Đe dọa cho cô 𝐪●υ●@●n ♓●ệ với t*ú
← Ch.070 | Ch.072 → |
Khi bị anh xoay người lại, Lộc Nhung đã chuẩn bị tinh thần cho việc đầu gối sẽ đập mạnh xuống giường.
Giường của Tần Bắc Phong cứng như cơ bắp của anh, chiếc nệm mỏng chỉ như làm cảnh. Lúc trước, khi anh ôm cô từ phía trước, lưng cô nhiều lần đập vào giường cũng thấy đau, nhưng cơn 🎋●♓●🅾️●á●i ⓒả●〽️ quá mạnh khiến cô chẳng thèm để ý.
Cô cắn chặt môi để không bật ra tiếng kêu đau, nhưng bất ngờ thay, đầu gối cô lại đập phải thứ gì đó 〽️ề.Ⓜ️ 〽️.ạ.ℹ️.
Đó là chiếc chăn điều hòa mà anh gấp lại thành một tấm đệm đơn giản.
Thấy ánh mắt cô ngạc nhiên quay lại, Tần Bắc Phong xoa nhẹ lên bờ vai ửng đỏ của cô, nhân lúc còn có thể, anh cúi xuống ♓●ô●ռ lên đó, "Ngốc nghếch quá."
Sau hai lần bị đ.â.m mạnh, Lộc Nhung đang khao khát sự v●⛎ố●t ✌️●ⓔ dịu dàng, cô ngoan ngoãn mở miệng, để mặc cho anh hút lấy từng giọt ngọt ngào từ bên trong.
Tiếng ⓗô-n sâu của họ hòa quyện với tiếng nước phát ra từ bên dưới, cùng nhịp điệu, cùng giai điệu đầy mê hoặc.
Tần Bắc Phong ♓_ô_𝐧 một lúc rồi tiếc nuối rời ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua má cô: "Cô mèo nhỏ này có lớn thêm được không đây?"
Cô gái này cái gì cũng tuyệt, chỉ có chiều cao là vấn đề... Khi đ*â*m từ phía sau thì không thể ♓ô_ռ được môi, nên anh cũng không trách mình nếu có lúc cảm thấy như đang ôm một con búp bê nhỏ.
Nước mắt trên mặt cô đã bị 👢ℹ️ế*𝐦 sạch, Lộc Nhung cảm nhận được thứ cứng cáp n_ó𝓃_ℊ ⓑỏп_ɢ đang 𝒸_𝒽_ạ_ⓜ v_à_ο đ_ù_❗ mình, nhưng lại chưa vào được bên trong. Cô khó chịu, nhích ɱô.n.𝐠 về phía sau, "Vẫn là mèo con mà... em vẫn còn nhỏ."
"Con mèo con từ nhỏ đã bị dương v*t chơi rồi, đợi lớn hơn chút, chắc đem cho chó đực làm." Tần Bắc Phong vừa xoa nhẹ mép dưới của cô, chỗ vẫn còn dính 𝖙*𝒾*n*𝒽 ⓓị*🌜*ⓗ, vừa vỗ vào ⓜ-ô𝓃-ⓖ cô, tay kia đẩy thấp phần eo cô xuống. Chỉ chờ đến khi cô theo bản năng nhấc hông lên, anh sẽ lập tức trượt vào sâu một cách dễ dàng, "Chậc, sao vẫn chặt thế này..."
Với tư thế từ phía sau, đúng là khó chịu đựng hơn, Lộc Nhung chỉ chịu nổi vài lần đã không kiềm được mà xuất ra. Cô ✞h.ở 𝐝ố.🌜, cơ thể mềm nhũn, đầu gục vào cánh tay, đôi mắt mờ mịt nhìn về khe giữa hai chân.
Cái vật to lớn thô ráp của anh liên tục tách ra và xâ*ⓜ 𝖓*hậ*𝖕 vào lớp da thịt 𝐦ề*m 𝐦*ạ*ℹ️ của cô, mỗi lần 𝖗●ú●✞ г●𝖆 đều kéo theo chút da thịt đỏ hồng, nước nhờn rơi thành giọt, gần như tạo thành một tấm màn mỏng.
"Cô mèo nhỏ đang nhìn gì thế?" Không bỏ qua hành động nhỏ của cô, Tần Bắc Phong đưa tay ôm lấy bầu 𝖓●𝖌ự●c tròn trịa, vừa xoa vừa nhịp nhàng thúc mạnh vào bên dưới.
"Ưm... không có gì." Lộc Nhung xấu hổ không dám thừa nhận, vội vã quay mặt lại ôm lấy chiếc gối, cố giả vờ làm mèo ngoan ngoãn.
Nhưng mèo ngoan nói dối sẽ phải trả giá. Tần Bắc Phong lập tức tăng cường độ, cố ý thúc sâu hơn, đầu khấc đâ.𝖒 mạnh vào bên trong, túi da chạm vào bên ngoài, còn đám lông thô cứng thì chạm vào phần nhạy cảm của cô khiến nó sưng tấy lên.
"Giờ thì biết xấu hổ rồi à? Lúc xin anh đ●â●〽️ thì đâu có xấu hổ." Anh cười, hai ngón tay bóp nhẹ đầu п🌀ự_↪️ cô mà xoay tròn.
Hai nơi nhạy cảm nhất cùng lúc bị κ_í_𝖈_♓ 🌴hí_↪️_♓, Lộc Nhung không thốt nổi lời nào, bàn tay vung vẩy loạn xạ trong không khí, cố xả bớt cơn κ-♓-⭕á-ï ⓒ-ả-ɱ đang dâng tràn.
Nhìn đôi tay ⓡ𝖚_𝓃 𝖗ẩ_🍸, ai cũng biết cô đang bị đ*â*Ⓜ️ mạnh đến mấ●✞ 🎋●ı●ể●𝖒 𝖘●⭕●á●ⓣ. Tần Bắc Phong đắc ý, nheo mắt lại tiếp tục trêu chọc: "Cái mèo nhỏ này thật thèm khát, không có anh đ_â_𝖒 thì lại muốn tìm người khác, đúng không?"
Giọng điệu ghen tuông đầy nguy hiểm của anh làm Lộc Nhung sợ hãi. Cô phải cố lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, không nhìn được mặt anh, chỉ biết rối rít xin lỗi: "Em không dám nữa, mèo con sai rồi..."
"Sai ở đâu?" Tần Bắc Phong mỉa mai, nâng пℊ●ự●ⓒ cô lên chơi đùa, thích thú với cảm giác bầu n·𝖌·ự·🌜 bật lại khi anh thả tay.
"Em không nên nói sẽ tìm người khác..." Lộc Nhung chịu không nổi sự trêu ghẹo, cố ý nhấc ɱô·ռ·𝐠 lên để anh tiếp tục, chỉ mong anh mau chóng kết thúc.
"Không phải tìm người khác." Tần Bắc Phong nhấn mạnh từ "người", sau đó chuyển tay lên cổ cô, nhẹ nhàng siết lại, cười khẽ: "Người thì có gì thú vị, phải dắt chó đực về, cho nó chơi em mới đúng."
Chó ư... Lộc Nhung hoảng sợ, nhưng nơi nhạy cảm bên dưới lại càng ướt hơn vì những lời nói của anh, khiến nó co thắt mạnh mẽ không chừa chút khoảng trống nào.
Phản ứng của cơ thể là không thể lừa dối được, Tần Bắc Phong nhịp nhàng đưa đẩy chiếc eo săn chắc của mình, tiến sâu vào bên trong.
"Lộc Nhung thích giống chó nào? Chó nhỏ không đủ lực, chắc chọn loại lớn thôi." Tần Bắc Phong bắt đầu phân tích với giọng điệu đầy trêu chọc, "Samoyed, Golden, hay là chó chăn cừu Đức, hoặc Malinois?"
Anh có vẻ nghiêng về hai giống chó cuối, chúng đủ hung dữ, mạnh mẽ, nhưng khi được huấn luyện thì rất nghe lời. Việc xin một chú chó nghiệp vụ đã giải ngũ không phải là điều quá khó khăn.
Mượn một con chó cũng được.
Hình ảnh một con chó đực đã lâu không giao phối gặp phải cô mèo cái đang động dục, cái lưỡi dài 👢-𝒾-ế-Ⓜ️ ướt cả người cô, sau đó dùng dương v*t to lớn đ*â*𝖒 xuyên vào...
Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đã đủ 𝐤íc-𝐡 ✝️-♓í-c-ⓗ rồi.
"Đừng... em không muốn, mèo lớn đừng nói nữa..." Lộc Nhung ⓡ·ц·𝓃 гẩ·🍸, trong đầu ngập tràn hình ảnh mình bị chó đực cưỡi. Cô vừa khóc vừa 𝖗●⛎●п 𝐫ẩ●🍸, cả cơ thể co giật dữ dội, đạt đến cao trào lần nữa.
Thật tiếc là cơn 𝖈●ự●𝐜 ⓚ●𝐡𝑜●á●1 của cô không thể ngăn cản được 𝒽ⓐ●𝐦 𝐦●𝖚ố●𝓃 biến thái trong anh. Tần Bắc Phong thậm chí còn đưa tay xuống, tìm kiếm giữa đôi môi nhạy cảm của cô.
"Mèo lớn định làm gì? Không, không được... chỗ đó không được..." Lộc Nhung vẫn chìm trong dư âm của cơn ⓒ·ự·𝐜 🎋♓·𝑜·á·❗, cơ thể nhạy cảm đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến cô bật ra tiếng 𝓇ê_𝐧 𝓇_ỉ. Cô không còn chút sức lực nào để ngăn cản, chỉ có thể nhìn bàn tay của anh chạm đến lỗ tiểu.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |