Rong chơi kỷ viện
← Ch.03 | Ch.05 → |
Uyển Uyển nở nụ cười quyến rũ khẽ chớp mắt nhìn nữ nhân giả nam trang kia. Nàng vừa nhìn thấy mục tiêu liền kéo nàng ta vào căn phòng trống đối điện. Thấy đối phương hoảng sợ nàng tháo bỏ mặt nạ của mình rồi nói luôn mục đích nàng đến đây. Người ta thường nói nếu muốn đạt được mục đích đôi khi phải bỏ ra trước. Thế nên muốn người ta giúp đỡ thì tốt hơn hết phải bỏ ra trước nói ra mục đích của mình mới cho thấy thành ý.
Quả nhiên nữ tử giả nam trang kia sau khi ngây ngốc kinh ngạc cùng ngẩn ngơ vì dung mạo của nàng thì cũng nói với nàng thân phận và mục đích của nàng ta. Nàng ta là Quận chúa của Triệu Quốc này tên gọi Triệu Mộng Nhật. Nàng ta thường xuyên trốn ra khỏi cung, là vì thích tướng quân Triệu Quốc muốn tiếp cận hắn. Thế nhưng Mộng Nhật lại không tự tin về hầu hạ nam nhân nên muốn đến kỹ viện học hỏi. Quả nhiên gặp người cùng chí hướng dễ nói chuyện và kết tâm giao. Uyển Uyển liền cùng nàng kết nghĩa tỷ muội, nhờ vị muội muội mới quen này mà nàng dường như biết thêm nhiều thứ.
Nghĩ ra cũng thật sự toát mồ hôi hột, nàng nhớ hình như trong đám tranh Tử Ni đem đến cho nàng có cái tên Trầm Thiên. Suýt chút nữa nàng cùng một nữ tử đang yêu đến nhường ấy tranh giành phu quân rồi. Uyển Uyển từ nhỏ không có gia đình nên dĩ nhiên rất trân trọng người chị em này.
- Tỷ tỷ thật là đẹp...Mộng Nhật ở một bên bộ dạng chảy nước miếng ánh mắt mơ nàng nhìn vị tỷ tỷ vừa kết nghĩa kia.
- Ta lại thích như muội thôi...đôi khi mĩ mạo lại là một gánh nặng lớn...Uyển Uyển thở dài nói. Nếu không vì dung mạo họa thủy này nàng sẽ không phải suốt ngày nhốt mình trong sơn cốc... cũng sẽ không xảy ra những việc đau lòng...
Từ Kỹ viện Uyển Uyển học được rất nhiều thứ dĩ nhiên những thứ nàng học đó đều khiến nàng cùng nghĩa muội kia mặt đỏ tai hồng xấu hổ không thôi. Thủ pháp quần người của các cô nương nơi này dường như rất lợi hại, lại có một bộ dáng phục tùng không thôi...Nam nhân đều thích nữ nhân như vậy sao? Quả nhiên thực tế và những gì trong sách viết dường như khác nhau rất xa.
Uyển Uyển nói đến kỹ viện học tập chẳng qua chỉ vì nàng nghe nói phu quân tương lai của nàng rất phong lưu thường là khách quen chốn hồng trần. Nàng dù có sẵn sức quyến rũ nhưng người ta nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng nàng dĩ nhiên muốn biết loại nữ nhân khiến hắn vương vấn kia như thế nào.
Có điều dạo chơi chốn kỹ viện thường có một phiền phức đó chính là lâu lâu sẽ bị quan quân triều đình hỏi thăm. Người ta thường nói dân đen không đấu với phú thương. Phú thương không đấu với quan quân. Dĩ nhiên điều này nàng biết thế nên nàng tuyệt nhiên tránh được sẽ hết sức tránh né quan binh của triều đình.
- Tỷ tỷ tránh được thì nên tránh, chỉ cần cẩn thận nấp một bên đợi một lúc bọn họ sẽ đi thôi...Mộng Nhật nhỏ giọng dặn dò. Nàng biết hoàng Huynh vốn không thích những chốn rong chơi phong trần nên lâu lâu hay cho quan binh đến càn quét một lần xem trong kỹ viện có cô nương nào quá nhỏ tuổi bị ép làm kỹ nữ hay không.
Thời nay ép cô nương chưa đủ tuổi làm kỹ nữ là phạm vương pháp. Uyển Uyển cảm thấy có chút ngưỡng mộ vị vua Triệu Quốc này. Hắn thường ban ra một số luật lệ theo như nàng thấy luật lệ kia dùng để bảo vệ nữ nhân. Tỷ như y phục dành riêng cho Kỹ nữ, nghĩ cho cùng hình như cũng là vì muốn tốt cho bọn họ. Nàng tuy luôn ở trong cốc 15 năm thế nhưng với thân phận giáo chủ thì việc nắm rõ mọi thông tin tình hình của bốn quốc gia và cả trên giang hồ là điều cần thiết. Mà kẻ khiến nàng ngưỡng mộ chính là đế vương của Triệu quốc Triệu Thức.
Khi Tử Ni đem tranh về nàng đã từng thắc mắc vì sao không có tranh của Triệu Thức. Tử Ni chỉ gượng cười mà bảo hắn không nạp hậu cũng không tuyển phi chỉ chuyên sủng một phi tử có tên Hạ Yên. Nàng từng thắc mắc không biết người con gái như thế nào mà có thể khiến người như hắn say mê đến thế. Chìm trong suy tư khiến một cao thủ như Uyển Uyển cũng có lúc rơi vào tình thế quẫn bách.
Khi phát hiện quân binh của triều đình đang lục soát nàng vội vàng tránh sang một bên cũng tiện tay kéo vị công tử đang đứng cạnh kia cùng trốn.
- Suỵt...là quan binh. Uyển Uyển nói nhỏ với thư sinh kia.
- Vì sao phải trốn? Hắn có chút ngạc nhiên tròn mắt nhìn nàng...
- Vì ta không thích bọn cẩu quan...Nàng khinh thường đáp...
- Ngươi là nữ Phẫn nam trang lại trốn quan binh tra xét là vì chưa đủ tuổi sao?
- Ngươi vì sao lại...Uyển uyển có chút ngạc nhiên nhìn hắn, thuật dịch dung của nàng dù không khéo thế nhưng không đến mức vừa nhìn dã nhận ra ngay như thế. Nhưng chưa kịp nói ra hết nghi ngờ thì nàng nhận ra lý do hắn phát hiện thân phận nữ nhi của nàng. Bàn tay đang đặt trên ngực nàng kia không nghi ngờ gì chính là tay hắn
- Dâm tặc.... Uyển Uyển tái mặt hét lớn đồng thời cho hắn một cái tát như trời giáng
- Không phải ta cố ý...tay ta chỉ muốn đẩy cô nương ra khi bị cô nương ôm thôi... Ồ mà nói ra thì là cô nương chiếm tiện nghi của tại hạ trước...kẻ kia lại tiếp tục từ tốn giải thích khiến khuôn mặt có chút hồng của Uyển uyển chuyển sang đỏ gay...
- Câm miệng...Uyển Uyển thẹn quá hóa giận quát....
- Dù đã làm nàng tức giận thế nhưng không biết cô nương có thể cho tại hạ biết nàng hiện đã bao nhiêu xuân xanh hay chăng? Thật ngại quá tại hạ chính là cẩu quan mà cô nương nhắc đến. Đoạn Vô Tình giọng điệu thập phần nhẹ nhàng không hề nghe ra ngữ điệu tức giận trong lời hắn nói. Hắn thực ra cũng chán ghét sự vụ này, vì cái gì một võ tướng như hắn lại phái đi làm việc của quan văn.
- Hỏi tuổi của ta.. ha.. ha...ngươi còn chưa đủ tư cách đó Uyển Uyển cười to rồi xoay người biến mất.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |