← Ch.058 | Ch.060 → |
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp khiến mọi người đều nóng lòng muốn đi. Tiểu hoàng đế đứng trên bục trước mặt mọi người nói vài câu dõng dạc rồi sau đó bị một đám thị vệ vây quanh đưa đi săn bắn. Mọi người cũng theo đó mà bắt đầu tự mình hành động. Lý Tử Du có chút lo lắng không biết biểu đệ có thể săn được không? Đây là lần đầu tiên hắn đi săn, vạn nhất có người cố ý để hắn săn đc mấy con thú nhỏ chẳng phải rất mất mặt sao?
Vĩnh An quận chúa thấy Lý Tử Du không yên lòng thì nói: "Bắn không trúng con mồi cũng chẳng có vấn đề gì đâu. Chúng ta vốn là nữ tử, cũng chỉ đi theo trang trí thôi. Có rất nhiều người cuối cùng cũng tay không trở về nhưng cũng chẳng có vấn đề gì cả."
"Nhiếp chính vương là người như thế nào vậy?" Nếu là kẻ có dã tâm thì chuyện biểu đệ xấu mặt chẳng phải là chuyện tất nhiên rồi sao?
"Haha, Vương thúc của ta ấy à, người thật ra là người tốt đó. Dù sao người đối với ta rất tốt, đối với hoàng thượng đường đệ cũng vậy. Tự mình dạy hắn đọc sách, nhận biết chữ. Mà sao đột nhiên cô lại hỏi vậy?" Vĩnh An quận chúa cảm thấy kỳ quái.
"À, không có gì đâu. Ta là đang nghĩ kĩ năng kỵ xạ của hoàng thượng có phải do Nhiếp chính vương dạy hay không. Nếu là người đó dạy thì ta an tâm."
"Ha ha, cô là sợ hoàng thượng đường đệ không săn được gì rồi xấu mặt thôi. Yên tâm đi. Kĩ năng kỵ xạ của hoàng thượng đường đệ tuy rằng không phải vương thúc dạy nhưng người cũng chỉ định cho hắn một sư phó rất giỏi. Nếu không phải vậy thì vương thúc sẽ không cho đường đệ đi lần này đâu." Trong lòng của nàng, vương thúc rất tốt, không có tâm tư xấu xa gì cả, toàn tâm toàn ý phụ tá hoàng thượng đường đệ.
Nhưng Lý Tử Du lại không cho là thế. Hễ là người đã từng hưởng qua tư vị của quyền lực thì sao có thể dễ dàng buông tay? Không nghĩ tiến thêm một bước nữa? Nhiếp chính vương nghe có vẻ uy phong nhưng kết quả cũng giống như thay người khác làm gả xiêm y(trang phục cưới) thôi? Nếu như tiểu hoàng đế không có năng lực, khiến mọi người thất vọng mà vị Nhiếp chính vương trước mắt là người thừa kế duy nhất, y lại có năng lực, có dân tâm vậy thì muốn đi lên ngôi hoàng đế chẳng phải rất danh chính ngôn thuận sao? Tiểu hoàng đế dù sao vẫn chưa trưởng thành, sinh lão bệnh tử lại là chuyện thường tình, nếu như nhiễm bệnh mà chết thì làm sao có thể oán hận người khác? Điểm này vị Nhiếp chính vương kia nhất định làm được!
Đúng vậy, nhất định làm được cho nên hiện tại sao nàng phải lo lắng? Dù sao vị Nhiếp chính vương này trước mắt vẫn đang toàn tâm toàn ý phụ tá hoàng thượng, còn chưa đến lúc đó thì y sẽ không hành động. An nguy của hoàng đế cũng thuộc quyền khống chế của y nếu bây giờ hoàng đế có chuyện không may thì kẻ đầu tiên bị hoài nghi sẽ là y. Lý Tử Du cảm thấy yên tâm, lần này biểu đệ có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu!
Hiểu rõ điều này, Lý Tử Du thấy trong lòng thoải mái hơn nên cùng Vĩnh An quận chúa cưỡi ngựa vào rừng.
"Haizz, cô cưỡi chậm quá. Hay là như vậy đi, cô cứ ở bên cạnh ta, ta sẽ đi săn mấy con thỏ rồi đến đó cho cô một ít, được không?" Vĩnh An quận chúa chính là người chẳng thể ngồi không.
"Cô đi đi. Ta ở đây chờ." Sẽ không bắn cung đâu, cứ coi như cưỡi ngựa chơi thôi.
Vĩnh An quận chúa thúc ngựa đi bắt con mồi. Lý Tử Du cảm thấy bội phục, nàng không dám cưỡi ngựa chạy quá nhanh, sợ không nắm chắc sẽ ngã, lại càng chẳng dám cưỡi ngựa bắn tên.
Cũng may trong rừng cây có phong cảnh không tồi, nhìn một chút cũng đáng giá. Quả nhiên không hổ danh là khu săn bắn hoàng gia, nhìn thế nào cũng chẳng thể nhìn được đến điểm cuối. Khu săn bắn đông người như thế mà đến bây giờ cũng chẳng thấy người khác đâu. Xung quanh im ắng nhưng Lý Tử Du biết rất an toàn bởi có hoàng thượng đi săn nên người trong cung đã sớm phái người tra xét rừng cây, sắp xếp tất cả rồi. Có thể nói ngoại trừ động vật, mấy kẻ tạp vụ thì chẳng ai có thể vào được. Hơn mười lý xung quanh khu vực săn bắn cũng không chấp nhận kẻ lạ ra vào.
Đây chính là đặc quyền xã hội, không giống trước kia nàng còn ở nông thôn, rừng là nơi mọi người có thể tùy tiện vào, tùy tiện hành động, vì thế mà nàng mới có thể tìm thấy kẻ kia.
Nghĩ đến chuyện mình cứu người kia thì nàng mới nhận ra đến bây giờ còn chẳng biết hắn tên gọi là gì, có lẽ chính hắn cũng không muốn mình biết thân phận của hắn. Người như hắn vậy mà lại muốn báo ân, còn là không báo không được. Thôi quên đi, có lẽ là cảm thây được mình cứu mất hết mặt mũi nên mới như thế thôi. Về sau ít đến Cẩm Y phường thôi, nếu để người khác hiểu lầm thì không tốt lắm.
Lý Tử Du cưỡi ngựa chầm chậm, thong dong tiêu sái rất sung sướng nhưng mà ai có thể nói cho nàng biết người này sao có thể xuất hiện ở đây không?
"Chưa thấy ai cưỡi ngựa như vậy đâu. Xem ra cũng có chuyện nàng không biết nhỉ?" Kẻ nói chuyện chính là tên được nàng cứu kia.
Lý Tử Du nghe hắn nói những lời này thì trong lòng rất căm tức, nàng nói: "Lén lút theo dõi người khác thì sao có thể là anh hùng hảo hán?" Nàng không tin cái gọi là tình cờ gặp lại đâu!
Nếu người này có thân phận không đơn giản thì có lẽ chuyến săn bắn hoàng gia này hắn có thể cũng có phần, nhưng mà sao hắn lại theo dõi nàng chứ?
"Ta không phải theo dõi mà là đã sớm đến đây rồi. Nàng nhìn mà xem chẳng phải ta ở phía trước nàng à?" Người kia nói.
"Một khi đã như vậy thì tiểu nữ tử sẽ không làm phiền nữa vậy!" Lý Tử Du nói xong liền quay đầu ngựa lại.
"Đợi chút nào. Thật là không biết nói đùa. Nàng, cái nha đầu này tính tình thật lớn đó, người khác nói một chút cũng không chịu được. Sau này lập gia đình cũng sẽ như vậy à?" Nhìn thấy Lý Tử Du muốn trở mặt thì hắn vội nói tiếp: "Quên đi, ta không nói nhiều nữa vậy. Thật ra hôm nay ta có chuyện muốn phiền nàng, mong nàng giúp một tay."
Người này đột nhiên khách khí, Lý Tử Du cảm thấy thật không quen. Nàng nói: "Không giúp được ta sẽ không giúp đâu!"
"Thật thống khoái! Thật ra chuyện này không phải nàng không thể làm. Ta có một huynh đệ bị thương, miệng vết thương không khép lại nên muốn mời cô nương giúp đỡ xử lý."
"Hỗ trợ thì có thể nhưng trên tay ta không có dụng cụ." Toàn bộ kim khâu châm tuyến đều đang ở nhà.
"Không cần lo đến việc này. Nếu đã mời nàng thì mấy thứ này sẽ không thể thiếu. Nói thật lần trước lúc nàng chẩn trị cho ta, thấy mấy thứ kì lạ đó thì lúc trở về ta cũng sai người làm một bộ rồi."
Người này nếu theo như sư phụ nói thì chính là đạo văn! Được rồi, người ta có năng lực đạo văn. Nếu người này có thể đến đây tìm nàng thì hẳn là tất cả đều đã chuẩn bị tốt. Lý Tử Du không nói hai lời liền đi theo người đó.
Người nọ nói: "Nàng thật quá yên tâm đấy. Không sợ ta đem nàng đi bán à?"
"Nếu ngươi muốn bán đã sớm bán rồi. Ta đánh không lại ngươi, chạy không thoát khỏi ngươi, nếu ngươi muốn làm gì ta có thể thay đổi được sao?" Có bản lĩnh lớn, có khả năng đem nàng ra khỏi bãi săn này thì còn có chuyện gì người này không làm được? Nếu hắn thật sự muốn gây bất lợi cho nàng thì nàng đã sớm hồn lìa khỏi xác, sao phải lo lắng làm gì?
Người nọ nở nụ cười: "Khó có được một nha đầu thông minh như vậy. Yên tâm, ta sẽ không gây bất lợi cho ân nhân cứu mạng mình đâu. Hơn nữa lần này nếu như nàng cứu được huynh đệ ta thì ta lại thiếu nàng một ân tình nữa."
Chờ đến khi Lý Tử Du và người kia đến thì miệng vết thương của người kia đã bắt đầu thối rữa. Nàng nói: "Đầu tiên phải cắt bỏ thịt thối đi nếu không sẽ càng ngày càng nghiêm trọng!"
Chẳng lẽ không có đại phu khác xử lý sao? Lại thành ra như vậy rồi! Nếu không phải lâu ngày không được chẩn trị thì tuyệt đối không có khả năng biến xấu như thế!
"Vậy làm phiền cô nương!" Người bị thương là một hán tử mặt đen, như vậy rồi mà còn chẳng kêu đau một tiếng. Lý Tử Du thật sự không hiểu, người kia lẽ ra phải rất có tiền sao lại không mời đại phu mà lại mời một nha đầu như nàng đến?
Quên đi! Không thèm nghĩ nữa! Lý Tử Du nói: "Trước tiên ta sẽ đem phần thịt thối này cắt bỏ sạch sẽ, chẳng qua là sẽ rất đau. Vị đại ca này, ngươi chịu đựng một chút nhé!" Sau đó nàng bảo hai người bên cạnh đè hắn lại, phòng khi hắn không nhịn được mà vùng vẫy.
"Không cần! Lão Đổng ta nhịn được!" Hán tử mặt đen kia nói.
Quả thật vị lão Đổng này có thể chịu được, lúc Lý Tử Du dùng dao đã hơ qua lửa cắt bỏ thịt thối, tuy đầu hắn đầy mồ hôi nhưng cổ họng lại không phát ra tiếng nào. Nàng toàn gặp phải người gì vậy? Lúc khâu miệng vết thương cho người kia không dùng thuốc tê, hiện tại người này cũng thế nhưng cả hai đều chẳng kêu đau một tiếng!
Lý Tử Du làm xong thì thấy miệng vết thương vẫn còn rất sâu, nàng nói: "Có thuốc tê không? Lát nữa khâu lại sẽ càng đau, ta còn phải dùng rượu xử lý qua một chút nữa."
Rượu có thể tiêu độc nhưng khi đổ lên miệng vết thương thì nỗi đau đó không phải ai cũng có thể chịu được.
← Ch. 058 | Ch. 060 → |