Ám hương các (1)
← Ch.017 | Ch.019 → |
"Á! Đau...Nam Cung...Thiếu gia...Đau!" Chỉ thấy tay Liên Nhi bị vặn ngược lại, Nam Cung thiếu gia đang làm cái gì vậy?
"Không phải người thích kéo tay ta sao?" Nói xong thì tăng thêm lực trên tay. Lúc này đã có rất nhiều người chạy lại xem, khi thấy Nam Cung thiếu gia ra tay với Liên Nhi thì không có ai đồng tình hết, nguyên nhân rất đơn giản, kể từ khi Nam Cung thiếu phu nhân biến mất, Nam Cung thiếu gia lại trở về bộ dạng lúc trước, làm bọn họ khổ không thể tả.
Mà tất cả việc này, Liên nhi cũng không biết, nàng ta chỉ một bụng nghĩ sẽ gả cho chàng.
"Nam Cung thiếu gia, người mau buông Liên Nhi ra." Mà cái người phụ thân xem con gái là 'hàng hóa' không nhịn được lên tiếng. Chuyện gì xảy ra đây? Nhưng Nam Cung Hi liếc cũng không liếc hắn.
"Không phải ngươi muốn ta thu phòng ngươi sao?" Thấy Liên nhi gật đầu, Nam Cung Hi nhoẻn miệng, nặn ra một câu: "Chỉ cần ngươi cởi hết quần áo, chạy một vòng trên đường, ta sẽ thu ngươi."
Tất cả mọi người sửng sốt, căn bản cái này là không muốn nàng ta đi. Nếu Liên Nhi này thật sự không mặc quần áo chạy một vòng, về sau ai muốn cưới chứ? Liên Nhi không dám tin nhìn chàng, mới vừa qua một ngày, sao Nam Cung thiếu gia lại trở thành một người khác vậy?
"Thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa?" Chàng lạnh lùng nhìn nàng ta, Liên nhi lắc đầu một cái, việc này không thể nào, "Về sau nếu ai dám cưới ả, ta sẽ đập nát nhà hắn." Quẳng xong câu này, Nam Cung Hi liền rời đi.
"Nha đầu thối! Cho ngươi đi chọc Nam Cung thiếu gia!" Nam tử phụ thân kia không ngừng đánh chửi nàng ta, tại sao con hắn lại trở thành vật vô dụng rồi? Qua không bao lâu chắc chắn những người kia sẽ đến lấy lại tiền mừng, nghĩ đến nhiều tiền 'bay' đi, hắn xuống tay càng nặng thêm.
Sau Liên Nhi mới biết được, thì ra sau ngày đó, khi nàng ta rời phủ Nam Cung, không bao lâu thì Nam Cung thiếu phu nhân biến mất, mà từ lúc đó, Nam Cung thiếu gia lại trở về hình dáng lúc trước. Bởi vậy, bây giờ nàng ta cũng không dám bước chân ra khỏi nhà, vì hễ người trên đường thấy nàng ta, thì trực tiếp mắng nàng ta không biết xấu hổ, nếu không phải vì nàng ta xuất hiện, Nam Cung thiếu gia có trở thành như vậy sao?
Chuyện này truyền đến tai Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo, bà vỗ vỗ ngực mình, hoàn hảo là không cho Hi nhi cưới Liên Nhi gì đó, nếu không, con bà sẽ đem người ta chém chết nha! Tinh nhi, con đang ở đâu? Con mau nhanh trở về nha! Phủ Nam Cung rất cần có con! Thượng Quan Mân thầm hô to trong lòng.
**DP*DP**
Hảo Quy Quán, không, bây giờ thì đã đổi thành Ám Hương Các rồi.
"Tinh nhi, Tinh nhi tốt, cô đừng lấy nữa, tiền của ta***" Giờ phút này, lão bản cũng không thèm để ý đến người khác, khóc lóc ầm ĩ, nàng thật sự khóc không ra nước mắt mà, đó là bạc của nàng nha!
"Lâm Nhược Tịch! Cô đừng có quan trọng quá vấn đề được không? Cái này gọi là đầu tư, đầu tư có hiểu hay không?!!" Quý Tinh rống to, nhắc tới vị lão bản còn nhỏ tuổi hơn nàng, lại đào hôn bỏ nhà đi, không biết đi nơi nào học, mà bắt chước người ta mở kỹ viện, nhưng lại không biết kinh doanh, nên mới ế ẩm như trước kia vậy.
"Nhưng mà, Tinh nhi, tiền riêng của ta đều đã lấy hết ra, mà cô.... ? Thật sự nàng (Lâm Nhược Tịch) không dám nhìn thẳng nàng (Quý Tinh), họ đều sợ nàng, thật không biết ai mới là lão bản đây?
"Tiền kiếm được đều đưa cho cô, được rồi chứ!"
Nghe cái này, hai mắt Lâm Nhược Tịch lóe sáng nhìn nàng, "Có thật không?"
Quý Tinh gật đầu một cái, "Nhược Tịch! Chỉnh sửa cái gì đều phải dùng thứ tốt, sau đó, phải đổi hết tên cho các nàng, còn ta sẽ giúp bọn họ soạn vài khúc khiêu vũ mới..." Nghe được lời nàng nói, những người bên cạnh đều xông lên, họ bội phục vị Nhị lão bản này lắm, còn Lâm Nhược Tịch thì trừng mắt nhìn những gia hỏa 'ăn cây táo rào cây sung' kia.
← Ch. 017 | Ch. 019 → |