Truyện:Phong Nhập - Chương 045

Phong Nhập
Trọn bộ 177 chương
Chương 045
Bị ⓗô*п đến ướt đẫm
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)

Về việc 𝒽-ôⓝ-, Lộc Nhung từ trước đến giờ luôn nghĩ nó là một hành động đẹp đẽ, dịu dàng như trong sách vở và phim ảnh.

Dịu dàng, kiềm chế, với những cái chạm nhẹ nhàng, thận trọng.

Nhưng dù thế nào, mọi chuyện cũng không nên giống như hiện tại: Thô bạo, mạnh mẽ, thậm chí còn phảng phất mùi ɱá●⛎.

Cô hơi sợ hãi, muốn từ chối nên dồn hết sức mình để cắn chặt răng, không cho anh xâm phạm vào miệng, giữa đôi môi không ngừng phát ra những tiếng 𝖗ê·n ⓡ·ỉ kháng cự mơ hồ.

Mỗi khi cô rên lên một tiếng, Tần Bắc Phong lại càng thêm phấn khích.

Đôi môi của cô, thậm chí còn mềm hơn anh tưởng tượng, căng mọng và đàn hồi, hoàn hảo để bị ɱú·𝐭, cắn xé hoặc 𝐧🌀h❗_ề_n ná_🌴 như một chiếc chày giã, ép ra từng giọt tinh túy cuối cùng.

"Mở miệng ra." Khi không thể phá vỡ hàng rào, anh 🦵_ℹ️_ế_〽️ quanh môi cô, rồi đến mũi, má, cuối cùng cắn vào dái tai thịt mềm, tiếng t●♓●ở d●ố●𝖈 nặng nề vang lên.

Đây đã không còn là một nụ ♓ôⓝ·, mà giống như một con chó đực đang đánh dấu lãnh thổ của mình bằng nước bọt.

"Không... ưm." Sự tê dại nơi tai khiến Lộc Nhung mất cảnh giác.

Ngay lập tức, lưỡi dày của anh trườn vào miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ bé của cô đang cố trốn chạy, nụ hô*𝐧 càng lúc càng sâu hơn.

Không khí trở nên loãng dần, sức lực của tay chân bị hút cạn. Lộc Nhung không còn đứng vững, để mặc cơ thể trượt xuống, hy vọng sự chênh lệch chiều cao có thể giúp cô thoát khỏi nụ 𝐡-ô-𝖓 đáng sợ này.

Nhưng Tần Bắc Phong nhận ra ý định đó, anh cong chân lại, đầu gối cứng rắn thúc thẳng vào giữa hai chân cô như một lời cảnh báo.

"Ưm!" Vùng kín đau nhói, một dòng chất lỏng п●ó𝓃●ⓖ 🅱️●ỏ●n●ⓖ, dính ướt trào ra. Lộc Nhung rùng mình, hai chân mả-n-𝐡 κ𝖍ả-n-ⓗ khó khăn kẹp lấy đùi anh: "Đừng mà..."

"Tự em chọn." Tần Bắc Phong tạm thời buông môi cô ra, ♓.ô.п nhẹ lên đó một cách thèm thuồng, đầu gối chậm rãi chà sát vào cô: "Là để anh ♓ô.n trên này, hay để anh thúc bên dưới?"

Vừa mới lấy lại hơi thở, đầu óc Lộc Nhung vẫn trống rỗng. Cô †-♓-ở ♓-ổ-ⓝ hể-п, đôi môi ♓_é ⓜ_ở, để lộ phần bên trong đỏ hồng, chiếc lưỡi nhỏ co cuộn liên tục.

Hai chiếc miệng thật sự giống nhau, Tần Bắc Phong trầm ngâm. Anh nhớ đến âm đ*o nhỏ nhắn của cô, giờ đang bị đầu gối anh 𝐤*í*𝐜*h ✝️𝖍í*🌜*♓, mỗi khi cô ⓛ●ê●𝓃 đ●ỉռ●h, thịt trong đó cũng co thắt như vậy, còn hột le thì co rút.

"Chọn xong chưa?" Anh tăng thêm lực vào đầu gối, gần như nâng cô lên.

Gót chân cô dần rời khỏi mặt đất, trọng lượng cơ thể dồn cả vào một điểm, Lộc Nhung khó khăn kiễng chân lên, cố giảm bớt ⓚ*ⓗ*𝖔á*❗ cả*ɱ đau đớn nơi vùng kín: "Trên... trên này, để anh ♓ôn.."

"Thế em nên làm gì?" Tần Bắc Phong không dễ dàng buông tha.

Đôi mắt Lộc Nhung ửng đỏ, nước mắt lưng tròng. Dưới ánh mắt nguy hiểm của anh, cô ngoan ngoãn ngẩng đầu: "Anh Tần, anh Tần... ♓·ô·𝐧 em đi."

Không chậm trễ một giây, Tần Bắc Phong cúi xuống, giữ lấy sau gáy cô, ♓ô●п lại. Vừa nãy chỉ là nếm thử, giờ mới là thưởng thức thực sự.

Nụ ♓●ô●𝓃 dịu dàng còn khó chịu hơn cả sự thô bạo, tiếng môi chạm nhau vang rõ mồn một. Lộc Nhung vô thức vòng tay ôm lấy vai rộng của anh.

Khi đầu ngón tay chạm vào lớp vải ướt vẫn chưa khô, cô chợt nhớ rằng anh đã bị ướt mưa vì không muốn cô bị ướt, khiến cô cảm động. Một đợt nước ◗·â·𝖒 mới lại rỉ ra.

"Ưm..." Móng tay cô căng thẳng cào nhẹ lên vai anh, cô 𝖗ê-ռ г-ỉ khó chịu, cố tìm kiếm sự an ủi trong nụ h●ôⓝ●.

Lúc hoàng hô*п buông xuống, ánh sáng dịu dàng tràn ngập không khí, bóng của hai người in lên tường, զυ_ấ_ռ q_uý_✞ như đôi môi họ không rời nhau.

𝐃ụ-𝐜 ✌️-ọ-𝐧-g trong Tần Bắc Phong càng lúc càng bùng cháy, lý trí dần tan biến. Anh không ♓-ô-𝐧 đủ, 𝒸·ư·ỡⓝ·g é·🅿️ cô nuốt lấy nước bọt của mình, từ miệng, cổ họng, rồi từng chút từng chút một xâm chiếm bên trong cô bằng mùi hương của mình.

"Nuốt đi." Giọng anh khàn khàn ra lệnh, ngón cái ấn nhẹ lên cổ họng cô.

"Ưm... ực."

Tiếng nuốt rõ ràng vang lên đầy 𝖉-â-𝐦 đã𝐧-ℊ, nhưng Lộc Nhung lại không cảm thấy xấu hổ như cô tưởng. Khi miệng trên của cô nhận lấy nước bọt của anh, thì miệng dưới lại đáp lại bằng cách không ngừng tiết ra d*m thủy, làm ướt đầu gối anh.

"Em bé ngoan." Tần Bắc Phong nở nụ cười hài lòng. Cô gái này nhỏ hơn anh rất nhiều, gọi cô là em bé cũng không sai.

"Em là... em bé ngoan?" Cảm giác từ cả hai phía khiến Lộc Nhung mơ màng. Cô lẩm bẩm hỏi lại, lòng vui 𝖘-ư-ớn-ɢ.

Ngoài mẹ ra, chưa từng có ai khen cô là em bé ngoan.

"Đúng, em là em bé ngoan." Con thú dữ khoác lên lớp da người, dịu dàng ԁ_ụ ԁ_ỗ. Móng vuốt của anh luồn vào dưới váy cô, chạm vào quần lót: "Em bé ngoan có muốn được thưởng không?"

Chương (1-177)