← Ch.06 | Ch.08 → |
CHƯƠNG7. 1
Ánh nắng xuyên qua những chấn song của khung cửa sổ chạm trổ tinh xảo lọt vào phòng. Tiểu Hồng đang ngủ chợt giật mình vì trời sáng mà cũng vì hương vị ngọt ngào của giấc mộng đêm qua. Những năm gần đây nàng dậy rất sớm, chỉ cần có chút ánh sáng là nàng đã thức dậy rồi.
Nhưng hôm nay không giống như ngày xưa, khi mở mắt tỉnh lại nàng đã thấy ngay người nam nhân trước mặt, còn rất gần nàng.
A!
Tiểu Hồng mở to mắt, trong khoảnh khắc đó mọi giác quan của nàng đều như không hoạt động, hoang mang nhớ lại. Nàng len lén ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Võ đang ngủ say. Đêm qua từng động tác của hắn đối xử với nàng từng chút một lần lượt hiện ra giống như đèn kéo quân.
Thì ra là giữa nam nữ sẽ có sự thân mật như vậy.
Người lớn tuổi nhất trong Tiền gia chính là phu nhân, còn người lớn lên một chút đã xuất giá, nàng cũng nghe qua chuyện nam nữ nhưng cũng chỉ là hời hợt nhưng Cảnh Võ đã cùng nàng thực hành.
Tiểu Hồng rốt cục cũng hiểu tại sao mọi người chỉ cần nói đến chuyện này cũng sẽ đỏ mặt.
Nàng nhìn Cảnh Võ ngủ, trong lòng ấm áp, lén vươn tay ra, muốn vuốt tay lên mặt hắn để khuôn mặt hắn khắc sâu vào tâm trí nàng, nhưng những đầu ngón tay non nớt kia chưa kịp đụng đến khuôn mặt hắn đã vội rút về. Cảnh Võ nói không sai. Nàng đã thích hắn, nếu không, cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của hắn, đem thân thể cho hắn. Hết lần này tới lần khác, hắn khư khư cố chấp, không nghe nàng khuyên, bất luận như thế nào thì đại tiểu thư nhất định sẽ tin tưởng nàng. Đại tiểu thư cùng Nghiêm công tử, hai người chẳng những thông minh, hơn nữa tài ăn nói cũng giỏi như vậy, không giống miệng của nàng, nhất định có thể làm cho Cảnh Võ quay đầu lại.
Sau đó, có lẽ... Có lẽ hắn có thể hiểu được, nàng thật sự vì muốn tốt cho hắn. Trong lúc này nàng vẫn hy vọng.
Tiểu Hồng cắn cắn môi, nhìn lại Cảnh Võ một cái, quyến luyến không muốn xa, mới ngồi dậy, xuống giường đi tìm quần áo bị ném đầy ra đất. Đôi bàn chân trắng muốt chưa kịp chạm đất đã bị bàn tay to mạnh mẽ níu lấy tay của nàng.
Cảnh Võ thức giấc!
"Nàng muốn đi đâu?" Hắn nhíu đôi mày ngồi dậy, chăn lông rớt xuống lộ ra vùng ngực cường tráng hấp dẫn ánh mắt Tiểu Hồng.
Đêm qua, ngay tại chỗ này nàng không biết mắc cỡ đã hôn, liếm, sờ soạn, đắm đuối, thậm chí trên da thịt hiện giờ còn lưu lại vết răng, A xấu hổ quá! Quần áo nàng nắm trong tay vội che kín thân thể trần truồng, mắc cỡ quá nên nhìn xuống đất, không dám nhìn chằm chằm vào ngực hắn nữa. Tim nàng bỗng đập dữ dội.
"Ta phải đi." Nàng nhắc nhở."Ta đã đáp ứng điều kiện để ngươi thả ta đi."
"Ta không có."
Cái gì?
Tiểu Hồng chợt ngẩng đầu.
"Ngươi rõ ràng đã nói!" Không phải là muốn nuốt lời đó chứ.
Cảnh Võ không đổi sắc mặt, lần nữa lập lại."Ta không có."
Mắt nàng chợt sắc lại, vẻ mặt trở nên thật tình vô cùng."Đừng lo lắng, ta sẽ đi cầu xin thay ngươi, ngươi cho dù vào đại lao, cũng có thể chỉ ba hay năm năm."
Cảnh Võ nhìn nàng. Hắn đè nén tức giận, im lặng buông tay nhảy xuống giường, lấy áo mặc lên."Ta không cần nàng đi cầu xin."
"Như vậy, ngươi muốn đổi ý?"
"Ta không có đổi ý."
"Nhưng ngày hôm qua, ngươi rõ ràng nói! Chỉ cần, chỉ cần ta nguyện ý..." Nàng đỏ bừng cả khuôn mặt, vừa thẹn vừa vội, nói không ra điều kiện, chỉ có thể tiếp tục nói.
"Ngươi nói, "Như vậy" sẽ thả ta đi."
"Không, tự nàng nói, nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, van xin ta thả nàng đi." Cảnh Võ nhìn nàng, nàng cho đến lúc này mới hiểu ra mấu chốt."Nhưng là, ta cũng không có đáp ứng."
Đã bị "Như vậy" nên Tiểu Hồng cũng u mê.
Nhớ lại chuyện hôm qua, thật sự hắn không có đáp ứng bất cứ chuyện gì. Hắn chỉ nói hắn muốn nàng.
"Nhưng là, ngươi đã theo... Ngươi đem ta... Chúng ta đã..." Nàng xấu hổ không dứt, mặt đỏ lên, nhưng vẫn nói không nên lời, chỉ có thể hoang mang rối loạn trách.
"Ngươi, ngươi không giữ lời hứa! ".
" Không, ta chỉ nói dối nàng." Điểm này, hắn cũng là rất thích toan tính thừa nhận.
"Ngươi... Ngươi..." sự mất mát của nàng trước mắt nên muốn mắng cũng mắng không nổi nữa, Cảnh Võ trang phục chỉnh tề xong, mới xoay người nhìn thẳng hồi lâu cũng nói không ra lời nào.
"Năm sau, ta sẽ cưới nàng làm vợ."
Hôm qua, khi nàng vì Tiền Kim Kim nguyện ý đem thân thể đồng ý đáp ứng hắn, , Cảnh Võ giận đến mức mắt biến thành màu đen, ghen tỵ, những rung động trong người hắn bị lí trí thiêu rụi, thiếu chút nữa hắn đã đem nàng ra bóp nát rồi.
Đáng chết, vì kế hoạch nên hắn phải đợi đến năm sau mới có thể cưới Tiểu Hồng. Trong khoảng thời gian này, hắn quyết định đối đãi với nàng thật tốt, không để cho nàng có cơ hội tìm người đàn ông khác mà báo đáp.
Tiểu Hồng còn ngu ngơ ở nơi đó.
Cái gì? Hắn nói cái gì?
Hắn nói -- muốn kết hôn cùng nàng? Nhưng nếu, Cảnh Võ lúc trước không xảy ra chuyện này chắc nàng cực kì vui sướng. Nhưng đã đến nước này, nàng căn bản không vui nổi, chỉ cảm thấy hắn giờ khắc này, nói muốn kết hôn nàng, hay cùng nàng đẩy mạnh xuống sông cũng không có gì khác biệt.
Cảnh Võ tiếp tục lạnh lùng không chút nể tình ra lệnh "Trước khi thành thân nàng vẫn phải ở đây" Tiếp theo, hắn cầm lấy cây đao trên bàn rồi ra khỏi phòng ngủ.
Cho đến khi bóng dáng kia mất hút Tiểu Hồng mới định thần lại, Nàng lo lắng chạy lên trước, xuyên qua khách sãnh, kéo mở cửa, tức giận không dứt hô to.
"Cảnh Võ, ta không lấy chồng!" Nàng giận đến dậm chân thật mạnh, quyết định phản kháng.
"Ngươi nghe được không? Ta không lấy chồng! Ta không lấy ngươi..."
Hắn không quay đầu lại, thậm chí không có dừng bước lại.
"Ngươi là tên nuốt lời khốn kiếp!" Tiểu Hồng la hét. Đây là tiếng kêu tức giận nhất mà nàng nghĩ ra. lần lượt quanh quẩn ở trong đình viện.
"Cảnh Võ!"
Tiểu Hồng không thể tin được, mình lại nhìn lầm người. Qua nhiều năm nàng đi theo bên cạnh đại tiểu thư, giúp đại tiểu thư nói chuyện làm ăn, nàng biết cách thăm dò tin tức, biết cách uy hiếp, và cũng biết nhìn người.
Cũng bởi vì như thế, nàng trước sau tin tưởng, Cảnh Võ không phải là người xấu, hắn làm việc ác đó nhất định đằng sau có nguyên nhân.
Cho dù hắn chém bị thương Nghiêm công tử, cho dù hắn cùng Lưu Nghiễm liên thủ, lấy của Nghiêm gia một khoản tiền lớn, nàng vẫn cho hắn là quân tử, làm những việc kia chắc hắn có nổi khổ tâm nào đó.
Nhưng đến hôm nay, quá nhiều chuyện chứng minh lúc trước nàng quá ngây thơ, cũng có thể nói là sai lầm. Kể từ khi bị Cảnh Võ bắt trở về, hắn càng tăng thêm người hầu hạ, nàng bất luận đi tới chỗ nào, phía sau cũng đều một nhóm lớn bám đuôi, bọn nha hoàn nhắm mắt nhắm mũi theo sau. Không dám lơ là nếu không sợ nàng đánh bất tỉnh. Tiểu Hồng bất luận tỉnh, ngủ, đều ở lo lắng, cái gọi là kế hoạch rốt cuộc là tiến hành tới chỗ nào rồi? Nhưng là duy nhất có thể thấy rõ là trước sau nàng vẫn không thấy bóng dáng Cảnh Võ.
Nàng nói với người hầu hạ nàng, rằng nàng muốn gặp Cảnh Võ, nhưng ai cũng nói là hắn đã ra ngoài vẫn chưa về.
Chẳng lẽ, hắn tránh nàng sao?
Kiểu này cùng không thể rời đi, giống như trước để cho Tiểu Hồng khổ sở. Nàng suy đi nghĩ lại, rốt cuộc quyết định không ăn nữa.
"Ta không ăn."
Lần này nói không ra lời, tất cả sắc mặt nha hoàn trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Tiểu Hồng cô nương?"
"Đi nói cho Cảnh Võ, trừ phi hắn thả ta đi ra ngoài, nếu không ta sẽ không ăn một miếng thức ăn."
Nàng cố gắng không nhìn tới trên bàn thịnh soạn món ngon.
"Nhưng không ăn cái gì, thân thể của ngài sẽ chịu không nổi."
Nha hoàn đau khổ khuyên. Lúc này, Tiểu Hồng hai mắt nhắm nghiền.
"Ta sẽ không ăn " nàng cường điệu.
Bọn nha hoàn không làm được gì, chỉ có thể ở một bên cố khuyên, nhưng một canh giờ đi qua, hai canh giờ đi qua, thức ăn trên bàn tất cả đều nguội lạnh, Tiểu Hồng vẫn là không chịu ăn, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ dọn xuống. Một bữa ăn triển khai sắc hương vị đều đủ cả, đưa tới đồ ăn càng lúc càng khiến người khó có thể chống cự.
Từ nướng nhũ chim bồ câu, da gà giòn, đến thịt kho tàu, thịt bò hấp cá hoa vàng, rồi đến đường phèn canh hạt sen, cây mơ cao, đậu hủ, dưa chua áp, phật nhảy tường, những thứ thức ăn ngon nhiều đến ngay cả cái bàn đều không để hết.
Mỗi một món ăn, chỉ là nhìn cũng có thể làm cho người ta nước miếng chảy ròng, mà bụng đói nhưng Tiểu Hồn là kiên nhẫn, không chịu động đũa một chút nào.
Thấy nàng ý chí kiên định, bọn nha hoàn, bắt đầu đổi biện pháp, hướng nàng thiện lương tính tình hạ thủ."Tiểu Hồng cô nương, xin cô đó ăn một chút gì đi!"
"Đúng a!"
"Bằng không, cũng uống một ngụm trà?"
"Ngài không ăn, chúng tôi cũng sẽ chịu phạt."
"Ngài nhẫn tâm xem chúng tôi chịu phạt sao?"
"Tiểu Hồng cô nương? van xin ngài."
Nàng cũng là nha hoàn, dĩ nhiên biết nha hoàn làm khó. Nhưng là, đang mang đại cục, nàng chỉ có thể đắc tội, hạ quyết tâm, tiếp tục tiến hành tuyệt thực để chống đối.
Ba ngày trôi qua, Tiểu Hồng không ăn uống gì.
Những nha hoàn ngoài cửa chưa từ bỏ ý định, khuyên nàng ra khỏi cửa phòng, đến trong đình viện lớn giải sầu, vừa đưa tới chút cháo loãng đặt ở trên bàn, nhưng là nàng đói bụng đến dạ dày đau, sớm đã không muốn ăn.
Bông tuyết, từng mãnh rơi xuống.
Tiểu Hồng khoác chiếc áo ấm, ngồi ở trên ghế trong đình, nhìn ngoài đình bị tuyết trắng bao trùm đình viện thành một màu trắng. Trong bụng truyền đến cô lỗ cô lỗ tiếng kêu, nàng trong lòng lộn xộn, không tự chủ được nhớ tới Cảnh Võ, mắt tự nhiên đo đỏ.
Ngày thứ ba, hắn vẫn không có xuất hiện.
Nàng bụng càng đói, càng suy nghĩ lung tung.
Cũng đến lúc này, có phải nàng không thể hy vọng vào Cảnh Võ nữa sao? Chẳng lẽ, hắn để nàng chết đói, cũng không nguyện để nàng đi sao?
Mặc dù nói, hắn từng nói qua muốn kết hôn với nàng, nhưng không chừng chẳng qua là thuận miệng nói thôi, trong lòng của hắn chắc là xem nàng là thứ xui quẩy phiền toái
Nếu nàng chết đói thật thì chắc là giảm đi một cái phiền toái cho hắn?
Hắn, hắn hắn hắn hắn hắn, thật ra thì, trong lòng của hắn một chút cũng không cần nàng sao?
minhtrangxx87 CHƯƠNG 7. 2
Nghĩ tới đó, Tiểu Hồng bắt đầu chảy nước mắt
Đình ngoài bông tuyết, vẫn không có thanh bay xuống. Khí trời lạnh quá lạnh quá, lạnh đến ngay cả thở ra hơi thở cũng hóa thành một làn khói trắng. Nhìn tuyết trắng, nàng không biết tính sao, lại nhớ đến trước kia, bưng trà cho Cảnh Võ uống.
Khi đó, nàng còn len lén ngưỡng mộ hắn.
Khi đó, hắn đang cầm tay nàng, uống cạn chén kia trà.
Khi đó, nàng lặng lẽ cho rằng hắn thích nàng, còn vì thế mà mừng rỡ. Bất cứ lúc nào cũng thấy trong lòng ngọt ngào.
Giọt nước mắt ấm áp trong phút chốc lăn xuống khuôn mặt tái nhợt của nàng. Dư vị ngọt ngào trong lòng đã chuyển sang nỗi day dứt đau khổ. Không chỉ có như thế, lòng của nàng còn cảm thấy đau, quá đau, giống như là có người đã dùng hết sức để đả kích nàng.
Cả người nàng như nhũn ra, thấy đau ngực, giơ tay định lau đi nước mắt trên mặt, lại phát hiện bản thân không còn chút sức lực, không cách nào giơ tay lên mặt được.
Giọng của nha hoàn từ xa truyền đến.
"Tiểu Hồng cô nương, ngài có khỏe không?"
"Ta... Ta không sao..." Nàng ráng sức nói, không muốn ở trước mặt nha hoàn tiếp tục khóc.
Nhưng khi nàng cố gắng đứng dậy, đi trở về phòng, thì bóng đen bao phủ khắp người nàng trong nháy mắt, Tiểu Hồng té xỉu.
"Tại sao không ai cho ta biết?"
Nghe được tin tức Tiểu Hồng đói bất tỉnh, Cảnh Võ trong thời gian ngắn nhất vội vã chạy trở lại.
"Là bọn nha hoàn tự ý cho là cô nương đói đã lâu, tự nhiên sẽ ăn. Các nàng tự lo lắng mọi chuyện nên không báo sợ quấy rầy chánh sự."
Thái dương Cảnh Võ nhíu lại, nắm chặt tay.
Đáng chết, đồ chết tiệt "Chánh sự"! "Sau này chỉ cần là việc của nàng, bất luận việc lớn việc nhỏ, ta cũng muốn nghe!"
Tổng quản cuống quít gật đầu.
"Dạ, tôi nhất định phái người thông báo, nhất định."
Cước bộ Cảnh Võ không ngừng.
"Đại phu đâu?"
"Đã tới rồi."
Tổng quản bước nhanh đuổi theo.
"Đại phu nói, Tiểu Hồng cô nương lâu không ăn cơm, phải điều dưỡng thật tốt. Nhưng là, Tiểu Hồng cô nương vẫn là không chịu ăn cơm, ngay cả thuốc cũng không chịu uống."
Hắn len lén nhìn coi sắc mặt chủ tử, kiên trì nói một hơi
"Nàng nói, trừ phi chủ tử thả nàng, nếu không thà rằng chết đói."
Cảnh Võ cắn chặt răng.
"Nàng mấy ngày không ăn rồi?"
"Đến hôm nay, đã là ngày thứ ba."
Đáng chết, cái tiểu nữ nhân kia thật là quật cường!
"Gọi phòng bếp chuẩn bị chút ít cháo loãng, lập tức đưa tới."
"Dạ." Tổng quản đáp, tự mình chạy đi phòng bếp.
Cảnh Võ bước nhanh xuyên qua hành lang gấp khúc, bước vào viện rộng lớn. Mấy nha đầu nhìn lên, biết là đại họa, mọi người xanh cả mặt, run rẩy không dứt.
"Đi ra ngoài." Hắn lạnh giọng hạ lệnh.
Tất cả nha hoàn như được đại xá, mọi người phía sau tiếp trước chạy đi ra ngoài như gặp cướp.
Cảnh Võ bỏ đi cái bao tay, đi vào trong phòng ngủ, cách một tấm màn lụa, mơ hồ có thể nhìn thấy Tiểu Hồng nằm ở bên trong.
Hắn đi ra phía trước, nhấc màn lụa lên.
Thiếu nữ nằm ở trên giường xinh xắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tuyết.
Mới mấy ngày ngắn ngủn, nhưng nàng lại gầy nhiều như vậy.
Cảnh Võ ở bên giường ngồi xuống, đưa tay dò mạch cổ của nàng, xác định mạch đập nàng mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn đang đập, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nằm ở nơi đó, thoạt nhìn thấy đã yếu mà còn thất thần, khô khốc vì mấy ngày không ăn uống. Thân thể đã gầy yếu như vậy, làm sao chịu nổi ba ngày không ăn uống gì? Hắn bận rộn..."Chánh sự" chết tiệt gì đó, chính là hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết chuyện đó cho xong, để cho Tiểu Hồng có thể sớm ngày nhập môn, ai biết nàng làm ra loại việc ngốc này chứ.
Bàn tay to lành lạnh, xoa khuôn mặt tái nhợt tái nhợt của nàng tỏ ý thương tiếc vô hạn.
Xúc cảm ấm áp kia khiến Tiểu Hồng chậm rãi tỉnh lại. Nàng mở mắt, nhìn thấy Cảnh Võ trên thành giường còn hoảng hốt cho là mình vẫn đang ở trong mộng.
"Cảnh... Cảnh Võ?" Nàng còn đang mê man, tiếng gọi cũng thật yếu ớt.
Hắn nheo mày rậm, không rút tay về, nhẹ nhàng lấy ngón cái khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Tại sao không ăn cơm?"
Tiểu Hồng nhắm mắt lại, sau nữa mở mắt ra, xác định hắn trước mắt, không phải là nàng đang ảo giác. Hắn thật trở lại, hơn nữa an vị ở bên giường của nàng.
Nàng trừng mắt nhìn, đầu mũi đau xót.
"Ngươi không phải là không quan tâm ta sao? Ngươi không phải là bất kể sự sống chết của ta sao?"
Nàng quay mặt đi, không chịu nhìn."Bây giờ tại sao lại muốn tới hỏi cái này?"
Bàn tay đem mặt của nàng quay lại.
"Ta đang bận." Trong mắt của hắn có điều gì khó nói.
Tiểu Hồng Không có chút phản kháng, mím cái miệng nhỏ nhắn tái nhợt, nhìn Cảnh Võ, trong lòng chẳng những giận hắn, cũng thật giận mình.
Rõ ràng đã sớm nghĩ kỹ, nếu là hắn tới, nàng sẽ phải nhắc lại quyết tâm ra đi. Nhưng là, hôm nay thấy hắn, nàng bật thốt lên trước hết cũng là oán trách hắn chẳng quan tâm nàng.
Nước mắt, từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cảnh Võ vươn tay, lau đi một ít giọt nước mắt khiến cho hắn thấy đau ngực.
"Bọn họ không có nói cho ta biết."
Cho nên, hắn là quan tâm nàng?
Tiểu Hồng cắn môi, rưng rưng nhìn thấy hắn, nho nhỏ hy vọng vừa lặng lẽ dâng lên."Cho nên, ngươi không biết?"
"Ta không biết." Nghe thế một câu, lòng của nàng thấy ấm áp. Ai biết, trong nháy mắt, lời hắn nói ra khỏi miệng giống như là một thùng nước lạnh chạm mặt nàng."Làm như vậy, thật rất ngu." Cảnh Võ tàn khốc bình luận, tròng mắt đen u ám nhìn nàng."Tuyệt thực cũng không thể khiến ta thả nàng đi, khi tất yếu, ta sẽ rót đồ ăn cho nàng."
"Ngươi ghê tởm này -- "
Tiểu Hồng tức giận ngồi dậy, nghĩ muốn đẩy hắn ra nhưng bởi vì đứng dậy quá nhanh, trước mắt lần nữa tối sầm, cả người choáng váng không dứt, thiếu chút nữa vừa muốn té xỉu.
Cảnh Võ tiếp được nàng, thuận thế ôm vào trong ngực, mới không có làm cho nàng té xuống giường.
"Buông —..." Miệng nàng trắng bệch, ngồi phịch ở trong lòng ngực của hắn, nhưng còn muốn phản kháng. Bất đắc dĩ toàn thân nàng vô lực, căn bản không thể động đậy.
Nàng suy yếu để cho Cảnh Võ kinh hãi tức giận. Nàng thậm chí không có khí lực đẩy hắn.
"Ngươi đáng giận." Nàng ảo não, bực mình vừa suy yếu, hàm chứa nước mắt mắng.
Không để ý tới phản kháng yếu ớt kia, Cảnh Võ đem thân thể nàng ôm lấy, làm cho nàng ngồi ở trên bắp đùi mình, dựa vào lồng ngực của hắn. Đang lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa."Đi vào." Hắn cất giọng nói.
Nghe được có người muốn vào, Tiểu Hồng có chút bối rối, cảm xúc xấu hổ vừa toát lên đầu. Nàng giãy dụa, muốn từ trên đùi của hắn xuống, nhưng không có khí lực.
"Nàng đứng cũng không vững, còn muốn đi nơi nào?" Hắn ngồi ở trên giường, một tay nắm cả hông của nàng.
"Để cho ta đi xuống..." Nàng xấu hổ đỏ mặt, khẩn trương yêu cầu."Ta sẽ không chạy trốn, như vậy... Như vậy không ra thể thống gì..."
"Đáng đời nàng." Hắn vòng ôm càng chặt hơn, còn tựa vào bên tai nàng, vừa căm tức vừa ác ý nói: "Đây chính là hậu quả nàng không ăn cơm."
Nha hoàn cảnh giác sợ hãi, đã bưng cháo loãng, cẩn thận nhẹ nhàng đi đến.
Tiểu Hồng lúng túng không dứt, thật sự là xấu hổ khi bị người khác bắt gặp, không thể làm gì khác hơn là đem gương mặt vùi vào trong ngực Cảnh Võ, không dám ngẩng đầu, chỉ dám liếc mắt nhìn. Hắn một tay nhận lấy cháo loãng nha hoàn đưa lên, cũng không để ý có người ngoài, cứ như vậy dùng cánh tay sắt vòng quanh nàng, một tay nắm chén, một tay cầm thìa, múc một ngụm cháo loãng, tự mình uy hiếp nàng."Mau ăn, nếu không đừng trách ta rót."
Tiểu Hồng cắn môi, tức giận nhìn chằm chằm hắn
"Nàng không ăn thì ta còn nhiều phương pháp để nàng mở miệng."
Nàng biết hắn là nói thật
Nha hoàn bên cạnh, đã sớm thức thời lui ra ngoài.
Tiểu Hồng vừa tức vừa quẫn, nhưng là nhìn vẻ mặt hắn bá đạo, trong lòng vừa không khỏi động."Ngươi tại sao muốn quan tâm ta có ăn cơm hay không?"
Cảnh Võ buồn bã, bàn tay to nắm thìa, lược lược căng thẳng.
Nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, là như thế thấp thỏm bất an, như thế sầu lo.
Mặc dù, hắn không thể hướng nàng đảm nhiệm hết thảy, nhưng là tối thiểu, hắn có thể làm cho nàng biết một chuyện.
Hắn ngắm nhìn nàng, khàn giọng nói: "Bởi vì ta muốn"
Tiểu Hồng nhẹ thở dốc một hơi, trèo ở vạt áo của hắn, chiến chiến rưng rưng xác nhận."Thật?"
"Thật."
Thanh âm của hắn, ngoài ý muốn khàn khàn.
Thìa lần nữa tiến tới bên mồm của nàng. Cảnh Võ nhìn nàng, nói ra lời khẩn cầu nhất từ lúc chào đời đến nay.
"Cho nên, đem cháo ăn, có được hay không?"
Có chút cứng ngắc, nhưng trong mắt của hắn không thể che hết lo lắng.
Tiểu Hồng cho là mình sắp khóc lên. Trên thực tế, nước mắt đã sớm chảy xuống má phấn.
Hắn dịu dàng, cùng với hắn thừa nhận chuyện, làm cho nàng nguyện ý mềm hoá, không hề kiên trì lấy sức khỏe bản thân, bức bách hắn để nàng rời đi. Vào giờ khắc này, những chuyện khác, cũng trở nên không quan trọng.
Lần này, nàng không tiếp tục phản kháng, mở ra cái miệng nhỏ nhắn, nuốt cháo loãng xuống miệng.
Chẳng qua là, lâu không ăn cơm, thức ăn vừa vào miệng, nàng nhưng lại không nhịn được muồn ói. Nàng lấy tay đảo im miệng, qua một lúc lâu, mới có thể đem kia một ngụm nhỏ cháo loãng nuốt xuống."Thật xin lỗi." Sợ hắn cho là nàng là đổi ý không ăn, nàng cuống quít ngẩng đầu, cố gắng giải thích.
"Ta không có chịu được -..."
"Nàng bụng rỗng quá lâu, vừa bắt đầu cũng là như vậy." Cảnh Võ trấn an, trong mắt dịu dàng, không có trách cứ."Không vội, sau một, hai muỗng, sẽ tốt hơn thôi."
"uh"
Nàng ngoan thuần phục, từ trong tay của hắn nuốt xuống muỗng cháo loãng thứ hai, cảm giác buồn nôn quả nhiên không hề mãnh liệt như vậy nữa. Hắn từ từ nhìn nàng, khi nàng nuốt xuống mới múc một thìa khác, không mang đến áp lực cho nàng. Cho đến khi chén trong tay Cảnh Võ đã trống một nửa, nàng mới ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nhìn hắn.
"Ta ăn không vô." Tiểu Hồng nhẹ nói, sợ hắn không tin, còn mạnh hơn."Thật."
"Ta biết."
Hắn đem bát cháo còn dư để trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, giơ ngón cái, nhẹ nhàng lau nước cháo đọng trên khóe miệng của nàng.
Khuôn mặt Tiểu Hồng đỏ bừng, nhìn nam nhân trước mặt này, trong lòng rất ấm áp. Mặc kệ hắn vỗ về nàng, nâng người nàng lên, cúi đầu hôn nàng. Nàng có thể nghe thấy nhịp đập của mình. Vốn là, Tiểu Hồng còn tưởng rằng, Cảnh Võ lại muốn nàng. Nhưng, hắn chỉ là vỗ về nàng nhẹ nhàng. Sau khi hôn nàng hắn dịu dàng ôm nàng nằm lại trên giường.
Hắn làm cho nàng tựa trong ngực, lòng bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về lưng. Nàng hai mắt nhắm nghiền, cổ họng cùng ngực khẽ co rút nhanh.
Cảnh Võ tim đập mạnh nhẹ nhàng vuốt ve.
Nàng quá mệt mỏi, không muốn chống cự cái gì nữa, cũng không muốn tranh chấp cùng hắn, không muốn phá hỏng cái không khí ấm áp hạnh phúc này.
Hắn ở đây mới là quan trọng nhất.
Tiểu Hồng trốn tránh thực tế, lắng nghe nhịp tim hắn đập, sà vào lòng hắn không nghĩ nhiều đến cái khác.
Không lâu sau nàng vào giấc ngủ Cảnh Võ trước sau không rời khỏi nàng.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |