Khống chế tính cách tùy hứng (8)
← Ch.117 | Ch.119 → |
Nàng bại cũng không oan uổng.
Đế Tuấn nghiêng đầu, hừ lạnh một tiếng: "Nương tử của ta nói các ngươi đang nghe lén? Có chuyện này sao?"
Tiểu Nam lập tức hốt hoảng xua tay, giả bộ vẻ mặt vô tội hết sức 'chân thành': "Lỗ tai thuộc hạ từ nhỏ đã lãng, nghe không rõ ràng âm thanh ở xa, mới vừa đang bận cho "con lừa đen" ăn cỏ khô!"
Tiểu Bắc từ trước đến giờ không cơ trí bằng Tiểu Nam.
Nhưng mà lần này phản ứng của hắn cũng không chậm.
Thật thà cười cười, có chút ngượng ngùng hỏ: "Gia, thuộc hạ thất thần, ngài có phân phó, có thể hay không nói lại lần nữa."
Đế Tuấn lập tức vui vẻ: "Nương tử, nghe không? Bọn họ thật không nhìn thấy, nàng cũng không phải ngượng ngùng a!"
Tiểu Nam và Tiểu Bắc lập tức cùng phụ họa, gật đầu như bằm tỏi: "Chủ tử nói không sai."
Mộ Lăng Không nghiến lợi, phí hết sức mới chịu đựng không kích động gầm lên.
Không nghe thấy? Không nghe thấy mới là lạ!
Nhìn bọn họ hiện tại nín cười đến nghẹn, gương mặt cúng ngắc mà vặn vẹo, căn bản sợ cười thành tiếng, bị nàng trở mặt không nhận hức phu quân, bọn họ lập tức bị bẻ gãy cổ ném ở ven đường.
Đế Tuấn là người tinh tường, làm sao có thể không nhìn ra.
Hắn chính là hiểu nhưng giả bộ hồ đồ.
"Xe ngựa này, chàng yêu thì liền ngồi, ta cười "con lừa đen" a." Đế Tuấn thích, một mình ở trong đó mà giày vò, dù hắn có lật cả nóc xe lên nàng cũng không muốn để ý.
Dù sao, nàng tuyệt đối sẽ không cùng hắn làm những chuyện mất mặt.
Mộ Lăng Không phiền não nắm tóc: "Hiện tại ta muốn yên lặng một chút, không cho phép chàng đi theo. Nếu chàng rảnh rỗi quá thì đi chăm sóc "con lừa đen" ăn cỏ. Ngày mai ta còn phải cưỡi đấy!"
"Không được, nương tử phải ở cùng vi phu. Nếu nàng thật sự muốn cưỡi, ta thật sự không để ý cùng cười chung với nàng." Nụ cười bỉ ổi xuất hiện, hai con mắt của Đế Tuấn híp lại thành một đường, vô cũng mong đợi chuyện đó.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |