Truyện:Quá Sớm - Chương 28

Quá Sớm
Trọn bộ 53 chương
Chương 28
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trên đường về nhà tôi mở điện thoại ra xem, trên màn hình có hiển thị một cuộc gọi nhỡ từ nửa giờ trước, hẳn là Cẩn Du gọi điện tới khi tôi đang ngủ, sau đó Hạ Ngang nghe điện thoại.

Bởi vì vừa ngủ dậy, tôi cảm thấy rất sảng khoái, còn dựa vào ghế chơi trò chơi trên điện thoại.

"Triều Ca..." Từ lúc lên xe vẫn luôn trầm mặc, rốt cuộc Cẩn Du cũng lên tiếng, dưới ánh đèn xe khuôn mặt của anh chỗ sáng chỗ tối.

Tôi "Ừm" một tiếng, chứng tỏ tôi đang nghe.

"Về sau không cần..." Cẩn Du lên tiếng, lại không nói tiếp, vòng vo chuyển chủ đề, hỏi: "Hôm nay quay phim thế nào, thuận lợi không?"

"Không thuận lợi." Tôi lắc đầu, không định nói tiếp. Nghĩ đến ngày hôm qua nói chuyện với Andre, tôi liền hỏi Cẩn Du: "Anh còn nhớ Trần Kỳ không, nhân vật truyền kỳ hồi chúng ta học trung học đó."

Cẩn Du nghĩ một lát: "Bây giờ đang làm cái gì đó về thực phẩm phải không?"

"Đúng vậy." Tôi nói."Thời gian trước cậu ta liên hệ với AC, nói muốn em là người đại diện cho loại mỳ ăn liền mới ra của công ty cậu ta."

Cẩn Du liếc mắt nhìn tôi: "Mỳ ăn liền?"

Tôi ngước cằm lên, cười hì hì hỏi: "Anh nghĩ em có phù hợp không? Trần Kỳ đưa cho AC hai lý do, một vì em và cậu ta là bạn học, hai vì cậu ta cảm thấy hình ảnh của em rất trẻ trung, rất hợp cho việc quảng bá tới nhóm khách hàng trẻ tuổi."

"Trung tâm thương mại Diệp Mậu gần đây cũng đang tìm người phát ngôn, em cũng nên cân nhắc thử xem." Cẩn Du nói.

"Diệp Mậu ư?" Tôi cười hỏi: "Vậy...anh định mời em với giá bao nhiêu?"

Cẩn Du: "Em ra giá đi."

Tôi cười, giọng thản nhiên: "Xem xét tới mối quan hệ giữa chúng ta, em có thể cân nhắc việc miễn phí."

Cẩn Du cũng lập tức cười rộ lên, ngả ngớn hỏi tôi: "Triều Ca, vậy em cảm thấy quan hệ hiện giờ của hai chúng ta là gì?"

Tôi sửng sốt, thành thật đáp: "Khó có thể xác định."

Cẩn Du thu hồi nét cười, thản nhiên nói: "Anh còn tưởng là người yêu cơ."

Tôi cười cho có lệ, sau đó cúi xuống nhìn bàn tay mình, mười ngón tay thon thon. Khi còn bé, Tần Bạch Liên còn trêu ghẹo tôi, nói đây là đôi tay cầm bút, nhưng ai mà dự đoán được, hiện tại tôi lại là một "con hát".

-

Buổi tối, đương lúc tôi nửa ngủ nửa tỉnh, Cẩn Du xoay người lại gần hôn tôi, sau đó kéo dài màn dạo đầu thật tỉ mỉ, tới khi chính thức tiến vào, cơ thể của tôi đã căng cứng cả người đều đang run rẩy.

"Triều Ca..." Cẩn Du thấp giọng gọi tên tôi, bàn tay nóng bỏng nâng mông tôi lên, đâm vào thật sâu, sau đó mỗi lần rút ra đến cửa lại mạnh mẽ đâm vào.

Tôi nâng hai chân quấn lấy vòng eo gầy của Cẩn Du, khoái cảm đã sớm cắn nuốt tôi, tôi cắn môi, dần dần không chịu nổi, hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc.

"Sắp tới sao?" Qua thật lâu, Cẩn Du dừng động tác lại hỏi tôi, tuy rằng hổn hển nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như chưa làm gì, anh còn giúp tôi vén mái tóc đã ẩm ướt trên trán sang một bên.

Tôi "uh" một tiếng, thiếu chút nữa nức nở thành tiếng.

"Nhẫn nhịn một chút nữa thôi, chúng ta sẽ cùng lên..." Nói xong Cẩn Du lại ôm chặt tôi, đẩy nhanh tốc độ dưới thân.

Móng tay tôi bấu chặt lưng của anh, ngay khi cảm thấy chính mình đã trở thành cây cung bị kéo giãn đến cực hạn rồi thì cuối cùng cũng được bắn tên, Cẩn Du gầm nhẹ một tiếng, sau đó chôn thật sâu trong cơ thể tôi.

Đây là một lần khá tuyệt, cả hai đều rất thỏa mãn, tôi đột nhiên nhớ tới câu Cẩn Du hỏi tôi trên xe: "Vậy em cảm thấy quan hệ của hai chúng ta hiện tại là gì?"

Một lúc sau, Cẩn Du lui ra, tôi bật đèn lên, mắt khó chịu hơi nheo lại, rồi ngồi dậy, giúp Cẩn Du cởi bao cao su, không cẩn thận, mấy giọt dịch trắng rơi trên tay tôi.

"Đáng ghét." Tôi nói.

Cẩn Du cười nhẹ, nắm tay tôi không buông.

Tôi dùng ngón cái và ngón giữa ước lượng, cười nói: "Hình như vẫn còn lớn." Sau đó khẽ nhéo một cái, vậy là vật trong tay lại bắt đầu biến đổi.

Ngón tay tôi không vì thế mà ngừng lại, Cẩn Du hừ một tiếng, tôi cười rộ lên, bất ngờ quay lại hỏi: "Cẩn Du, trước kia anh cùng cô ấy một đêm mấy lần?"

Kiểu đùa dai chọc ghẹo tinh thần này, tôi chơi mãi mà không chán, thế nhưng "tuổi thọ" của những giây phút vui vẻ này lại rất ngắn ngủi, một giây trước Cẩn Du còn vì những cái nhéo của tôi mà cảm thấy sung sướng, một giây sau dường như cả hai đã bị sương mù vây kín không thể tìm thấy lối ra.

Cẩn Du cái gì cũng không nói, cả hai cùng đi tắm, sau đó bình thản ôm nhau ngủ.

Nửa đêm nằm ngủ, tôi mơ một giấc mơ thật dài, đến khi tỉnh dậy cũng không nhớ rõ đã mơ thấy gì.

Thức dậy, nhìn đồng hồ trên tường, 5h, bên ngoài ánh sáng mặt trời vẫn còn mờ mờ, quay sang nhìn Cẩn Du, anh vẫn đang ngủ say.

Xốc chăn lên, đôi chân của Cẩn Du lộ ra, đột nhiên cảm thấy hứng thú, tôi nhẹ nhàng đi đến bên kia giường, lấy tay ước lượng chân Cẩn Du, mười tám tuổi, tôi nhớ rõ anh đi cỡ giày số 41, bây giờ có lẽ không còn ở cỡ này nữa rồi.

Chân Cẩn Du có vẻ không được như tay anh, quan sát một lúc tôi thấy, ngón chân cái rất lớn, còn có, các ngón chân của anh đều dài bằng ngón cái.

Tôi nhẹ nhàng đến ngăn kéo lấy mấy lọ sơn móng tay, sau đó cúi đầu sơn móng chân cho anh.

Một ngón, hai ngón, ba ngón...

Cẩn Du không hề tỉnh dậy chỉ vô ý thức giật giật chân.

Tôi thiếu chút nữa cười ra tiếng, đang suy nghĩ có nên đổi màu khác không, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói bất đắc dĩ: "Sao hôm nay dậy sớm vậy?"

Cẩn Du không tức giận, tôi lại tiếp tục sơn móng chân cho anh, không để ý nói: "Anh ngáy to quá, đánh thức em."

Cẩn Du cười khẽ, cũng không phản bác: "Thế à?"

"Đúng vậy." Tôi nói dối không chớp mắt, sau đó ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc hỏi Cẩn Du: "Anh thích màu hồng hay màu vàng?"

Cẩn Du cúi đầu nhìn bàn chân, không nhịn được thở dài, nói: "Anh đi làm đồ ăn."

Khi ăn cháo, tôi nói với Cẩn Du: "Khoảng thời gian này em sẽ rất bận."

Cẩn Du giật mình, nói: "Nhớ ăn cơm đúng giờ."

-

Album mới của tôi sắp đưa ra thị trường, cho nên các chương trình quảng bá hàng ngày không ngừng tăng lên, thời gian rất gấp, buổi trưa ở thành phố Z ăn cơm, buổi tối đã phải đến thành phố khác rồi.

