Vay nóng Tima

Truyện:Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo - Chương 120

Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Trọn bộ 150 chương
Chương 120
Dù là ai cũng không thể ngăn nàng báo thù (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-150)

Siêu sale Shopee


"Nếu so với trước đây, ngươi còn thông minh hơn." Người ngoài cửa đi vào nói, Qúy Tinh bật cười, "Dù thông minh hơn cũng không thể so với ngươi được, đúng không nào, Diệp Thiên?" Nàng gọi tên của ông ta."Có can đảm, đứa bé kia là hài tử của Hi Nhi? Haizz, ngươi đừng phủ nhận, dáng dấp giống như vậy, ta cũng không phải kẻ ngu ngốc, năm đó đứa trẻ không rơi mất thật là đáng tiếc!" Nghe lời nói của ông ta, Qúy Tinh nhìn Diệp Thiên, ông ta có ý gì? Chẳng lẽ năm đó là ông ta âm thầm ra tay? "Đừng nhìn ta như vậy, trước kia ngươi không phải là đối thủ của ta, bây giờ càng không phải "Quý Tinh cũng lắc đầu một cái, "Chưa biết được, bây giờ ngươi phải đi cầu xin ta, bởi vì... Ta chính là người làm ám khí mà ngươi cần phải tìm." Nàng lại gần ông ta nhỏ giọng nói, Diệp Thiên không dám tin nhìn nàng, cái gì? Là nàng ư?

"Haizz! Đáng tiếc ta không có hứng thú tham dự vào cuộc chiến tranh giành của hoàng thất, ta khuyên ngươi đừng nghĩ đến việc lôi ta vào, bởi vì ta là con người... Thù rất dai, đến lúc đó chỉ cần ta nói với người bên trên vài tiếng, không phải ngươi lập tức đi đời sao?" Nói xong nàng còn làm động tác cắt cổ, Diệp Thiên lo lắng nhìn nàng. Quả thật bây giờ nàng còn hữu dụng với hắn, nếu như hắn tùy tiện đắc tội với nàng, như vậy hắn cũng sẽ không sống được."Ngươi lại nói đùa rồi, vừa rồi là ta đang trêu chọc ngươi thôi." Diệp Thiên đổi thái độ, nàng nhìn kẻ thay sắc mặt còn nhanh hơn giở sách này, không tự chủ được cau mày lại."Này ngươi không sao chứ? Ta còn phải đi tìm con trai của ta nữa." Nói xong nàng đứng dậy đi ra ngoài, Diệp Thiên không ngăn nàng lại.

"Con ở đây, ở đây này." Quý Triết vừa chạy vừa kêu, Qúy Niệm Sầu vừa cười vừa chạy theo sau thằng bé, Nam Cung Hi và Vu Lỗi bịt kín mắt đuổi bắt hai đứa trẻ."Ha ha, để xem ta làm thế nào bắt được các con." Nam Cung Hi lên tiếng, Vu Lỗi cũng bật cười, đây là vì chơi đùa cùng bọn trẻ, nếu như thật sự đối phó kẻ địch thì hắn đã sớm bắt được bọn chúng. Qúy Tinh đi tới đã thấy hai nam nhân bịt mắt đuổi bắt hai đứa trẻ, nàng cứ đứng ở đó ngắm nhìn, Qúy Triết thấy nàng từ xa, vội vàng chạy đến bên nàng: "Mẫu thân, suỵt." Thằng bé làm động tác đừng lên tiếng với nàng, Qúy Niệm Sầu cũng đã chạy đến sau lưng Qúy Tinh."Chúng con ở chỗ này!" Quý Triết hô lớn, rồi trực tiếp trốn sau lưng Qúy Tinh, còn Qúy Niệm Sầu thì núp sau Qúy Triết. Nam Cung Hi và Vu Lỗi nghe được giọng nói của Qúy Triết, khẽ xoay người, chỉ là Vu Lỗi thả chậm bước chân, nhường Nam Cung Hi đi trước.

"Ha ha! Ta bắt được con rồi?" Chẳng qua từ lúc nào mà Triết Nhi lại lớn như vậy? Quý Triết nhìn thấy hắn ôm lấy mẫu thân, thì bật cười, "Ha ha... Nam Cung thúc thúc, không phải là con đâu! Ngươi bắt nhầm rồi." Nam Cung Hi tháo khăn che mắt, nhìn thấy khuôn mặt gần mình trong gang tấc, "Ặc, chuyện này... Tinh Nhi?" Nói xong vội vàng đẩy nàng ra, Vu Lỗi ở đằng xa cũng tháo khăn che xuống, lúc này hắn mới biết còn có người khác ở đây."Triết Nhi, chúng ta phải về rồi." Quý Tinh nói với bọn trẻ, "Mẫu thân, con còn chơi chưa đủ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Triết nhăn nhó."Sắc trời cũng đã tối, Nam Cung thúc thúc đưa các con về, thuận tiện mời các con ăn cái gì đó có được hay không?" Nam Cung Hi ngồi xuống nói với bọn chúng."Thật sao? Hay quá! Hay quá! Đi ăn thật ư!" Quý Triết liền vội vàng tiến lên nắm lấy bàn tay to của hắn."Ta có thể đưa bọn trẻ về chứ?" Nam Cung Hi đứng lên hỏi Qúy Tinh, còn nàng thì lại xoay người rời đi: "Nam Cung thúc thúc, đi nào!" Qúy Triết kéo hắn đi, Nam Cung Hi cũng nắm lấy tay Qúy Niệm Sầu, một lớn hai nhỏ vui vẻ đi theo sau lưng Qúy Tinh, Vu Lỗi sớm đã lặng lẽ rời đi.

"Khách quan, mời vào bên trong." Tiểu nhị tiến lên chào hỏi nhóm người Nam Cung Hi."Tiểu nhị, có gì ngon đều mang lên hết." Nam Cung Hi đi vào, chọn chỗ ngồi xuống, Qúy Triết và Qúy Niệm Sầu cũng không thể chờ được vội vàng ngồi xuống, chơi lâu như vậy thật sự rất đói."Được rồi! Xin khách quan chờ một chút." Nói xong, tiểu nhị xoay người rời đi. Quý Tinh nhìn hắn, do dự một hồi sau đó vẫn hỏi, "Sao lại không thấy Trữ Tuyết?" Nam Cung Hi sững sờ, sao lại đột nhiên nhắc đến Trữ Tuyết? "Chuyện này, bây giờ nàng ta và sư phụ của ta đã ở cùng một chỗ, đến nữ nhi cũng đã lớn bằng Triết Nhi." Quý Tinh không hiểu, sao Trữ Tuyết và Diệp Thiên lại có liên quan đến nhau? Có cả nữ nhi lớn bằng Triết Nhi? Đó không phải là... Bọn họ đã thành thân sao? "Chúng ta không thành thân." Nam Cung Hi giải thích, Qúy Tinh gật đầu một cái, không nói chuyện nữa, "Khách quan, món ăn của các vị." Lúc tiểu nhị bưng thức ăn lên, "Woa! Đói quá!" Quý Triết bắt đầu không giữ hình tượng mà gặm lấy gặm để, Qúy Niệm Sầu không như Triết Nhi, nha đầu này vẫn còn tương đối lịch thiệp."Triết Nhi, con ăn từ từ thôi, không có ai tranh với con." Nam Cung Hi buồn cười nhìn nó.

Đột nhiên Qúy Tinh nhớ đến chuyện gì đó vui vẻ, lấy cùi chỏ thúc Nam Cung Hi một cái, hắn nhìn nàng, Qúy Tinh ghé sát lỗ tai của hắn nói: "Cái đó, ngươi thật sự bất lực sao? Có muốn ta chỉ cho ngươi hai chiêu hay không?" Rầm, Nam Cung Hi đỏ từ mặt đến chân, "Không có... Không có." Đánh chết hắn cũng không thừa nhận, đều là tại Lê Mị, tức chết hắn rồi. Chỉ là nói thật, đã lâu như vậy, thử qua rất nhiều người, nhưng lúc quan trọng nhất thì... Lại không được. Đến cuối cùng hắn đều ném những nữ nhân kia cho thuộc hạ, dù sao cũng đã bỏ thuốc các nàng, bọn họ đều không biết, chỉ có Lê Mị là ngoại lệ, rõ ràng là... Sớm biết thế này đã không nói với nàng ta, đúng là thất sách! "Thật ư? Không cần sao.." Quý Tinh còn chưa nói hết, đã bị một người cắt ngang, "Minh chủ, thuộc hạ đã tìm thấy chứng cứ Thủy Linh thuê sát thủ giết người, thù trấn Lâm Hương có thể báo rồi." Triệu Trà Trà vội vã đi tìm hắn, hỏi Vu Lỗi mới biết hắn đang ở quán rượu, đến Tam Gia cuối cùng cũng tìm được hắn, chỉ là nàng không chú ý tới Qúy Tinh, Qúy Triết ở cạnh.

"Ngươi nói cái gì? Thật sự là do Thủy Linh làm?" Quý Tinh kích động đứng lên, lúc này Triệu Trà Trà mới chú ý tới nàng, sao lại là nàng ta? Trà Trà nắm chặt quyền."Tinh Nhi, đừng kích động, ngồi xuống trước đi." Nam Cung Hi kéo nàng lại, mọi người trong tửu lâu đều nhìn bọn họ."Vì sao ngươi phải điều tra chuyện này?" Quý Tinh quay đầu nhìn hắn, Triệu Trà Trà sợ hắn nói tên nàng ra, bởi vì lúc này Triệu Trà Trà đang đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt, cho nên Qúy Tinh không hề nhận ra nàng."Bởi vì trước đây khi ngài ấy ở trấn Lâm Hương quá ngu ngốc, hơn nữa còn giả bộ làm người câm." Nam Cung Hi cau mày nhìn nàng ta, Qúy Tinh sững sờ, người câm? Là hắn ư? "Ngươi là người câm?" Quý Tinh không dám tin, sao hắn lại có thể trở thành người nghèo túng như vậy? Suy nghĩ một chút cũng không phải! "Chuyện này, có phải nhà của ngươi phá sản hay không?" Nàng thận trọng hỏi, lần này đổi lại là Nam Cung Hi sửng sốt, phá sản ư? Không có!

"Không có, chẳng qua lúc đó không có tiền, ta cần theo ngân phiếu ra ngoài, kết quả là bị dầm mưa rách mất." Nghe nói như thế, Qúy Tinh không còn lời nào để nói, chỉ là theo như lời nói của hắn, không phải từ lâu hắn đã đến Lâm Hương đấy chứ? Nhưng mà bây giờ quan trọng nhất chính là chuyện kẻ đã thuê sát thủ giết hơn 200 mạng người ở trấn Lâm Hương."Ngươi mới vừa nói có bằng chứng xác thực chuyện Thủy Linh thuê sát thủ giết người?" Quý Tinh nhìn Triệu Trà Trà, nàng ta gật đầu một cái, quả thực đã tìm được chứng cứ. Chẳng qua Thủy Linh thật sự quá ngoan độc, lại sai ngươi giết chết nha hoàn đó: "Ở đâu?" Triệu Trà Trà không trả lời nàng, mà nhìn Nam Cung Hi."Tinh Nhi, trước tiên ăn ít đồ đã, một lát nữa đi cũng chưa muộn." Nam Cung Hi khuyên nàng, "Ăn, ăn, ăn! Ta ăn không vô! Cũng không còn tâm tình!" Bởi vì cảnh A Cửu chết thảm lại xuất hiện tại trước mắt nàng, nhìn Qúy Niệm Sầu đang ăn, nàng không khỏi đỏ mắt, Triệu Trà Trà lấy làm kỳ lạ, tại sao nàng lại nhìn tiểu nha đâu đó, chẳng lẽ... Nghĩ đến việc có thể xảy ra, nàng ta mở to hai mắt.

"Triết Nhi, Niệm Sầu, ăn xong chưa? Ăn xong rồi chúng ta mau về thôi." Quý Triết lau miệng gật đầu một cái, Qúy Niệm Sầu cũng thế, nghe được tên nha đầu kia, Triệu Trà Trà càng khẳng định, tiểu nha đầu này có thể là người duy nhất sống sót, không ngờ bọn họ còn cứu một người, lúc ấy chắc chỉ là một tiểu hài tử thôi."Các ngươi trở về cùng với ta, sắp xếp ổn thỏa cho Triết Nhi và Niệm Sầu, ta muốn đi xem chứng cớ." Nói xong không ăn thứ gì, kéo hai đứa trẻ vội vàng trở về. Nam Cung Hi bỏ lại bạc rồi đi theo sau nàng, Triệu Trà Trà cũng đi theo."Triết Nhi, Niệm Sầu, đi tìm nhũ mẫu đi." Nhìn hai tiểu tử kia đi xa, Qúy Tinh sai người đi tìm Hách Liên Viên và Lâm Nhược Tịch, "Tinh Nhi, có chuyện gì mà vội vã như vậy?" Nàng mới ăn được nửa chén cơm, liền vội vàng bảo Tử Hào đi tìm nhũ mẫu, còn mình thì đến đây, nàng biết Nam Cung Hi, nhưng người đứng cạnh hắn là ai?

"Tinh Nhi, chuyện gì mà nghiêm trọng như thế?" Hách Liên Viên vừa đến đã nhìn thấy bộ dạng nặng nề của nàng, "Có chứng cớ có thể chứng minh Thủy Linh thuê sát thủ giết người ở trấn Lâm Hương." Nàng vừa nói xong, Lâm Nhược Tịch đã lảo đảo ngã xuống, thật sự là nàng ta? "Ta nói rồi, nếu như chứng thật được là Thủy Linh làm, thì ngay cả Thiên Lan sơn trang ta cũng sẽ không bỏ qua, Nhược Tịch, tỷ nói phải làm thế nào?" Tất cả mọi người đều nhìn nàng, Nam Cung Hi và Triệu Trà Trà không hiểu, Nhược Tịch và Thiên Lan sơn trang có quan hệ gì sao? "Tỷ... Tỷ... Hắn đã đối với tỷ như vậy, tỷ sẽ không cầu xin giúp hắn, hai trăm mạng người không thể chết một cách vô ích!" Vẻ mặt của Lâm Nhược Tịch nghiêm nghị, nam nhân bội tình bạc nghĩa đó, có tư cách gì để nàng cầu xin cho hắn."Ngươi có thể dẫn chúng ta đi xem chứng cớ không?" Quý Tinh đi tới trước mặt Triệu Trà Trà, nàng ta nhìn Nam Cung Hi, sau đó gật đầu một cái, đoàn người theo nàng rời đi.

"Chính là nàng ta, nàng ta là nha hoàn thiếp thân của Thủy Linh, bởi vì biết quá nhiều việc, nên Thủy Linh muốn giết nàng diệt khẩu." Đi tới một tiểu viện vắng vẻ, tất cả mọi người thấy được bằng chứng đó, không phải, chính xác mà nói thì đó là nhân chứng."Ngươi có thể chứng minh Thủy Linh thuê sát thủ giết người? Nhưng nếu như nàng ta không thừa nhận thì sao?" Quý Tinh nhìn nàng, khéo léo hỏi, đáng tiếc ở thời cổ đại này không hề có máy ghi âm."Vâng, chứng cớ chính là cái này." Nàng ta lấy ra một khối lệnh bài, Nam Cung Hi và Hách Liên Viên cau mày, "Làm sao ngươi có được thứ này?" Hách Liên Viên lên tiếng."Thủy Linh đã để nô tỳ cầm thứ này đi giao dịch với sát thủ, chỉ là nàng ta không ngờ được khi nàng ta muốn giết nô tỳ diệt khẩu thì nô tỳ đã mang theo nó bỏ chạy. Hiện tại nàng ta đang truy tìm thứ này." Qúy Tinh nhìn thẻ bài, đương nhiên đó là một tấm lệnh bài: "Đây là lệnh bài gì?" Nàng tò mò hỏi, "Lệnh bài của chủ nhân Thủy Duyệt sơn trang, chẳng qua vì sao Thủy Lãnh Ngạo lại đưa thứ này cho Thủy Linh?" Nam Cung Hi nói ra nghi hoặc thay nàng, đồng thời nghi ngờ làm thế nào mà Thủy Lãnh Ngạo lại đưa thẻ bài cho Thủy Linh.

"Đi nào! Chúng ta đi tới Thiên Lan sơn trang, Nhược Tịch, tỷ có thể không đi." Quý Tinh nói với nàng, "Không! Tỷ sẽ đi! Tỷ muốn xem kết cục của bọn họ." Dù Nam Cung Hi và Triệu Trà Trà nghe thế nào đi nữa cũng không hiểu, chẳng lẽ quan hệ giữa nàng ấy và Đường Tĩnh Thiên là mối quan hệ đó? "Chúng ta lập tức tới Thiên Lan sơn trang!" Lời nói này nàng đã chờ đợi từ lâu, "Đợi chút, muội trở về lấy chút đồ." Hách Liên Viên và Lâm Nhược Tịch biết nàng trở về lấy cái gì, cũng không hề ngăn cản, "Nàng trở về lấy cái gì? Có muốn ta giúp nàng không?" Nam Cung Hi tiến lên trước hỏi, "Không cần! Bảo vệ nàng ta là được!" Quý Tinh chỉ vào nha hoàn kia, còn mình thì rời đi.

Khi bọn họ đến được Thiên Lan sơn trang thì sắc trời đã tối, từ bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói tiếng cười, không cần nghĩ cũng biết là đang đón khách, sắc mặt của Lâm Nhược Tịch tái nhợt khi nghe được giọng cười kia, tay nắm chặt quyền. Quý Tinh cũng không nói gì, trực trực tiếp lấy ra một vật, chỉ có Hách Liên Viên và Lâm Nhược Tịch biết đây là cái gì, Nam Cung Hi nhìn quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra được đây là cái gì, "Mọi người lui về phía sau!" Mặc dù Triệu Trà Trà không hiểu, nhưng vẫn theo họ lui về sau, "Ta sẽ không để cho các ngươi vui vẻ như vậy!" Nói xong ném vật trong tay qua cửa....


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-150)