Vay nóng Tima

Truyện:Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Chương 016

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Trọn bộ 195 chương
Chương 016
Chạy trốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-195)

Siêu sale Lazada


Trong bóng đêm, lỗ tai dựng lên, nghe động tĩnh bốn phía. Cầu Mộ Quân chợt nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, giống như gió thổi, lại giống như từ góc nào đó trong phòng vọng lại, giống tiếng nữ nhân khóc.

Nàng lại dịch vào trong giường thêm một chút, chạm đến vách tường, không cẩn thận phát hiện trên tường có chữ viết.

Giơ ngọn nến lên soi chữ trên tường, đọc từng câu, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cuối cùng cả người run lẩy bẩy

Thì ra đây là khu nhà nhà cũ đã bị dỡ bỏ ở hậu viện Đoàn phủ gần đây mới được xây lại. Chỗ nàng đang đứng trước kia là một cái cái ao, chuyên môn dùng để dìm chết những người phạm tội, ví dụ như con dâu có hành vi không đoan chính, con tư sinh, hạ nhân phạm vào lỗi lớn phải xử tử...... Bởi vậy, Đoàn Chính Trung lấp cái ao đi, sửa thành Tây lâu, cũng chuyên môn dùng để giam giữ hạ nhân phạm lỗi.

Cầu Mộ Quân ấn ngực lại hít sâu mấy hơi, nghĩ nghĩ, quyết kéo giường đến bên kia. Dù sao rời xa mấy chữ này nàng sẽ an tâm hơn.

Tuy rằng giường này có mùi mốc, nhưng chỉ có mình nó, nàng không thể không dùng đành phải kéo sang bên kia.

Giường là mấy khối tấm ván gỗ ghép thành, không quá nặng, nàng dùng thời gian một nén hương, cuối cùng cũng kéo được giường dựa vào tường bên kia.

Trở về lấy ngọn nến đi về giường, lại phát hiện trên tường bên này cũng có chữ, vẫn là viết bằng chu sa (1).

Trong lòng Cầu Mộ Quân bất an, trực giác cho nàng biết đây không phải thứ gì tốt. Dù sao cũng đã nhìn rồi, có gì mà không dám xem đến cùng? Lần này nàng đứng xa một chút, giơ ngọn nến lên, là bức họa vài nữ nhân. Mấy chữ màu đỏ bên cạnh là thân phận, lỗi những nữ tử này phạm phải, sau đó...... Vì sao chết tại gian phòng này.

Nơi này, trước kia nhốt rất nhiều nha hoàn, đều là bởi vì phạm vào tội lớn, sau đó đại đa số đều chết ở nơi này, bệnh chết, hoặc là không rõ nguyên nhân sợ hãi mà chết.

Mùi không rõ quanh quẩn bên cạnh không phải mùi tử khí sao?

Cầu Mộ Quân chỉ cảm thấy trên người chảy ra mồ hôi lạnh.

Tiếng động kì lạ lại vang lên, lần này Cầu Mộ Quân không cảm thấy giống gió thổi, rõ ràng chính là tiếng nữ nhân khóc!

Nàng sợ tới mức lùi lại đằng sau mấy bước, đột nhiên nhìn về phía sau, không có gì. Sau đó nàng thấy ngọn nến đã không còn nhiều lắm. Cho dù bây giờ nàng muốn gọi nha hoàn lấy một cây khác đến cũng không được, chung quanh nơi này không có người, nàng gọi cũng không ai đến. Mà phần nến còn lại chắc chắn không qua nổi đêm nay.

Theo tình hình này, nếu ngay cả nến cũng không có, chỉ sợ nàng cũng sẽ chết ở chỗ này giống những nha hoàn kia.

Không được, nàng không thể chịu được, nàng phải bỏ trốn!

Có ý nghĩ như vậy, cảm xúc sợ hãi của Cầu Mộ Quân liền giảm bớt một chút, cố gắng nghĩ xem bây giờ nên làm thế nào.

Nếu có thể chạy thoát, nàng không thể để cho Đoàn Chính Trung bắt được, vậy nàng cũng chỉ có thể trốn về nhà. Như vậy Đoàn Chính Trung chỉ có thể đi tìm cha mẹ nàng đòi người, hắn nhất định sẽ cho cha nàng mặt mũi, sẽ không tiếp tục phạt nàng.

Nhưng mà, nàng phải trốn như thế nào?

Cầu Mộ Quân dùng ngọn nến chiếu bốn phía, có vẻ như chỉ có thể theo cái cửa sổ bị bít kia.

(1) Chu sa dùng làm thuốc được ghi đầu tiên trong sách Bản kinh với tên ban đầu là Đơn sa, cũng gọi là Thần sa (do thuốc gốc ở tỉnh Hồ nam, xưa kia vùng này gọi là Châu thần nên gọi là Thần sa).

Chu sa là khoáng chất có nhiều hình dạng khác nhau như hình mảnh, sợi, cục, màu đỏ hoặc nâu hồng, có những vết bóng sáng, rắn nhưng rất giòn, thường được tán thành bột, chế biến thường được thủy phi nên rất mịn, lấy ngón tay xát màu không ra tay là thứ tốt. Chu sa thường ở thể bột đỏ, Thần sa thường ở thể cục thành khối óng ánh, màu đỏ tối hay đỏ tươi, nâu hồng. Thuốc không tan trong nước, cho vào ống nghiệm đun nóng, chuyển thành Thủy ngân sulfua màu đen, rồi tiếp tục phân hủy ra khí lưu huỳnh dioxit bốc lên và kim loại thủy ngân bám vào thành ống.

*****

Cầu Mộ Quân dùng ngọn nến chiếu bốn phía, có vẻ như chỉ có thể theo cái cửa sổ bị bít kia.

Cầu Mộ Quân lập tức kéo giường chuyển đến dưới cửa sổ, đặt bàn lên trên giường, trèo lên, vừa khéo có thể đến bên cửa sổ.

Cửa sổ rất nhỏ nhưng một người vẫn có thể chui qua, trước hết phải tháo được đinh ở ba tấm ván gỗ.

Cầu Mộ Quân nhìn kỹ ba tấm ván gỗ, dầm mưa dãi nắng lâu ngày không còn chắc chắn như trước.

Nàng dùng sức nện vào, quả nhiên nghe được một tiếng gãy, nhưng tay đau quá. Nhưng đau thế này có là gì, có hi vọng làm gãy tấm gỗ nàng nên cám ơn trời đất.

Chịu đựng đau đớn tiếp tục nện vài cái, tấm gỗ thật sự gãy. Đem tấm gỗ gãy làm hai ném qua một bên, sau đó là tấm thứ hai, kết quả đánh thế nào cũng không gãy.

Tay Cầu Mộ Quân đã đỏ lên, mồ hôi chảy đầm đìa nhưng nàng không mất hi vọng. Nàng vừa vội vừa tức, nắm tấm ván gỗ dùng sức giật giật, lại cảm thấy cái đinh lỏng ra.

Lại có hi vọng, lúc này nàng không đánh gãy tấm ván gỗ, mà cố gắng nhổ nó từ trên khung cửa sổ xuống.

Cái đinh quả thật lỏng ra, rút vài cái liền rơi ra, chỉ còn lại một tấm cuối cùng.

Không ngờ tấm này lại làm khó nàng. Đánh không được nhổ cũng không xong.

Cầu Mộ Quân nhìn cái đinh, hình như rất chắc, nói cách khác bây giờ cũng chỉ có thể thử làm gãy nó.

Nếu sức lực của nàng lớn hơn chút nữa, nếu có cái búa ở đây, tấm ván gỗ này đã sớm bị chặt đứt.

Bởi vì không có "nếu", cho nên tấm gỗ vẫn y nguyên.

Cầu Mộ Quân nhìn ngọn nến, lại cháy mất một đoạn không dùng được bao lâu nữa. Trong lòng càng sốt ruột, lại cạy cạy tấm ván gỗ, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một sáng kiến.

Nàng đặt ngọn nến ở dưới tấm ván gỗ.

Tấm ván gỗ đã mục, đốt không bùng lên, nhưng vẫn bị cháy đen, có chút khói bay ra. May mắn là buổi tối, người khác không nhìn thấy khói từ nơi này bay ra.

Nàng vẫn dùng lửa đốt tại một chỗ cố định trên tấm ván gỗ, đốt một lúc sau đó thử lại xem có thể đánh gãy hay không, cuối cùng, nàng dùng sức đập, "rắc" một tiếng tấm gỗ gãy.

Cầu Mộ Quân vui sướng chuyển tấm ván gỗ cùng đinh sang một bên cửa sổ, sau đó nghĩ xem làm cách nào chui ra được.

Nàng vươn đầu ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn, có thể thấy có cây bên cạnh cửa sổ. Bám vào cửa sổ, cố gắng một chút hẳn là có thể với đến nhánh cây, sau đó leo lên trên cây.

Thử thử, chỗ nàng đứng vẫn hơi thấp, chân không đạp đến cửa sổ, Cầu Mộ Quân nhìn phía dưới, xuống khỏi bàn cuốn chăn trên giường lên xếp thành một đống đặt lên trên bàn sau đó lại trèo lên.

Lần này, độ cao vừa đủ, nàng kéo cao váy, sau đó thật cẩn thận leo ra cửa sổ, đu đến nhánh cây, leo lên cây. Lúc này, ánh sáng mỏng manh của ngọn nến chiếu ra ngoài cửa sổ vừa lúc tắt.

Trong lòng mừng thầm, giống như tội phạm vượt ngục thành công.

Ôm nhánh cây chậm rãi leo xuống, cây không có cành, đứng lên có chút khó khăn.

Không nhìn thấy, nàng sờ soạng đạp đến một nhánh cây nhỏ, thử một chút, tạm thời còn không gãy được, cẩn thận đặt trọng lực lên cành cây kia, leo xuống.

Đột nhiên, " rắc" Một tiếng, nhánh cây dưới chân gãy, nàng lập tức ngã xuống.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-195)