Trung cuộc
← Ch.077 | Ch.079 → |
Editor: mèomỡ
"Trước lúc rơi xuống vách núi đen. Không ngờ luyện võ nhiều năm như vậy, vẫn nơi nơi gặp phải đối thủ." Cố Dật Lâu cười khổ.
"Không phải lỗi của ngươi." Cầu Mộ Quân an ủi nói."Người giết ngươi chưa bao giờ xuất hiện ở Đoàn phủ, chỉ có tình huống đặc biệt Đoàn Chính Trung mới có thể gặp hắn. Cho nên chuyện phái hắn làm, nhất định là chuyện rất khó làm. Đoàn Chính Trung biết ngươi võ công cao cường, cho nên mới phái hắn đến."
Cầu Mộ Quân dìu hắn đứng lên, theo hắn đi về phía trước, đi rất xa, đi ra khỏi rừng trúc, đi tới trước một cái nhà gỗ nhỏ.
Cố Dật Lâu tự mình đứng vững, nhìn nàng nói:"Từ năm ngày trước, ta đã về tới nơi này."
"Vậy vì sao ngươi không đi tìm ta?" Cầu Mộ Quân lập tức hỏi.
Cố Dật Lâu nói:"Đây cũng là vấn đề ta nghĩ năm ngày nay."
"Ta vì sao đi tìm nàng? Gặp ta, đối với nàng có trăm hại mà không một lợi, ta không muốn hại nàng...... Nhưng vẫn muốn nói cho nàng, ta còn sống. Tuy rằng không lâu nữa, ta vẫn phải chết." Cố Dật Lâu nhìn sâu trong rừng trúc nói.
Lúc này nàng mới nhớ ra.
Hắn trúng kịch độc. Cho dù rơi xuống vách núi đen không chết, hắn vẫn trúng độc. Cắn môi dưới, nàng không muốn chấp nhận sự thật này.
"Đừng như vậy." Cố Dật Lâu nói:"Cuộc đời này vốn ta và nàng chỉ được gặp một lần, nhưng bây giờ lại được gặp ba lần, đây không phải chuyện may mắn sao?"
Cầu Mộ Quân đang định lên tiếng, hắn kéo cổ tay nàng nói:"Nơi này phong cảnh rất đẹp, nàng đi cùng ta một chút đi."
Giữa trưa, Cầu Mộ Quân về tới Đoàn phủ.
Thế nhưng, nhưng lại ngoài ý muốn gặp được Đoàn Chính Trung.
Hắn ngồi ở trên bàn uống trà trong phòng, Tiểu Nhụy cúi đầu cũng không dám thở mạnh, đứng ở một bên. Còn một người nữa đứng ở bên cạnh, người này nàng không biết.
Trong lòng có chút kỳ lạ, lại có chút không yên, Cầu Mộ Quân tiến lên hỏi:"Lão gia có chuyện gì?"
Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng cười, phất tay một cái, ý cho người kia nói.
Người nọ đi đến phía trước Đoàn Chính Trung, nói:"Phu nhân cùng Cố Dật Lâu đi dạo bên hồ nửa canh giờ, Cố Dật Lâu hái cho phu nhân hai đóa hoa dại. Sau nửa canh giờ, Cố Dật Lâu tiễn phu nhân ra rừng trúc."
Sắc mặt Cầu Mộ Quân đại biến, tức giận nói:"Ngươi cho người theo dõi ta?"
Đoàn Chính Trung lại là cười, nói:"Bằng không, ngươi nghĩ rằng vì sao ta lại cho ngươi đi ra ngoài?"
Cầu Mộ Quân không thể phản bác, chỉ cảm thấy ngực đau giống như bị đâm một dao, bi thống nói:"Ngươi lợi dụng ta? Thật ra ngươi chỉ muốn biết nơi ở của Cố Dật Lâu!"
"Không." Đoàn Chính Trung nói:"Ta chỉ muốn biết ngươi đi làm cái gì, không ngờ rằng lại thu được tin tức tốt ngoài ý như vậy, thì ra tên họ Cố kia còn chưa chết."
"Ngươi đã nói không giết hắn!" Cầu Mộ Quân lập tức nói.
"Ta cũng đã nói, chỉ cần hắn không phạm ta." Đoàn Chính Trung nhìn mặt của nàng nói:"Nhưng hắn lại hẹn phu nhân của ta ra ngoài, hai người tình chàng ý thiếp, nếu ta không giết hắn không phải rất bất công với chính mình hay sao?"
Đoàn Chính Trung nói, lại lấy ống trúc nhỏ từ cổ tay áo ra, muốn thả ong mật.
Cầu Mộ Quân lập tức tiến lên muốn cướp ống trúc trên tay hắn, lại bị hắn tát một cái đánh ngã trên đất.
Trên mặt hiện lên dấu tay, gần như lập tức liền sưng lên.
Sàn nhà lạnh lẽo.
Thân thể của nàng nằm trên mặt đất, người lạnh, tâm cũng lạnh.
Hai tháng trước, khi vừa mới vào Đoàn phủ, hắn đánh nàng, nàng cũng không coi hắn là người tốt.
Bây giờ, nàng yêu hắn, nàng tưởng trong lòng hắn ít nhiều có vài phần giống nàng, hắn lại vẫn đánh nàng.
Vì sao nàng không thể giống người bình thường?
Tình yêu đơn phương của nàng từ trước đến giờ là trò cười của hắn.
Nàng yêu hắn, nàng liền biến thành một kẻ ngu ngốc.
Sai lầm, coi người vô tình thành tình lang, coi lạnh lùng thành dịu dàng.
Từ trên đất, cử động nửa người trên, nàng nói:"Ta lấy điều kiện cùng ngươi giao dịch, ngươi tha cho Cố Dật Lâu, dù sao ngươi không giết hắn, hắn cũng sẽ chết."
Đoàn Chính Trung tươi cười vụt tắt, nói:"Ngươi dựa vào cái gì giao dịch cùng ta?"
"Bằng việc ta biết bí mật về Oanh Thanh Trì." Cầu Mộ Quân nói.
"Nếu để cho người bên ngoài biết Oanh Thanh Trì là kho vàng, nếu để cho người bên ngoài biết ngươi có rất nhiều tiền, bọn họ nhất định sẽ lũ lượt kéo đến quý phủ ngươi thử vận may, đến lúc đó nhất định ngươi không có ngày nào ngủ yên."
"Hừ!" Đoàn Chính Trung hừ lạnh nói:"Ta khuyên ngươi, đừng nên đùa với lửa. Ta tạm thời còn chưa muốn xử phạt ngươi."
"Cho dù ngươi nhốt ta, ngươi nhưng có thể khiến cho ta cả đời không gặp người sao? Cho dù ngươi làm cho ta cả đời không gặp người, hoặc là giết ta, làm cho ta vĩnh viễn câm miệng, ngươi có thể chắc chắn ta không đem chuyện này nói cho Cố Dật Lâu sao?" Cầu Mộ Quân nắm chắc thắng lợi nói.
Đoàn Chính Trung nhìn nàng, không đáp lời, nàng tiếp tục nói:"Hoặc ngươi cùng ta giao dịch, buông tha hắn, để cho hắn sống thêm vài ngày; Còn không, ngươi liền chuẩn bị cho tốt, đột nhiên có một ngày, giang hồ, triều đình, đều biết chỗ này là kho vàng. Đến lúc đó để xem ngươi làm thế nào."
Hai người lại một lần nữa giằng co.
Lặng im hồi lâu, Đoàn Chính Trung nói:"Tốt, ta sẽ để hắn sống lâu vài ngày."
Hắn đứng lên, đi đến trước mặt nàng, nâng cằm nàng nói:"Nếu không phải bộ dáng tự cho là đúng của ngươi rất thú vị, ta cũng không muốn nghe ngươi nhiều lời vô nghĩa như vậy. Ta biết chắc ngươi không nói cho Cố Dật Lâu, cũng có cả ngàn cách để cho người khác cảm thấy ngươi đã điên rồi, ăn nói đều là những lời khùng điên. Ta lại càng không sợ người khác biết chuyện về Oanh Thanh Trì, nếu ngươi cảm thấy mới mẻ, có thể nói thoải mái."
Vạt áo hắn lướt qua mặt nàng, nhàn nhã đi qua bên người nàng, khi tới cửa nói:"Họ Cố ta không có thời gian để ý, ta cũng không phải quá nhàn rỗi. Huống hồ hắn vẫn chỉ là phế vật trước sau gì cũng phải chết."
Phế vật......
Tiếng bước chân hắn đi xa, âm thanh lại quanh quẩn ở bên tai nàng thật lâu. Có lẽ mọi người ở trong mắt hắn đều là phế vật, bao gồm cả nàng.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |