Hàn đàm kiều diễm (bảy)
← Ch.196 | Ch.198 → |
"Muốn ăn cá mẫu tử cũng là do chàng cam tâm tình nguyện, chính là vì nương tử quan tâm chàng, nên mới muốn thỏa mãn yêu cầu của chàng chứ." Lấy câu nói hắn lặp đi lặp lại trăm ngàn lần để chặn miệng hắn, Mộ Lăng Không có cảm giác giải được hận.
Lúc trước, nàng cũng bị Đế Tuấn dùng ba chữ cá mẫu tử này làm tức đến muốn lật bàn.
Cũng nên đến phiên nàng rồi!
Oa ken két.
"Nương tủ, nàng nhất định là ngây người ở trong núi quá lâu, gió lạnh thổi tới, nhiễm phong hàn, cho nên chuyenj trước kia nhớ nhầm rồi." Hắn đem thung nước đạp vào hàn đàm, trở tay ôm nàng vào lòng, không một chút hoang mang phản bác, quay người trở về: "Vẫn muốn ăn cá mẫu tử để vi phu cùng nàng sinh con nít nha, ta khuyên nàng thật lâu, nói vật kia không thể không ăn, nương tủ cũng không chịu đồng ý, hết cách rồi, ta chỉ còn biện pháp dẫn nàng đến đây, để nương tử tận mắt chứng kiến, loại cá này căn bản là không có ăn đâu!
Mộ Lăng Không trợn mắt há hốc mồm!
Trời ơi!
Trên thế giới này có ai hèn hạ, vô sỉ, xấu xa hơn hắn không?
Nhìn hắn trời sinh khuôn mặt khả ái, vẻ mặt vô tội, mắt to long lanh, lông mì dài, rậm như cánh quạt, hết sức hồn nhiên.
Nếu như không phải biết rõ hắn làm người ta tức đến cắn răng nghiến lợi thì ngay cả Mộ Lăng Không cũng hoài nghi, có phải nàng nhớ nhầm không.
"Tiêu Trúc!!! Tiểu Báo Tuer bình thường nhanh nhẹn nhào qua, một lòng xoắn tay hắn: "Ngươi lừa ta! Bản thân làm ra chuyện, thất lạc đại nhân, liền đẩy lên người ta, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét."
Hắn không tốn nhiều sức lực ôm nàng đứng lên, vẫn không quên vuốt áo khoác dinh đầy bụi đất, một tay ôm eo Mộ Lăng Không, vì nàng phát uy...
Thuận tiện thêm dầu vào lửa: "Tiểu Bắc, nói cho phu nhân, lúc trước người nói muốn ăn cá mẫu tử là ai?"
Thị vệ buồn bực quay mặt đi chỗ khác, nào dám tham dự đề tài giữa hai vị chủ tử, cả hai người hắn đều đắc tội không nổi.
← Ch. 196 | Ch. 198 → |