Liên tục một tuần, tôi không trở về nhà, Cẩn Du gọi điện thoại đến, hơn nửa trong số đó lại vào đúng lúc tôi đang thu chương trình, cũng có lúc nhận được, về cơ bản đều là nói vài câu rồi cúp máy, nhưng thật ra thỉnh thoảng nói chuyện với Trần Tử Minh lại có thể nói chuyện phiếm rất lâu, hết công việc rồi đến giá nhà.

Khi đang tẩy trang trong khách sạn, Hạ Ngang có gửi đến một tin nhắn, nói anh phải trở về Pháp, gọi điện đến nhưng điện thoại đã tắt máy.

Thành phố S là thành phố công nghiệp nặng, chạng vạng tối là bầu trời đã xám xịt, Kỷ Tửu Tửu gọi điện tới, nói muốn mời tôi ăn cơm, tôi chỉnh trang lại một chút, rồi xuất phát.

Sau khi du học trở về, Kỷ Tửu Tửu làm giáo viên dạy nhạc tại một trường tiểu học. Đã lâu không gặp Kỷ Tửu Tửu, cô ấy thay đổi rất nhiều, mái tóc dài được thay bằng một mái tóc ngắn gọn gàng.

"Thời trung học tớ cũng như này, trông không giống nữ sinh chút nào." Kỷ Tửu Tửu xoa đầu mình, cười nói.

Năm ngoái, khi ở Pháp, Kỷ Tửu Tửu còn chưa hoàn thành học vị thạc sĩ đã về nước trước thời hạn, nguyên nhân là Bạc Lâm và Kỷ Thiền kết hôn. Đêm đó Kỷ Tửu Tửu về nước, khi sửa sang lại hành lý đã nói muốn trở về chúc phúc cho họ.

Sau khi về nước lại không trở lại Pháp, nguyên nhân trong đó Kỷ Tửu Tửu không nói, tôi cũng không hỏi, nhưng sau đó lại nghe nói thành phố S xuất hiện một bí thư trẻ tuổi.

Kỷ Tửu Tửu rót rượu cho tôi, nụ cười yếu ớt của cô ấy dường như khiến khuôn mặt cô hòa vào ánh sáng.

"Năm ngoái trở về, một tuần trước khi anh ấy kết hôn với Kỷ Thiền, chúng tớ đã xảy ra quan hệ..." Nói tới đây, Kỷ Tửu Tửu ngước mắt lên nhìn tôi, tựa như muốn biết phản ứng của tôi.

"Sau đó, anh ta vẫn kết hôn với Kỷ Thiền?" Tôi hỏi.

"Đúng vậy." Kỷ Tửu Tửu gật đầu."Kết hôn, thời gian trước được truyền thông thành phố S tung hê là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất."

Câu chuyện này trở nên quá buồn cười, tôi không biết nên nói gì, im lặng tiếp tục lắng nghe.

"Sau chuyện kia, tớ không thể đối mặt với người trong nhà, nên chuyển ra ngoài, đúng rồi..." Kỷ Tửu Tửu đột nhiên giơ tay ra cho tôi xem, chỉ thấy ngón áp út của cô ấy đeo một chiếc nhẫn bạch kim.

"Tớ kết hôn rồi." Kỷ Tửu Tửu nói.

Tôi kinh ngạc: "Với ai?"

"Giáo viên dạy thể dục trường tớ, bởi vì là cưới chay, nên không báo cho cậu."

(cưới chay là hình thức không mua nhà, không mua xe, không tổ chức hôn lễ... chỉ đi đăng kí hết hôn. )

"Cậu yêu anh ấy không?"

Kỷ Tửu Tửu trầm mặc.

"Anh ấy rất tốt, mặc dù không có tiền, nhưng đối với tớ rất tốt" Kỷ Tửu Tửu tươi cười, tiếp tục nói: "Sang năm là chúng tớ có thể thuê được một căn nhà, đến lúc đó mới tổ chức hôn lễ."

Vẻ mặt Kỷ Tửu Tửu rất yên ả. Tôi nghĩ, cô ấy đã thực sự buông được Bạc Lâm, nhưng Bạc Lâm thì sao. Dù đã đến nước này nhưng tôi vẫn tin chắc rằng anh ta yêu Kỷ Tửu Tửu, còn vì sao anh ta bỏ Kỷ Tửu Tửu mà chọn Kỷ Thiền, tôi đoán bây giờ Kỷ Tửu Tửu cũng biết rõ, bởi vì với tính cách của cô ấy, nếu mọi chuyện không rõ ràng, cô ấy sẽ không bao giờ buông tay.

"Ba mẹ cậu có đồng ý không?"

Kỷ Tửu Tửu cười nhẹ: "Không đồng ý, Kỷ Thiền được gả cho một người tốt như vậy, bọn họ luôn nghĩ rằng vì sao tớ lại phải lấy công chức quèn chứ."

Tạm biệt Kỷ Tửu Tửu, tôi càng cảm thấy tình yêu chỉ là thứ hại người, tôi không thể nói lời chúc phúc đến Kỷ Tửu Tửu, thậm chí tôi còn cảm thấy tiếc cho cô ấy, nếu cô ấy không gặp gỡ Bạc Lâm, nếu cô ấy không yêu anh ta, cô ấy thực sự có thể tìm được người tốt hơn, khi đó hai người yêu nhau sẽ làm cho người ta thực hâm mộ, khi kết hôn cũng có thể được người thân và bạn bè chúc phúc, trai tài gái sắc, làm cho người khác ghen tị.

Bay chuyến rạng sáng trở lại thành phố Z, đến khi về tới nhà đã là 3h sáng, trăng tỏ sao mờ, xuyên qua rèm cửa, cả phòng tràn đầy ánh sáng. Cẩn Du không ở đây, tôi đeo bịt mắt đi ngủ, ngủ được ba tiếng, thì vì bà dì cả tới thăm mà tỉnh lại.

Tôi nằm trên giường đổ mồ hôi lạnh, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, một bàn tay dịu dàng đặt lên trán tôi.

"Dậy rồi?" Vừa mở mắt đã thấy Cẩn Du ngồi bên giường, nhìn sang, trên tủ đầu giường còn có một bát nước đường nóng hổi.

"Ngồi dậy uống nào." Cẩn Du lại gần, bưng bát nước đường.

"Anh nấu?" Bởi vì vừa tỉnh lại, giọng tôi vẫn còn khàn khàn.

"Lần đầu tiên nấu, nếm thử xem thế nào?"

Tôi uống một ngụm, sau đó đau khổ than: "Quá ngọt."

Cẩn Du nếm thử, nghi ngờ nói: "Không đâu, vừa lắm mà."

Tôi cười: "Em lừa anh đấy."

Cẩn Du cũng cười: "Tần Triều Ca, em nhàm chán quá đấy."

-

Kết thúc đợt quảng bá album, tôi được nghỉ 3 ngày, thời gian trước tôi bận rộn, đến khi tôi rảnh rỗi Cẩn Du lại bắt đầu bận rộn, trung tâm thương mại Diệp Mậu tổ chức hoạt động kỷ niệm 100 năm thành lập.

Diệp Mậu là cửa hiệu lâu đời ở thành phố Z, từ khi bắt đầu đến trường, nữ sinh đều lấy việc có thể mua quần áo ở đây là niềm tự hào, nhưng hồi đó Tần Bạch Liên không thích đưa tôi đến đây.

Nhưng dù vậy, đến ngày kỷ niệm thành lập bà lại đưa tôi đến đây dạo một vòng, bởi vì chỉ có lúc này, Tống Lê Minh cũng sẽ đến, đi cùng với Cẩn Du.

Trước đây, tôi cảm thấy Tần Bạch Liên là tự mình làm đau mình, vì Tống Lê Minh mà đến thành phố Z, lại không muốn Tống Lê Minh biết tới sự tồn tại của mình, nhưng hiện tại tôi cảm thấy so với Tần Bạch Liên tôi mới là kẻ tự làm mình đau hơn, nghĩ lại, chẳng lẽ là gen di truyền?

Mấy ngày nay Diệp Cẩn Du đi sớm về trễ còn tôi thì chỉ ở nhà tập yoga. Cẩn Du để một chiếc thẻ tín dụng trong ngăn kéo, tôi vờ như không thấy, Cẩn Du cũng không nhắc đến.

Buổi chiều hẹn Trần Tử Minh cùng đi xem nhà, khu vực phía Tây vừa bắt đầu phiên giao dịch, là dạng nhà vườn, trên đường đi Trần Tử Minh đùa tôi cóp nhặt lâu như vậy mới chịu phóng tay mua một căn hộ.

Tôi cười cười, sau đó hỏi cậu ta gần đây bận việc gì.

"Xem mắt." Trần Tử Minh lời ít ý nhiều, "Ông già sắp xếp khắp nơi, phiền chết đi được."

Tôi cười sung sướng khi người gặp họa: "Sướng thế còn gì." Sau đó hỏi: "Có gặp được đối tượng nào tốt không?"

Trần Tử Minh lắc đầu: "Có mấy người, nhưng không đến đâu cả."

Tôi: "Từ từ cố gắng chứ, ngày nào đó biết đâu củi khô gặp lửa không cẩn thận lại bốc cháy?"

Trần Tử Minh chịu không nổi liếc nhìn tôi một cái: "Tần Triều Ca, cậu xấu xa quá đấy."

Người môi giới giới thiệu cho tôi những ưu điểm của căn hộ, vì tôi và Trần Tử Minh đi cùng nhau, nên có lẽ anh ta cho rằng tôi và Trần Tử Minh mua nhà tân hôn, nên khi giới thiệu còn nhấn mạnh rằng sau này có con, giao thông ở đây rất thuận lợi cho nên việc đưa đón con đi học sẽ rất dễ dàng.

Trần Tử Minh cười nhìn tôi, sau đó nhìn nhìn xung quanh, hỏi người môi giới: "Một căn hộ thế này thì rộng bao nhiêu?"

"Vì là nhà vườn nên chúng tôi có thể thiết kế vượt tiêu chuẩn nhà nước."

Trần Tử Minh gật gật đầu sau đó lại hỏi người môi giới mấy vấn đề.

Tôi cũng không quá để ý việc mua nhà, nhìn trúng căn hộ này, là vì môi trường của khu vực này rất tốt, gần đây còn có một câu lạc bộ, đợi Tần Bạch Liên ra tù, nếu sau này tôi bận rộn công việc, Tần Bạch Liên cũng có chỗ giải trí.

Trên đường trở về, khi mở cửa xe Trần Tử Minh đột nhiên nói: "Diệp Cẩn Du học đại học chuyên ngành kiến trúc, cậu có thể hỏi ý kiến cậu ta."

"Không cần." Tôi nói: "Tớ tin cậu."

Trần Tử Minh cười to: "Cảm ơn đã tâng bốc, lần khác tớ mua nhà cũng sẽ đến tìm cậu nhờ tư vấn."

Tôi cũng cười: "Không thành vấn đề."

Đúng lúc này, phát hiện ra một bóng người lén lút trốn trong bụi cây, tôi lập tức quay đầu lại, người đàn ông đó đã cầm máy ảnh chạy đi.

"Đứng lại, đồ con rùa." Trần Tử Minh muốn đuổi theo nhưng không còn kịp nữa, chỉ đành chửi tục mấy câu.

Tôi xin lỗi nói: "Liên lụy cậu rồi."

"Không sao." Trần Tử Minh."Tớ cũng không phải ngôi sao, dân thường như tớ được lộ mặt trên báo cũng coi như gặp chuyện tốt, còn cậu nên quan tâm tới chính mình đi, để cho bọn chó đó viết, không biết sẽ viết ra cái gì nữa."

Tôi lắc đầu: "Quỷ mới biết."

Scandal showbiz, không có scandal cũng không thành showbiz. Nếu phóng viên săn ảnh không nỗ lực tìm tòi theo đuôi thì cái giới showbiz này làm gì còn chuyện để nói.

Ví như tôi và Cẩn Du sống chung lâu như vậy mà có xảy ra gì đâu, mới đi xem nhà với Trần Tử Minh có một lần đã bị viết thành Tần Triều Ca cùng bạn trai đi xem nhà ở khu đô thị mới, cử chỉ hai người vô cùng thân thiết, nghi ngờ là mua nhà tân hôn.

Tôi mua một tờ báo giải trí ở ven đường, vừa xem vừa nói chuyện điện thoại với Trần Tử Minh.

Trần Tử Minh nhìn bài báo, vô cùng tức giận vì tay săn ảnh chụp cậu ta quá xấu, rồi cậu ta nói: "Về nhà tớ sẽ đưa tờ báo này cho ông già xem, nói không chừng ông già sẽ không ép tớ đi xem mắt nữa."

Tôi vừa xoay người đi vào, vừa kẹp điện thoại trên vai: "Trần Tử Minh, cậu ít lấy tớ ra làm trò đùa thôi."

Trần Tử Minh cười vui vẻ, đùa: "Không đâu, tớ nói nghiêm túc đấy."

"Được, vậy chúng ta thành mội cặp, bây giờ đi đăng ký luôn." Tôi vừa nói vừa cười, đẩy cửa đi vào, khi cúi đầu cởi giày mới phát hiện có một đôi giày nâu đang nằm trên giá.

Ngẩng đầu lên, Cẩn Du đứng cách đó không xa, môi mỏng mím chặt đầy vẻ lạnh lẽo.

Crypto.com Exchange

Chương (1-53)