Truyện:Phong Nhập - Chương 035

Phong Nhập
Trọn bộ 177 chương
Chương 035
Cửa mình nhỏ, lòng dạ cũng nhỏ, nhẹ nhàng thôi mới dễ chịu
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)

Tần Bắc Phong đã từng đ-ú-𝐭 vào gốc đùi của Lộc Nhung, lần này anh thuần thục hơn rất nhiều.

Anh lật người cô lại, hạ thấp hông, đẩy dương v*t vào giữa hai đùi cô một cách gọn gàng, liền mạch.

Khi thân hình mảnh mai của cô không chịu nổi cú thúc mạnh bất ngờ mà ngã về phía trước, anh giữ lấy hai bầu 𝓃-ⓖ-ự-c đầy đặn của cô, ổn định lại thân hình nhỏ bé đang 𝐫*ⓤ*𝓃 𝓇ẩ*𝖞 dưới hông mình, các ngón tay chậm rãi nhưng chắc chắn nhào nặn đôi bầu vú ɱề_𝐦 mạ_ï trong khi anh nhịp nhàng 𝓇*ú*т ⓡ*ⓐ rồi đẩy vào.

Dù đã đâ●m 𝐯à●⭕ cô, anh vẫn còn cả một đêm để thỏa sức thực hiện những ý tưởng 𝖉â*ⓜ 𝖉*ụ*🌜 trong đầu mình.

Đồ lừa đảo, đồ lừa đảo...

Lộc Nhung muốn mắng, nhưng không thể thốt nên lời, chỉ còn lại những tiếng 𝓇-ê-n r-ỉ yếu ớt thoát ra từ đôi môi cô. Tần Bắc Phong duy trì nhịp độ không quá nhanh nhưng mỗi lần đều đẩy hết vào rồi rút hết ra, phần lông mu c*ọ ⓧá*† với â*m ⓗ*ộ mịn màng của cô, làm phần gốc đùi lẫn ɱ●ô𝐧●🌀 nhỏ của cô đều đau nhói và tê dại.

Ôi, lại sắp phun nước ra rồi...

Cô vùi mặt vào gối, mái tóc rối tung để lộ chiếc cổ trắng ngần ửng đỏ và đôi tai nhỏ.

Tư thế né tránh rõ ràng này lọt vào mắt Tần Bắc Phong, anh lập tức cúi người áp sát lên lưng cô, thân hình mạnh mẽ như một tấm lưới dày, phủ kín lấy con thú nhỏ đang hoảng loạn muốn trốn thoát.

"Giận à?" Giọng cười trầm thấp của anh rung chuyển bờ vai cô khi lồng 𝐧g.ự.↪️ anh áp lên phần xương cánh bướm tinh tế của cô.

Lộc Nhung không trả lời, nước mắt lăn dài trên má.

Tần Bắc Phong chẳng bận tâm đến việc cô có phản ứng hay không, anh dùng hai ngón tay vân vê một bên đầu v*, kéo dài ra rồi thả xuống, cứ thế mà chơi đùa theo ý thích.

"m hộ nhỏ, lòng dạ cũng nhỏ, đâ_〽️ nhẹ thế này thì sao mà 𝖘.ư.ớп.𝖌 nổi?"

Tay và miệng của anh không buông tha cô, kể cả bên dưới cũng thế.

Anh từ từ tăng tốc, dương v*t thô to của anh trượt ra trượt vào giữa hai đùi ư-ớ-𝖙 á-† của cô.

"Ưm..." Tiếng rên từ lồng 𝐧🌀ự●𝒸 anh bật ra, hơi thở khàn khàn đầy 𝖐♓ο.á.❗ 🦵.ạ.c: "Nhiều nước quá."

Tần Bắc Phong không hiểu vì sao chơi với â●ɱ 𝒽●ộ của cô gái này lại khiến anh sung 💲ư●ớռ●ⓖ đến thế.

Lộc Nhung cũng không hiểu tại sao anh lại nói những lời thô tục như vậy, lãng phí giọng nói trầm ấm ấy. Điều khiến cô khó chịu hơn là mỗi khi nghe thấy, cái â●〽️ 𝖍●ộ của cô lại ngứa ngáy, khát khao được một thứ gì đó cứng rắn đ*â*〽️ v*à*0.

"Em có thích dương v*t của anh 🌜·ọ ⓧ·á·† â_Ⓜ️ h_ộ của em không?"

"Trả lời đi."

"Há miệng ra, học theo â.ɱ 𝖍.ộ của em mà mở miệng."

Anh càng đ-â-𝐦 càng phấn khích, những lời 🅓●â●Ⓜ️ tục liên tục tuôn ra. Tay anh tạm tha cho bầu 𝐧𝐠ự_𝖈 đầy dấu vết tím bầm, trượt lên môi cô, ngón trỏ và ngón giữa giữ lấy môi dưới, dễ dàng nhét vào miệng cô.

"Cái miệng này cũng 𝖓ón·ℊ 🅱️ỏ·n·ⓖ như â_𝐦 ♓_ộ, chắc cũng ngon lắm."

Anh lại tiếp tục đe dọa, ám chỉ đầy nguy hiểm.

Trong cơn mê loạn, Lộc Nhung lờ mờ cảm nhận vị tanh của dịch nhầy, đó là sự pha trộn giữa dịch ◗â.m của cô và chất nhầy từ anh.

Bị ép phải 𝖒ú·т ⓝ·𝖌ó·𝐧 ✝️·ⓐ·γ anh, Lộc Nhung cảm thấy tủi thân vô cùng.

Cô quỳ gối trên giường cứng, không chỉ phải chịu đựng trọng lượng của mình, mà còn cả lực thúc mạnh bạo của anh, như thể anh đang đóng cọc, muốn dính chặt cô vào đầu giường, chỉ cần để lại cái 𝐦*ôп*𝐠 cho anh thỏa mãn.

Trước khi những tiếng гê-𝖓 г-ỉ và dòng nước từ â●𝐦 ♓●ộ cô cạn kiệt, một tiếng van xin yếu ớt cất lên: "Đầu gối... ưm, đau quá..."

"Yếu ớt." Tần Bắc Phong nghe thấy vậy thì cười khẽ, rút ngón tay ra, bóp nhẹ cằm cô.

Từ nhỏ đến lớn, chưa ai nói cô yếu ớt cả.

"Không phải... không phải yếu ớt." Lộc Nhung muốn thanh minh, như một thói quen từ nhỏ, tiềm thức dẫn dắt cô muốn làm vừa lòng anh: "Thật sự... đau lắm, anh lớn quá... còn đâ●𝐦 mạnh làm â_𝖒 𝐡_ộ em đau, em không quỳ nổi nữa."

Cô cố gắng nén nỗi xấu hổ, những lời thô tục vừa thốt ra khỏi miệng, cô cảm nhận được một dòng nước ấm khác chảy ra từ giữa hai chân mình.

Nhưng cô không còn tâm trí để quan tâm, chỉ mong giảm bớt cơn đau ở đầu gối, Lộc Nhung không muốn ngày mai phải tập tễnh vì cơn đau.

Huống hồ, nếu phải quỳ mà khiến đầu gối đau vì bị chơi, thật sự là lý do quá mất mặt.

Đã nói ra những lời thô bỉ rồi, cô không biết mình còn có thể làm gì hơn, trong cơn túng quẫn, cô vụng về dùng má mình cọ vào lòng bàn tay anh: "Đừng bắt em quỳ nữa, được không?"

Còn nói không yếu ớt à?

Trong ánh mắt của Tần Bắc Phong thoáng hiện lên chút ý cười khó nhận ra, ngón cái của anh vuốt qua khóe mắt đầy nước của cô.

"Được, không để tiểu thư yếu ớt phải quỳ nữa."

Anh ngồi xếp bằng, kéo cô vào lòng, hai tay giữ chặt lấy phần đùi cô ép xuống, đặt cô vào tư thế phơi bày hoàn toàn, như một đứa bé đang ngồi trên bô.

Trước mắt cô giờ không còn là ga giường hay gối, mà dưới ánh đèn sáng rực của căn phòng, Lộc Nhung thấy rõ bộ 𝓃·ⓖự·𝐜 ửng đỏ đầy những vết hằn trên cơ thể mình, một bên đầu v* sưng to gần gấp đôi bên còn lại, là kết quả của việc anh vừa kéo dãn nó ra.

Ánh mắt cô bất giác trượt xuống, chạm ngay vào gậy th*t khủng khiếp đang ⓒ●ọ xá●✝️ vào giữa hai chân mình.

Bụng dưới cô bỗng quặn lại, â●ɱ ♓●ộ nhỏ bé vốn đã đạt đến cực hạn giờ lại rỉ nước ra ngoài, dòng dịch d.â.ɱ thấm đẫm lớp lông mu rậm rạp.

Lộc Nhung xấu hổ vô cùng, định giơ tay lên che mắt nhưng đã bị anh giữ lại.

"Hóa ra không phải là đau đầu gối." Tần Bắc Phong nắm tay cô, đưa về phía nơi hai người đang g𝖎_ⓐ_𝑜 ♓_ợ_p, giọng anh như vừa chợt nhận ra, kèm theo nụ cười ác ý: "Là em muốn nhìn thấy â●m ♓●ộ mình bị anh **, đúng không?"

Chương (1-177)