Ánh trăng ban đêm
← Ch.07 | Ch.09 → |
"Long công tử tìm tại hạ có chuyện gì? Có điều có thể mời Long công tử đi ra ngoài trước được không? Tại hạ có chút không tiện, chờ thu xếp xong tại hạ sẽ đi tìm Long công tử nhận tội." Mặc Thư Kỳ nhàn nhạt mở miệng nói.
"Ừm, Ngọc tiểu thư nghiêm trọng rồi, cũng không phải chuyện lớn gì, là ta đã quấy nhiễu Ngọc tiểu thư tắm rửa trước, đã đắc tội nhiều, xin hãy tha lỗi, vậy thì ta đi ra ngoài." nói xong Long Tinh lảo đảo đi ra ngoài phòng, trước khi đi ra còn không quên đóng cửa lại cho Mặc Thư Kỳ.
Long Tinh đi rồi Mặc Thư Kỳ cũng không nhúc nhích, chỉ là cúi đầu xuống suy nghĩ gì đó. Lúc này Hồng trở về, Hồng nhìn thấy Các chủ của mình quần áo xốc xếch đứng ở nơi đó, trên đất đâu đâu cũng có vệt nước, có chút nghi hoặc mở miệng: "Các chủ, chuyện này...?"
Mặc Thư Kỳ khoát tay áo một cái ra hiệu cho nàng không cần hỏi nhiều sau đó đi tới bên giường ngồi xuống: "Đem nơi này thu dọn một chút đi."
Hiểu rõ ràng ý tứ của Mặc Thư Kỳ Hồng lập tức ngậm miệng lại, yên tĩnh thu dọn gian phòng ngổn ngang. Sau khi thu dọn xong, Hồng đẩy Mặc Thư Kỳ đến sân nhỏ, sau đó đi mời Long Tinh đến.
* * *
Long Tinh sau khi rời khỏi gian phòng của Mặc Thư Kỳ liền chạy về phòng mình, dọc theo đường đi không ít người quan tâm nhìn hắn, hắn đều không để ý đến. Sau khi trở lại phòng, Long Tinh chăm chú khép cửa phòng lại, cầm lấy ấm trà đậm của quán ở trên bàn uống, mãi đến khi uống hết nước trong ấm mới ngừng lại, trước mắt của hắn không ngừng hiện ra nửa thân thể trần truồng của Mặc Thư Kỳ và dung nhan tinh xảo của nàng. Gương mặt của Long Tinh đỏ hồng, tim đập cực nhanh, hắn dùng tay đè lồng ngực của mình, ép buộc bản thân bình tĩnh, đi từ từ đến bên giường ngồi xuống, lẳng lặng suy nghĩ chuyện ngày hôm nay xảy ra, trong lúc hắn chìm đắm trong ý nghĩ thì một hồi tiếng gõ cửa đem tâm tư hắn kéo trở lại: "Ai vậy? Có chuyện gì không?"
"Long chưởng quầy, ta là Ngọc Hồng, thị vệ của Ngọc tiểu thư, tiểu thư nhà ta có việc mời Long chưởng quầy đến trong sân nhỏ, không biết Long chưởng quầy có tiện hay không?" Giọng nói của Hồng lạnh lùng truyền lại.
Long Tinh nghe được Ngọc Mặc tìm mình, trong lòng không khỏi nhảy một cái, lại nghĩ tới chuyện mới vừa xảy ra mặt lại đỏ lên, hắn nỗ lực điều chỉnh tâm tình của mình, giữ vững bình tĩnh rồi nói: "Hồng thị vệ xin chờ một chút." Sau khi rời khỏi giường Long Tinh quay về tấm gương sửa sang lại y phục của mình, phát hiện không có cái gì không bình thường liền đi tới cạnh cửa, mở cửa phòng, hắn nhìn Hồng đứng ngoài cửa nói: "Hồng thị vệ, ta đã chuẩn bị xong, đi thôi."
Hồng nhìn Long Tinh một chút sau đó gật gật đầu liền dẫn hắn đi về phía sân nhỏ, Long Tinh đi từ từ sau lưng Hồng. Lúc muốn đi nhanh tới gần sân thì Long Tinh nghe được một trận tiếng đàn du dương, tiếng đàn này làm cho Long Tinh vừa mới bình phục tâm tình lại bắt đầu sợ hãi lên, hắn mạnh mẽ ngắt lấy lòng bàn tay của mình, để cho mình không phải lúng túng, hắn phát hiện Hồng ở phía trước căn bản cũng không có chú ý tới mình phía sau liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đến sân Long Tinh liền bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, trong sân Mặc Thư Kỳ ngồi ở trên xe lăn, trước mặt trên bàn đá có một chiếc đàn cổ, hai tay nàng che ở trên đàn chậm rãi di chuyển, ngón tay của nàng tinh tế mà thon dài, móng tay trắng nõn ở dưới ánh trăng có chút hiện ra ánh sáng, mỗi một cử động từ ngón tay của nàng sẽ vang lên âm điệu dễ nghe. Con mắt của Mặc Thư Kỳ khép hờ, vẻ mặt yên tĩnh mà an lành, sợi tóc trắng như tuyết sợi thỉnh thoảng phất qua gò má của nàng.
Hồng nhìn dáng vẻ ngây dại của Long Tinh, không khỏi nghĩ đến: 'lại là một người bị sắc đẹp của Các chủ mê hoặc người, có điều Các chủ sinh ra thật đẹp, là người ưa nhìn nhất mình đã từng thấy, bất luận nam nữ, điều có một ý nghĩ đến con mắt của Mặc Thư Kỳ, vẻ mặt của Hồng liền trở nên căm giận, người kia làm sao lại đáng ghét như vậy, đối với người mình tự tay nuôi dưỡng nhiều năm như thế cũng có thể xuống tay được, nàng âm thầm nhắc nhở mình sau này nhất định phải bảo vệ tốt Các chủ, không cho nàng ấy lại chịu một chút thương tổn nào. '
Cảm giác có người tới gần tiếng đàn của Mặc Thư Kỳ dần dần ngừng lại: "Là Long công tử đã tới phải không?"
Lúc này Long Tinh vẫn còn theo trong 'cảnh đẹp' vừa nãy chưa phản ứng lại, Hồng ở bên cạnh nhìn hắn không phản ứng liền thở dài một hơi, thầm nói: 'Sắc đẹp hại người nha', nàng lớn tiếng nói: "Vâng, Các chủ."
Nghe thấy bên người có tiếng vang lên, Long Tinh nhanh chóng phản ứng lại, có chút không biết làm sao đứng ở nơi đó.
"Long công tử, đã quấy rầy, muộn như vậy còn tìm ngươi đúng là không nên, tại hạ ở đây nhận tội với Long công tử." Nói Mặc Thư Kỳ quay về phía Long Tinh chắp tay.
"Không... không có gì." Long Hành run rẩy nói.
"Vậy à, Long công tử mời ngồi bên này, Hồng ngươi đi bưng chút nước trà đến đây đi." Long Tinh thấy được Mặc Thư Kỳ chậm rãi dời đi về phía bàn đá.
"Dạ tiểu thư." Hồng biết Mặc Thư Kỳ là có ý đẩy mình đi, cũng là đi thuận theo, trước khi đi Hồng nhìn Long Tinh sâu sắc một chút nhưng Long Tinh không có chú ý tới.
Long Tinh đi đến bên thành bàn đá tìm một cái ghế ngồi xuống đối mặt với Mặc Thư Kỳ, nhìn Mặc Thư Kỳ chưa mang khăn che mặt độ tnhiên mặt mình lại có chút ửng hồng, vì muốn che giấu Long Tinh vội vàng nói: "Ngọc tiểu thư ngày hôm nay vì sao không mang khăn che mặt?" Lời nói vừa ra khỏi miệng Long Tinh mới phát hiện mình thất lễ, liền vội vàng bổ sung: "Có lỗi với Ngọc tiểu thư rồi, ta vượt qua quy củ."
Nghe được tại sao Long Tinh khiếm nhã Mặc Thư Kỳ có chút buồn cười, liền trêu ghẹo nói: "Long công tử khách khí, dùng khăn che mặt này chỉ vì muốn che giấu thôi. Long công tử không phải đã thấy qua dung mạo của tại hạ rồi sao?" Giống như là nghĩ đến cái gì Mặc Thư Kỳ cố ý vuốt cái đầu đầy chỉ bạc của mình, tự chế giễu nói: "Dáng vẻ của tại hạ người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy, không doạ đến công tử là tốt rồi."
Nghe được người kia làm thấp chính mình như vậy Long Tinh có chút đau lòng: "Ngọc tiểu thư nói nghiêm trọng, thiếu nữ tóc bạc. Ngọc tiểu thư nhất định là có chuyện gì làm cho tiểu thư đau buồn mới sẽ như thế chứ, Ngọc tiểu thư không cần nói mình như vậy."
"Chuyện đau buồn, đúng thật, thân mang trùng kịch độc, thù nhà không trả được, trừ hắn ra, không còn có người nào đối với ta như vậy, nhưng là ta lại tự lấy tay mình đem hắn đẩy ra, nói vậy hắn cũng hận ta, nói như vậy cũng thật là có nói cũng không hết đau khổ." Lần này, Mặc Thư Kỳ có che giấu cái gì cũng lộ ra chính mình rõ ràng từng phần, cả người cô đều chìm đắm bên trong bầu không khí đau buồn, khiến người ta nhìn muốn rơi nước mắt.
Long Tinh thực sự không đành lòng nhìn Mặc Thư Kỳ đau buồn tự trách mình như vậy: "Ngọc tiểu thư, ngươi xem miệng hư của ta này, nói chuyện làm Ngọc tiểu thư không thích, thực sự là nên đánh." Nói xong, Long Tinh còn đánh vài cái nhẹ nhàng lên trên miệng của mình.
"Long công tử không cần như vậy." Mặc Thư Kỳ vội vàng 'ngăn cản': "Được rồi, Long công tử, có thể nói một chút chuyện buổi chiều tìm tại hạ có chuyện gì không?"
Nghĩ đến chuyện buổi chiều làm cho Long Tinh có chút hoảng hốt: "Vâng, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là vì muốn nói tiếng cảm ơn với Ngọc tiểu thư, trước đây nội lực của ta không đủ suýt chút nữa có chuyện, là Ngọc tiểu thư cứu ta."
"Long công tử khách khí, cứu sống người là bổn phận của thầy thuốc. Nếu như ngay cả chút chuyện này đều không làm được vậy tại hạ liền thẹn mình là một người thầy thuốc, còn Long công tử có thể vì người không liên quan mà hao tổn nội lực của mình, điểm ấy mới để tại hạ kính phục." Mặc Thư Kỳ khiêm tốn nói.
Long Tinh bị Mặc Thư Kỳ nói một hồi làm cho mặt ửng đỏ, mình cứu Lâm Thanh vốn là có mục đích khác, hiện tại còn bị người này khen như vậy thực sự là xấu hổ: "Ngọc tiểu thư nói đùa."
"Sắc trời đã tối, tại hạ liền không quấy rầy Long công tử nghỉ ngơi, Hồng, đưa Long công tử về nghỉ ngơi đi." Mặc Thư Kỳ dặn dò nói.
"Được, vậy Ngọc tiểu thư cũng nghỉ sớm một chút đi!" Mặc Thư Kỳ quay về Long Tinh gật gật đầu.
Hồng nghe được mệnh lệnh của Mặc Thư Kỳ từ chỗ tối đi ra, quay về Long Tinh lấy một cái tay làm dấu hiệu mời, sau khi Long Tinh rời đi cũng đi theo phía sau hắn cùng rời đi.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |