trẻ lắm phải không? Tính tình sao lại tuy tiện bốc đồng đến vậy hả? Câu có bản lĩnh thì đến trút giận với cô ấy đi. Đừng ở đây mà bày ra bộ mặt thế này với mình."
Thẩm An Bình một chút cũng không tức giận, không phản bác chỉ là nhẹ nhàng cười:"Quan Đại Bảo, cậu có bản lĩnh thì nói đụng đến cô ấy một lần nữa coi?"
"Mình nói đó thì sao hả" Anh nắm lấy cổ áo Thẩm An Bình, kéo anh đứng lên oán giận mắng:"Cậu định đánh luôn mình có phải không? Cậu làm ơn cho mình mặt mũi một chút đi được không? Con bé Cố Bình An đó là cái gì hả?. Xinh đẹp sao? Cậu tỉnh giấc đi có được không?"
Thẩm An Bình cố nén tức giận, dùng sức đẩy một cái, Quan Tiểu Bảo không hề phòng bị nên bị làm cho lảo đảo.
Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Quan Đại Bảo, nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ nói:"Quan Đại Bảo, đừng ép mình động thủ, mình đã sớm nói qua, cô ấy là cái dạng gì không tới phiên cậu nhận xét."
Nói xong anh sửa sang lại vết nhăn tay áo rồi rời đi.
Thẩm An Bình và Quan Đại Bảo cũng coi như anh em lớn lên từ nhỏ. Bất cứ chuyện hoang đường nào cũng đều làm qua, khi lớn lên thì quan hệ bạn bè cũng như hợp tác lại càng thân thiết hơn. Anh chưa bao giờ nổi giận với Quan Đại Bảo, cho dù bị anh ta mắng bản thân cũng chỉ là cười qua loa.
Anh cũng không biết vì sao những lời Quan Đại Bảo nói khi nãy thật sự rất chói tai, đến nỗi anh không cách nào khống chế được.
Anh say rượu lấy xe chạy như điên trên đường, tiếng động cơ lao vun vút nghe như một khúc nhạc trong đêm. Ánh đèn neon rọi xuống chiếc xe đang vút nhanh trên con đường cao tốc, bỏ lai mọi cảnh vật chậm lại phía sau. Anh hạ tất cả cửa sổ xe xuống, để mặc gió lạnh cắt vào mặt, đau rát. Anh cũng không biết mình đã trên xe chạy hết bao lâu, đến khi về nhà, ngước nhìn lên căn hộ của mình, đầu anh vẫn còn có hơi choáng váng.
Chỗ ở của anh nằm trong khu nhà sang trọng đặc biệt rất yên tĩnh. Nơi này tập trung rất nhiều những kẻ có tiền của, con ông cháu cha sinh sống. Mỗi một căn hộ đều có thiết lập hệ thống khóa riêng, rất là an toàn.
Anh thất tha thất thiểu theo thang máy bước ra, cước bộ rất nhẹ ngay cả đèn cảm ứng của hành lang cũng không có bật sáng. Trước mắt không gian tối đen, anh lảo đảo, lắc lư sờ soạng khóa cửa, thuần thục ấn vào mật mã.
Khóa cửa điện tử vang lên âm thanh tí tách, báo hiệu cửa đã mở thông."Tất___" một tiếng, hành lang chợt sáng lên, không gian tối đen trước mắt anh chợt trở nên sáng ngời. Vì trong bóng tối hơi lâu nên giờ dưới ánh đèn đột ngột sáng rọi, mắt anh chưa thích nghi nên có cảm giác hơi đau. Chờ đến khi mở mắt trở lại, anh phát hiện thấy trước cửa nhà mình có một người đang ngồi ôm gối ngồi đó__là Cố Bình An.
Toàn thân cô cuộn lại thành một khối, vẫn đang không ngừng run lên, mặt vùi vào cánh tay nên không nhìn rõ biểu tình là thế nào. Trên vai đầu tóc vô cùng hỗn độn, ống tay áo cũng bị rũ xuống lộ ra cả cổ tay, trông cô càng cực kỳ gầy gò yếu ớt.
Thẩm An Bình chỉ thấy tim như muốn nhảy ra.
Anh thử tiến về phía trước, nhẹ giọng gọi một câu:"Bình An?"
← Ch. 18 | Ch. 20 → |