Ám hương các (10)
← Ch.026 | Ch.028 → |
"Chẳng lẽ cô muốn tìm người cùng đi xem việc khuê phòng của người ta? "Quý Tinh nhìn Lâm Nhược Tịch, Lâm Nhược Tịch gật đầu, Quý Tinh cô đây hiểu quá rõ Lâm Nhược Tịch này rồi, Quý Tinh vỗ vỗ cái trán của mình, làm sao lại có người giống như vầy!
"Cô đi đi, dù sao đi nữa tôi cũng không đi cùng với cô." Muốn cô và nàng đi nghe lén? Ngay cả cửa sổ cũng không có! Sẽ làm cho người xem mắc bệnh thần kinh mất. Lâm Nhược Tịch bày ra khuôn mặt đáng thương nhìn nàng, Quý Tinh tiếp tục mân mê y phục của mình, Lâm Nhược Tịch thấy nàng không để ý tới mình thì đứng lên, tự mình đi ra ngoài.
"Nam... Nam Cung thiếu gia." Thược Dược đứng ở phía cửa, nắm chặt nhón tay nhìn về phía nam nhân đang ngồi ở phía kia, khi nãy nhìn thấy một bên mặt của y thì thấy thật đẹp, thật hoàn hảo, nhưng khi nàng vừa thấy được một nửa khuôn mặt kia, mặc dù vẫn còn hơi sợ, nhưng dù sao thì so với kẻ kia y vẫn là người tốt.
"Tối nay, ngươi ngủ ở trên bàn, ta ngủ trên giường." Nghe y nói như thế, Thược Dược nhìn y, y bắt mình ngủ ở trên bàn? Khi nàng ngẩng đầu lên muốn nói, thì thấy Nam Cung Hi đã nằm trên giường, hơn nữa hắn lại quay lưng về phía nàng, lắc đầu một cái, nàng đi tới chỗ cái ghế dựa ngồi xuống, vậy thì hôm nay sẽ ngủ trên bàn.
Lâm Nhược Tịch đi tới trước cửa thì nghe được tiếng nói chuyện bên trong, không khỏi thầm than trong lòng, Nam Cung thiếu gia lại mạnh mẽ đến như vậy ư! Lâm Nhược Tịch hiển nhiên là vẫn chưa biết bản thân mình đã đi nghe lén nhầm phòng.
"A! Ừm! "Lâm Nhược Tịch tò mò đi sát lên về phía cái cửa, đưa mắt vào nhìn, vừa nhìn liền thấy, oa! Hai người kia đang dính lấy nhau kia ... Nàng đưa tay lên sờ sờ lỗ mũi, thôi chết, chảy máu mũi rồi, Lâm Nhược Tịch vội vàng đứng dậy chạy về.
Bùm, đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, Quý Tinh xém chút nữa nổi điên, "Cô không chịu gõ cửa... Cô bị làm sao vậy? Sao lại bị thương? "Quý Tinh thấy tay nàng dính máu, vội vã chạy lên kiểm tra, Lâm Nhược Tịch khoát tay "Không có việc gì, chỉ là chảy máu mũi thôi." Quý Tinh nghi hoặc nhìn nàng, đang yên lành tại sao lại chảy máu mũi."Cô không phải là bị ai đánh đó chứ? "Xác thực khả năng này không thể xảy ra.
"Không phải, ai ui tên Nam Cung Hi kia thật là dũng mãnh, ta nhìn thấy mà chảy máu mũi luôn! "
Nghe được lời của Lâm Nhược Tịch..., Quý Tinh tức giận nhìn nàng "Cô rảnh rỗi quá ha."
Lâm Nhược Tịch lau sạch máu trên mũi, nhìn Quý Tinh "Làm gì mà nhìn ta như vậy? "Quý Tinh khó hiểu nhìn Lâm Nhược Tịch.
"Cô, thật không ăn giấm sao? "Vừa nói lời này ra Lâm Nhược Tịch nhận được một tràng xem thường từ Quý Tinh."Được rồi, vậy ta hỏi cô, Nam Cung Hi kia thật sự lợi hại lắm sao? Động tác kia... Độ khó cao lắm à!" Lâm Nhược Tịch ngơ ngác nhìn nàng, làm sao Quý Tinh biết được?
"Lâm Nhược Tịch!" Quý Tinh hét to, Lâm Nhược Tịch nhìn thấy nàng sắp nổi giận, vội vàng chạy ra phía cửa.
"Ta cũng phải quay về nghỉ ngơi rồi." Nói xong, giúp Quý Tinh đóng cửa lại rồi chạy mất.
Cổ nhân chính là cổ nhân, có thể quang minh chính đại đi chơi gái, còn có thể lấy tam thê tứ thiếp, xem ra nàng đã lựa chọn đúng, bề ngoài cũng có thể gạt người, thở dài một hơi, nàng dài nằm trên giường.
Lâm Nhược Tịch đi sai chỗ đã làm hại Nam Cung Hi một phen thê thảm rồi! Giờ phút này Nam Cung Hi cũng không nên quá mức bình tĩnh nha, Thược Dược nằm ở trên bàn đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, mà Nam Cung Hi nằm giường kia cũng ngáy ngủ thật to.
Ngày hôm sau, quả nhiên có rất nhiều người bàn luận về Ám Hương Các, những món hàng không mua được làm người ta thấy thật ảo não! Nghĩ thầm hôm nay nhất định phải mua được, mà Gấm Nghệ phường buôn bán thật náo nhiệt, có người mua về cho phu nhân của mình mặc, đây chính là một đồn mười, mười đồn trăm, rất nhiều vị phu nhân cũng tới mua y phục của Gấm Nghệ phường
← Ch. 026 | Ch. 028 → |