Đáng yêu (Hậu huyệt play - H)
← Ch.46 | Ch.48 → |
Bóng đêm bao trùm, ánh nến Bắc viện vẫn sáng trong như cũ.
Trong phòng, tình sự nam nữ vẫn dây dưa không ngừng.
Đệm giường dưới thân ẩm ướt một mảnh, dấu vết thâm sắc còn từng chút lan tràn. Tề Cảnh Chiêu đem áo ngoài trải xuống, lót hai tầng, mới đem tiểu cô nương ôm lại đây.
"Ca ca, nơi đó dơ lắm mà......"
"Chi Chi cứ việc thả lỏng. Sớm hay muộn đều cũng đều phải làm tới chỗ này."
Ngón tay thon dài nắn nắn bờ ⓜ-ô-ռ-🌀 nhỏ, m●ô●𝐧●🌀 thịt trắng nõn theo niết xoa của hắn khẽ run lên. Vòng eo nhợt nhạt ở trước mắt đong đưa qua lại.
Tình sự triền miên làm 𝐭𝖍-â-𝖓 🌴♓-ể non nớt của tiểu cô nương trở nên đẫy đà thủy nộn, như một quả đào chín mọng nước xinh tươi.
N_𝖌_ự_c hắn tràn đầy kích động, yết hầu càng thêm khô nóng. Ngụy Chi ghé vào gối đầu, nặng nề ⓣ.♓.ở ⓓố.↪️ cùng lẩm bẩm. Năn nỉ xin xỏ cũng cản không được động tác bẻ 〽️-ô-ⓝ-🌀 của nam nhân. Tề Cảnh Chiêu quỳ gối giữa hai chân nàng, cúi xuống 𝒽.ô.n lên một cái.
Bàn tay to thon gầy xoa niết 〽️·ô𝐧·ⓖ thịt trắng nõn ⓜề·𝖒 mạ·𝖎, dùng sức hướng về hai bên mà tách ra.
Cúc huyệt phấn nộn giấu ở giữa kẽ ⓜô●n●ⓖ dần bại lộ.
Tề Cảnh Chiêu 🌜●ắ●n ⓜ●ô●ï, hắn thật lòng cảm thấy cúc hoa nho nhỏ phấn phấn kia cực kỳ đáng yêu. Gương mặt dán sát vào, đầu lưỡi ướt nóng 𝐜.ắ.𝖒 ⓥ.à.⭕ kẽ 〽️ô*𝐧*ⓖ nàng.
Hắn ⅼïế*𝖒 tiểu cúc huyệt của muội muội.
"A ưmm..."
Ngụy Chi nằm sấp nắm chặt gối đầu. Hắn càng lúc càng đem 𝖒ô𝐧*𝐠 nàng bẻ mở ra, đồng thời tinh tế mà 𝐥𝐢ế·〽️ láp nếp gấp hậu huyệt.
Ngón cái chắc chắn chậm rãi sờ vào kẽ Ⓜ️ô*𝓃*g, đợi đến khi làm tiểu cô nương thoải mái đến rầm rì, lại từng chút nhét vào trong hậu huyệt.
"Ca ca, ư......"
Một bàn tay kia ở ngoài cũng không buông lỏng mà xoa bóp 〽️ôп*𝐠 thịt, thịt non trắng bóng bị véo đến tràn khỏi kẽ tay.
Đi vào sâu hơn chút nữa.
Hắn duỗi tay thăm tiến vào tiểu hoa huy*t của Ngụy Chi, đem bạch trọc mới vừa bắn vào làm ướt ngón tay, lại 𝖗.ú.✞ 𝖗.ⓐ chọc từng chút vào hậu huyệt.
Tiểu cúc hoa phấn nộn phun ra đục dịch, lại bị ngón tay cắm trở về. Lặp đi lặp lại.
Tiểu cô nương vùi mặt xuống gối, phát ngứa đến 𝐫-ê-𝐧 г-ỉ hừ hừ, hai gót chân nhỏ lặng lẽ chạm vào ngón chân sau đó cọ cọ cẳng chân hắn.
Da thịt ấm áp ↪️*ọ ×*á*t lẫn nhau. Đầu gối ma sát với xiêm y dưới thân khiến nàng có chút đau. Giữa kẽ môռ●ɢ nhợt nhạt có một ngón tay mân mê cắm rút, không hề có chút dấu hiệu muốn dừng lại.
Một ngụm nước bọt ấm áp phun lên kẽ 𝐦_ôn_ⓖ, chảy vào cúc huyệt phấn nộn nhỏ hẹp.
Ngụy Chi xấu hổ cực kỳ, nàng nghe tiếng hắn hướng vào Ⓜ️·ôn·ɢ mình 𝖑-ⓘ-ế-ⓜ ɱ●ú●t, còn có xoa bóp càng ngày càng thô bạo, đau đến mức nàng nắm chặt gối đầu.
Có điều 🎋♓_ⓞá_ⓘ c_ả_m trong lòng cũng dâng lên đến tê dại, giống như được lấp đầy, Ngụy Chi sung 💰ư●ớ𝐧●ℊ mà phe phẩy cái đuôi.
Tiểu cúc hoa nhẹ nhàng mà co rút, từng chút lại từng chút ăn vào ngụm nước bọt kia.
Hô hấp của nam nhân càng nặng nề. Dùng ngón tay khuếch trương cho tiểu cô nương đã được một lúc lâu. Vậy mà cúc huyệt vẫn thật chặt chẽ mú_✞ lấy đầu ngón tay hắn, thời thời khắc khắc đều giống bị dày vò.
Hóa ra Chi Chi còn 𝖉â_ⓜ đến như vậy.
Tề Cảnh Chiêu ngồi dậy, trực tiếp dán mu bàn tay tiết đầy mồ hôi lên cánh Ⓜ️ô-𝓃-𝖌 hồng nộn, không quên vỗ vỗ lên 〽️ô-п-ℊ thịt của nàng.
Càng lúc càng mạnh. Tiếng đánh vang dội làm tiểu cô nương thét chói tai, hoàn toàn bật lên dục hỏa của nam nhân.
"Tự mình bẻ ra. Dương v*t ca ca muốn 𝒸_ắ_ɱ ⓥà_𝑜."
Tề Cảnh Chiêu duỗi tay đến giữa háng tùy ý loát vài cái, bắt lấy dương v*t thô trướng đối diện với 〽️ô𝓃·🌀 thịt đánh lên, thúc giục tiểu cô nương.
"Ưm.. ha... a..."
Tay nhỏ nhu nhược run run duỗi đến sau lưng, nhẹ nhàng tự mình bẻ ⓜô-ռ-g, dâng lên hậu huyệt ướt đẫm hoàn toàn bại lộ dưới thân hắn.
Mới bẻ ra một ít, đại quy đ*u nó𝓃.🌀 🅱️ỏn.🌀 đã lập tức vọt vào.
Tề Cảnh Chiêu thẳng lưng thúc mạnh.
"Á!.... . hư". Tiếng 𝐫-ê-n 𝓇-ỉ đau đớn đến phát run.
Nếp gấp tinh mịn bị căng ra. Hành thân che kín gân xanh 𝒸.ọ 𝖝á.✝️ lên thành ruột kiều nộn, chậm rãi 𝒸.ắ.Ⓜ️ ⓥ.à.𝑜. Tề Cảnh Chiêu 🌴●𝐡●ở 𝖍●ổ●ռ ♓ể●ռ, gắt gao mà nhìn chằm chằm cúc huyệt bị chống đến cực hạn, trong mắt dục hỏa càng bùng cháy.
Chặt đến mức khiến da đầu tê dại.
"Đau, đau......"
Quá dài quá thô, chịu đau một hồi lâu cũng chưa chờ được hắn hoàn toàn 🌜·ắ·m 𝐯·à·𝖔 hết. Dương v*t nong nóng nhét trong tiểu cúc hoa vẫn luôn hướng vào bên trong dò tìm.
Tiểu cô nương khóc kêu không ngừng, ♓υռ●𝖌 𝐡●ăռ●𝐠 kẹp môп_g, theo bản năng muốn bài trừ căn côn th*t khi dễ tiểu cúc hoa kia ra ngoài.
Nhưng không ngờ làm vậy cũng khiến chút lý trí cuối cùng của nam nhân bay đi sạch.
Bạch bạch bạch!!
Trên 〽️ôռ·🌀 hiện ra dấu tay hồng đến chảy ra tơ 𝐦*á*⛎. Tề Cảnh Chiêu cắn răng bóp chặt 𝖒·ô·𝓃·ⓖ nàng, nguyên cây côn th*t xuyên thẳng vào hậu huyệt chặt chẽ.
Đau đến mức tiểu cô nương thét không thành tiếng. Thành ruột khô khốc dù được ⓣⓘ*𝖓*♓ ԁị*𝐜*h bôi trơn nhưng vẫn không đủ mượt mà.
Côn th*t ↪️ắ*ⓜ ✔️à*o thật sự gian nan, Tề Cảnh Chiêu lại tăng thêm sức lực thẳng tiến.
Phụt phụt, phốc phốc......
Cắm đến mức thành ruột rát đau, vách động 𝓃ó𝓃●𝐠 ⓑỏ𝖓●🌀 mú●✞ chặt côn th*t, bắt đầu phân bố ra dịch nhầy.
Đã có thể bắt đầu cắm rút thông thuận hơn một chút.
"A.... a... a.... . Không được rồi..."
"Ca ca.... đau quá.... . hức"
Hắn nương theo sống lưng Ngụy Chi, nặng nề mà nằm úp lên người nàng.
Tiểu cô nương bị ép đến mức hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể đáng thương phát ra tiếng khóc kêu. Mồ hôi từ 𝐧ⓖ.ự.𝐜 hắn thấm ra theo từng cái ⓒ●ọ 🔀á●🌴 lên sống lưng г-⛎-п 𝖗-ẩ-ÿ, mồ hôi chảy xuống, rơi trên gò má rồi tiến vào cái miệng nhỏ của nàng.
Đầu lưỡi phấn nộn hấp hé dò ra, đem mồ hôi hắn 𝖑1ế●ⓜ vào trong miệng. Hắn nắm chặt tay nhỏ của Ngụy Chi, ở bên tai nàng thô suyễn gầm nhẹ.
Trầm thấp nghẹn ngào lọt vào tai, tiểu cô nương khóc đến thở không nổi, chỉ biết chu 〽️ôп·🌀 thừa nhận hắn va chạm.
Hai luồng vú non mềm đè ép lên chăn. Xiêm y lót dưới thân bị giao cấu kịch liệt làm cho ẩm ướt hỗn độn.
Càng nhìn càng thấy thật 🎋_í_c_ⓗ 𝖙_♓í_𝒸_ⓗ, Tề Cảnh Chiêu ưỡng lưng đẩy tiết tấu cũng càng nhanh.
"Ca ca, ư hưm...... Ca ca......"
Đục dịch ấm áp bất ngờ bắn thẳng vào.
"Á......"
Hắn thở hắt một hơi, duỗi tay đỡ côn th*t còn đang 𝐛·ắ·𝓃 𝐭𝐢·𝓃·♓ ⓡú-𝐭 𝐫-🔼 tới, đối diện với 𝖒_ô𝖓_🌀 của sưng đỏ tiểu cô nương mãnh liệt tưới lên.
Dịch nhầy trắng đục chảy đầy cánh ɱô𝖓*ℊ, lại dọc theo kẽ ⓜôⓝ_𝐠 chảy vào tiểu cúc hoa sung huyết. Nếp gấp hỗn độn dính đầy bạch trọc, cúc huyệt mấp máy co rút hút vào lại nhổ ra không ngừng.
Thân mình nữ nhân phiếm hồng kịch liệt г⛎·𝓃 𝖗·ẩ·🍸, tay nhỏ còn nắm chặt chặt gối đầu.
Qua một hồi lâu, tiếng ⓣ·♓·ở 𝖉·ố·ⓒ dần dần bình tĩnh lại. Tề Cảnh Chiêu quỳ gối bên sườn eo nàng, cánh tay chống lên gối đầu, dịu dàng cúi xuống h.ô.ռ lên đôi mắt tiểu muội muội.
Ngụy Chi nhắm chặt hai mắt, cả người run đến lợi hại. Nước mắt tẩm ướt một mạng lớn gối đầu. Làn môi 𝖓-ó𝐧-🌀 𝐛-ỏn-🌀 từ đôi mắt nàng 𝐡ô.𝐧 xuống phần cổ, một tấc lại một tấc dần đi xuống.
Lồng 𝖓🌀_ự_ⓒ nam nhân kịch liệt phập phồng, đôi môi lại ⓗ·ô·𝐧 vô cùng ôn nhu cẩn thận.
Ánh nến lách tách, cháy hết một cây. Căn phòng không sáng bằng khi nãy.
Tiểu cô nương rốt cuộc cũng khôi phục chút sức lực, sau đó quay đầu ♓ц𝐧*ℊ 𝒽ă*n*𝖌 trừng hắn.
"Chỗ nào cũng muốn cắm! Thoải mái rồi chứ gì?!"
Nam nhân lười biếng mà ghé vào trên lưng nàng, trong mắt tràn đầy ý cười thoả mãn.
"Ừ. Rất chặt, đáng yêu lắm. Đa tạ bảo bối."
Lát sau hạ nhân đưa nước ấm vào trong phòng. Tề Cảnh Chiêu quỳ đến bên người tiểu cô nương, nhúng ướt khăn thay nàng chà lau †ⓗâ.𝖓 tⓗ.ể.
Nhúng nước rồi vắt khô, khăn lụa 𝐧●ó●ռ●𝖌 𝖇●ỏп●g ướ_т á_t mới đặt lên tiểu huyệt nàng, tiểu cô nương đã giật mình kêu một tiếng.
Sau đó ủy khuất hậm hực đánh lên tay hắn một cái thật mạnh.
"Ca ca hư này."
Cảnh Chiêu cười cười, đem khăn nóng đặt sang một bên. Hắn một lần nữa cong eo đỡ 𝐦·ô·n·𝖌 tiểu cô nương, sau đó cúi xuống vùi mặt vào chân tâm vẫn còn đang sưng đỏ.
Đầu lưỡi ướt nóng 👢●ïế●ɱ lên huyệt thịt rồi nuốt vào trong miệng. Như thế mà lặp đi lặp lại, chỉ chốc lát liền đem chân tâm tiểu cô nương 𝐥i-ế-𝖒 đến sạch sẽ.
Ngón tay cẩn thận nhẹ nhàng bẻ ra kẽ 𝐦ôп*ⓖ, nghiêm túc mà xem đến bên trong. ✞●𝒾𝐧●ⓗ 🅓ị🌜●𝒽 bắn vào quá sâu, vẫn còn rất nhiều chưa được lấy ra hết.
Hoa huy*t sưng đỏ cùng tiểu cúc hoa trần trụi bị hắn ngắm nghía hồi lâu lại do xấu hổ mà hơi hơi rút lại.
Đáng yêu cực kỳ.
Ngụy Chi nghe được tiếng hắn thấp giọng cười, trong lòng cực kỳ bực bội, phồng miệng không thèm nói gì.
Thẳng đến khi nam nhân lại ôm eo nàng trở mình. 𝐓_𝖍_â_𝐧 𝖒ậ_𝖙 cọ cọ lên gương mặt.
"Không cần! Ca ca tránh ra!"
Tiểu cô nương nhỏ bé yếu ớt dùng thanh âm căm giận bất bình mà nói.
"Ta là người của muội, bây giờ muội đuổi ta biết đi chỗ nào?"
Thanh âm, trầm thấp, cau mày hỏi ngược lại.
Hắn còn dám nói lý?
"Ai nói ca ca là người của muội thế?"
Tiểu cô nương nhãn tình chuyển chuyển, đánh giá т𝐡-â-п ✞𝒽-ể hắn. Sau đó khẽ hừ một tiếng.
"Ca ca.... trên người của huynh có tên của muội sao? Không có thì muội không nhận đâu nhé."
"Ra là vậy."
Tề Cảnh Chiêu cúi đầu nhìn mình, như suy tư gì đó mà đáp lại.
Sau đó hắn liền nâng tay đỡ gối đầu chậm rãi đứng dậy.
"A? Ca ca đi đâu đó?"
Tiểu cô nương chống thân mình ngồi dậy, ngơ ngác nhìn hắn bước về phía án thư. Lấy bút lông đã chấm mực lại đây. Hắn thân mình trần trụi, khập khiễng mà đi về phía nàng. Thần sắc thản nhiên cực kỳ.
Hai người mặt đối mặt cùng nhau ngồi trên đệm.
Tề Cảnh Chiêu đặt bút lông vào trong lòng bàn tay của Ngụy Chi rồi bọc tay nàng nắm lại. Hắn đỡ thẳng vai tiểu cô nương, hướng về phía nàng ưỡn n🌀ự-ⓒ nói.
"Viết đi."
Thình thịch.
Không khí yên tĩnh đến mức khó có thể hô hấp.
Tiểu cô nương nhấp miệng, nắm chặt bút lông chun chun cái mũi nhỏ xinh.
Trên 𝐧·ɢ·ự·🌜 trần trụi của Tề Cảnh Chiêu, từng nét viết xuống hai chữ "Chi Chi" xiêu xiêu vẹo vẹo.
Rồi nàng ngồi hẳn dậy, một tay đỡ bả vai Tề Cảnh Chiêu, một tay giơ bút thật cẩn thận mà viết. Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân cũng có "Chi Chi" vô cùng lớn.
Mực nước chưa khô, Tề Cảnh Chiêu thấy nàng buông bút liền bắt lại, hắn nhẹ giọng:
"Vẫn còn trên lưng nữa."
Ngụy Chi nghiêm túc gật đầu, thanh âm lại mang theo tiếng khóc mỏng manh nức nở.
"Ca ca, ca ca xoay người qua đây đi."
Hắn lôi nàng đứng lên, lại xoay người đem lưng lộ ra cho nàng viết.
Đầu bút lông lạnh lẽo đảo qua cánh tay dày rộng của nam nhân, từng nét bút mang theo chút rung động nhè nhẹ.
"Cạch" một tiếng, bút lông ném xuống trên mặt đất.
Tề Cảnh Chiêu xoay người, một tay đã kéo được tiểu cô nương có gương mặt đỏ bừng vào trong 𝖓ɢự_↪️.
"Đồ ngốc này, muội khóc cái gì chứ?"
Dịu dàng ⓥⓤ-ố-𝐭 𝐯-𝐞 tấm lưng hãy còn đang г⛎.п г.ẩ.y, trong giọng nói của hắn ẩn ẩn chút ý cười.
Nước mắt của Ngụy Chi lập tức lã chã mà rơi xuống.
Tay nhỏ trắng nõn gắt gao chống lên п𝖌ự·↪️ hắn, nhất mực đưa đẩy, nàng quyết không chịu cho nam nhân bắt vào lòng.
Tề Cảnh Chiêu tóm được cánh tay nàng, càng dùng sức mà ôm chặt Ngụy Chi.
Gương mặt mang ý xấu 𝐡-ц-n-ℊ 𝐡-ă-𝖓-ℊ cọ lên đồi vú trắng nõn.
"Ca ca! Mực.... mực còn chưa khô đâu đó!"
Tiểu cô nương dùng sức đánh lên п·🌀ự·c hắn cười ha hả, làn mi cong rơm rớm cùng gò má ửng hồng.
"Vậy muội có nhận ta không, hửm?"
"Nhận! Nhận mà. Huynh tránh ra đi đã!"
"Không được rồi, ta cũng phải viết tên cho muội đã......"
"A a...... Tránh ra!"
Tiếng cười đùa dây dưa không dứt.
Hoa nến rực rỡ, một tấc lại một tấc soi chiếu cả tâm hồn.
Ánh trăng chiếu vào, như khẽ h●ô●𝖓 lên màn đêm giá lạnh.
← Ch. 46 | Ch. 48 → |