Ch.002 → |
"Ta phải đi rồi, con thật sự không đi cùng ta sao?" - Một nữ nhân khoảng ba, bốn mươi tuổi hỏi
"Không ạ, con đã học tốt lắm rồi, con muốn ở lại đây." - Một tiểu cô nương hơn mười tuổi ngẫm nghĩ rồi kiên quyết trả lời.
"Con đã học tốt lắm, theo ta đi đến sống ở địa phương kia, nơi đó mọi người bình đẳng, một vợ một chồng, nếu vợ chồng bất hòa có thể ly hôn, tài sản chia đôi, chẳng ai kì thị con lại còn có thể tái hôn. Nhưng nếu con ở lại đây, con sẽ phải chịu đựng chuyện trượng phu tương lai của con sẽ có rất nhiều nữ nhân, còn phải từng khắc đề phòng người khác tính kế con." - Nữ nhân lớn tuổi thuyết phục.
"Sư phụ à, người không phải từng nói cho con biết ở thế giới của người nam nhân cũng có tiểu tam tiểu tứ đó sao, cho nên có gì khác nhau chứ, mà con đây là người của thế giới này, mộ phần phụ mẫu con cũng ở đây, con không nghĩ đến chuyện ngay cả phụ mẫu con cũng không được nhìn thấy." - Tiểu cô nương thương cảm nói.
"Vậy được rồi, ta đây không miễn cưỡng con nữa. Con đây phải thật bảo trọng, nhớ kĩ những gì ta dạy cho con, có lẽ một ngày nào đó con sẽ dùng tới, có điều này sư phụ muốn nói với con, diện mạo của con rất thu hút, hiện tại cha mẹ con mất rồi, con cũng nên về nhà tổ phụ của con đi thôi, ít nhất cũng có gia tộc bảo hộ. Không nói nữa, đến giờ rồi, ta phải đi thôi!"
"Sư phụ bảo trọng!" - Tiểu cô nương nhìn vị sư phụ kì quái của mình leo lên một cái máy móc kì lạ gì đó rồi từ từ biến mất bên cạnh mình.
Người cũng nhìn không thấy nữa, quả nhiên sư phụ thật sự đi rồi ư? Sư phụ đã có thể chính mình gặp lại người thân, chỉ có mình nàng một người bơ vơ trên đời này nữa thôi.
Ch. 002 → |