Ám hương các (4)
← Ch.020 | Ch.022 → |
"Cô cảm thấy nàng như vậy sao? "Nghe được lời nói của Quý Tinh, Lâm Nhược Tịch khó hiểu nhìn nàng.
"Cô nói ai vậy? "Quý Tinh liếc nàng một cái, không phải mới vừa rồi nói rất dõng dạc hùng hồn sao?
"Phu nhân của Nam Cung Hi đó!"Hai mắt Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, như thế nào nàng lại hỏi như vậy, còn có, tại sao nàng lại biết Nam Cung Hi, chẳng lẽ...
"A! Cô! Cô..." Lâm Nhược Tịch chỉ tay về phía Quý Tình cả nửa ngày mà không nói lên lời, nếu Nam Cung Hi mà biết chuyện liệu y có phá huỷ chỗ này của mình không?
"Thế nào? Sao lại trở thành cà lăm rồi? "Quý Tinh cười cười nhìn Lâm Nhược Tịch.
"Cô, chẳng lẽ cô chính là vị phu nhân bỏ trốn của Nam Cung Hi! "Lâm Nhược Tịch xông tới Quý Tinh."Này, cô có phải là người đó không? "
Quý Tình ném cho nàng một cái liếc mắt.
"Xong rồi, tên Nam Cung Hi mà biết cô ở đây, có phải hắn sẽ đem nơi này phá huỷ không?" Hiện tại, Lâm Nhược Tịch lo nhất là việc này, dù sao thì đây cũng là nhà của nàng nha.
"Yên tâm đi, hắn sẽ không dám đâu." Quý Tinh đứng dậy vỗ vỗ vai Lâm Nhược Tịch, Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, hắn không dám... Thật không dám sao? Nếu Quý Tinh dám khẳng định như vậy, thì là thật rồi.
"Nam Cung thiếu gia, chuyện này... chuyện này... "Hai người kia không sợ chết nhìn Nam Cung Hi, khi nào thì hắn đổi tính thế?
"Thế nào? "Hắn nhìn ngược lại, hai người kia ngay lập tức lắc lắc đầu.
"Không có, không có gì, vậy bọn tiểu nhân đi trước."Hai người bọn họ nhất trí, nhất định không được chọc giận Nam Cung Hi.
"Nam Cung thiếu gia, van cầu ngài cứu ta." Một cô gái tóc tai rối xù, quần áo trên người rách nát nắm lấy tay áo của hắn, Nam Cung Hi cau mày, sắc mặt trầm xuống, mọi người chung quanh vừa nghe đến hai chữ Nam Cung, đều tự khắc đứng dậy chạy xa một trượng, lúc này sắc mặt của Nam Cung thiếu gia rất khó coi, hơn nữa vết sẹo trên mặt lộ ra vẻ rất dữ tợn.
"Oa! Tình nhi, cô xem, lại có ngừơi không sợ chết như thế ư sao?! "Lâm Nhược Tịch kêu lên, Quý Tinh nhìn xuống dưới, nữ nhân dưới kia nhìn rất quen, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa nhớ ra, cho đến khi nghe được một người rống to.
"Nha đầu chết tiệt kia! Lại dám trốn! Vào Lệ Xuân Viện còn giả bộ trinh khiết liệt nữ cái gì? Chẳng qua ngươi chỉ là loại tiện nữ! Phi phi! Còn muốn Nam Cung thiếu gia lập ngươi làm thiếp? Tiện nhân ngươi làm cho chính thất nhà người ta tức giận bỏ đi, ngươi nói ngươi..."
Trên đường, mấy đại hán nghe xong, lại nhìn tình huống trước mắt... Thảm! Chết chắc! Cư nhiên "không mở bình thì ai biết được trong bình chứa cái gì! "
Mà người trên đường phố lại cách cách xa nơi đó thêm một trượng, đám người kia cũng dám đem Nam Cung phu nhân lôi vào, lần này thảm rồi, Nam Cung thiếu gia còn không tức điên lên sao!.
Quý Tinh đứng trên lầu nghe được người phía dưới rống to, thì ra là Liên nhi, chậc chậc, đúng là thảm! Nhưng nàng lại không có lộ vẻ đồng tình, ngược lại rất hứng thú nhìn xuống bên dưới.
Lâm Nhược Tịch thấy dáng vẻ của nàng, cả người không khỏi run lên, hoàn hảo là nàng vẫn chưa có chọc giận Quý Tinh.
"Nam Cung thiếu gia, van cầu người, Liên nhi không muốn đi tiếp khách, cho dù ngài cho Liên nhi làm nha hoàn cũng được, Liên nhi cũng không oán hận." Kể từ khi hắn nói câu kia, hôm sau, quả nhiên đối phương tới từ hôn nàng ta, còn lấy lại sính lễ và tiền, phụ thân nàng không có tiền, mà cũng không ai chịu cưới hỏi, nên phụ thân liền đem nàng ta bán vào Lệ Xuân Viện, hôm nay mama bắt nàng ta tiếp khách, nhưng Liên nhi không chịu, nên mới có một màn này.
"Buông tay! "Miệng Nam Cung Hi khạc ra hai chữ, Liên nhi sửng sờ ngẩng đầu, sắc mặt hắn thật đáng sợ, hơn nữa cái sẹo kia lại lộ vẻ dữ tợn như vậy.
"Ta nói ngươi buông tay! "Nam Cung Hi lặp lại từng chữ một, thật chậm thật rõ, lúc này Liên nhi mới lấy lại tinh thần, nàng ta nắm chặt áo hắn, lắc đầu một cái, không! Liên nhi ta có chết cũng không buông tay, thật sự nàng ta không muốn đi tiếp khách.
"Không thả tay phải không? "Liên nhi gật đầu một cái, cho là hắn đã chịu cứu nàng, chỉ là hành động tiếp theo của Nam Cung Hi làm cho mọi người choáng váng, ngay cả Quý Tinh cũng lắc đầu
← Ch. 020 | Ch. 022 → |