← Ch.146 | Ch.148 → |
Chất lỏng tanh nồng dính trên má chưa khô hẳn, ẩm ướt và nhầy nhụa, Lộc Nhung quỳ giữa hai chân của người đàn ông, gương mặt ngơ ngác hoang mang.
Cô chưa từng làm qua chuyện này, chỉ đơn giản vòng chiếc vòng cổ quanh gốc dương v*t đáng sợ, rồi ngước mắt lên nhìn anh như cầu cứu, đôi mắt ngập tràn hơi nước vô thanh hỏi: "Như vậy có được không? Em làm đúng không?"
Sớm biết thế này thì thà vào phòng còn hơn, ít nhất là là*𝖒 ⓣ*ì*𝓃*h đàng hoàng, chứ không phải chơi những trò kỳ lạ và thô bỉ thế này.
Trong sự bối rối, thái độ của cô lại vô cùng nghiêm túc, cái đầu nhỏ nhích sát lại gần, vài lọn tóc rơi xuống từ chiếc đuôi ngựa buộc hờ, đậu lên gò má, đầu tóc 𝖒ề●ɱ ⓜ●ạ●ℹ️ vương trên đỉnh đầu dương v*t, mang đến 𝖐-𝖍-𝖔-á-1 c-ả-〽️ tê dại.
Tần Bắc Phong khẽ thở hắt ra, cười nhắc nhở cô: "Phải ş1ế*🌴 c*♓*ặ*t hơn, chủ nhân."
So với lần đầu gặp, tóc anh đã dài hơn nhiều, từ góc nhìn trên cao, từng mảng bóng tối phủ lên ngũ quan sắc nét, khiến anh càng toát lên sự thâm trầm và đầy uy hï●ế●𝖕.
Lộc Nhung chưa bao giờ từ chối được anh, đôi tay nhỏ bé bất an siết lấy vòng cổ, tiếng chuông leng keng vang lên khiến giọng nói của cô cũng 𝐫.ц.п 𝐫.ẩ.𝓎 theo: "Sẽ... sẽ làm hỏng mất."
Chiếc vòng cổ màu hồng dần 𝐬·1·ế·🌴 𝒸h·ặ·т quanh thân dương v*t, chiếc chuông nhỏ bằng vàng tự nhiên đong đưa, áp sát vào bìu tròn đầy, bị thít chặt khiến đầu dương v*t ngả màu tím sậm, dường như sắp nứt ra.
"Không đâu." Tần Bắc Phong khẽ 𝐫ê-𝖓 ⓡ-ỉ từ yết hầu, xen lẫn cảm giác khoan khoái sau khi cố nén ԁụ_𝒸 𝖛_ọ𝓃_🌀. Chưa kịp để cô phản ứng, anh lập tức bổ sung: "Giống như bị lỗ nhỏ của chủ nhân kẹ-𝖕 ⓒh-ặ-т vậy."
Anh vừa dứt lời, ngay lập tức, hạ thân của Lộc Nhung tuôn ra một dòng dịch dính dấp, cái 𝖒ôn*ⓖ nhỏ ngồi trên gót chân khẽ nhíu lại, muốn tránh khỏi cảm giác khó chịu vì quần lót bị ngấm ướt."Ưm..."
Ngứa ngáy quá, cô thèm muốn quá, cô nhìn chằm chằm vào dương v*t bị trói chặt bằng vòng cổ màu hồng, bất lực rê·𝖓 г·ỉ, giọng điệu lười biếng, giống hệt một con mèo đang động dục.
"Chủ nhân thèm muốn rồi." Tần Bắc Phong thẳng thừng khẳng định, hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng của cô, bàn tay anh lần ra sau cổ, khum lại giữ lấy cần cổ 〽️.ả.ռ.♓ 🎋.♓.ả𝐧.𝒽, nhẹ nhàng ấn xuống: "Vừa mới tắm sạch sẽ xong, thử nếm đi."
Phần đầu căng phồng trượt trên đôi môi 𝐦*ề*ⓜ 〽️*ạ*1, từ từ vẽ theo từng đường nét, phủ lên một lớp màng nhầy nhụa, đầu lưỡi cô l𝖎ế●𝖒 qua vị mằn mặn quen thuộc, khiến mọi suy nghĩ tan biến ngay tức khắc. Lộc Nhung ngoan ngoãn mở miệng, để phần đầu to lớn chen vào khoang miệng.
Khoang miệng ấm áp khiến Tần Bắc Phong nheo mắt lại, anh khẽ xoa xoa phần gáy của cô, chậm rãi nhấn sâu hơn, cho đến khi chạm tới cổ họng, nhìn gương mặt phồng lên hai bên của cô, anh bật cười khẩy: "Ngon không?"
Miệng cô đã bị nhét đầy, chẳng cách nào trả lời, Lộc Nhung cố gắng di chuyển đầu lưỡi, miễn cưỡng bao bọc lấy phần thân, chỉ kịp 𝐦ú.𝐭 được vài cái liền hoảng hốt nhả ra.
Thứ của người đàn ông này đối với cô, lúc nào cũng to một cách quá mức.
Trong tầm mắt mờ ảo của cô là phần lớn thân dương v*t chưa kịp đư_🅰️ 𝖛_à_⭕, đám lông đen rậm rạp, vòng cổ hồng nhạt, chiếc chuông vàng đung đưa theo từng nhịp 𝖒*ú*𝖙 của cô.
Gương mặt nhỏ 𝖓ó·ռ·𝐠 🅱️ừ·ⓝ·g lên, cô vội vàng nhắm mắt lại, nhưng một khi nhắm mắt, mùi hương dày đặc càng khiến cô choáng ngợp, tiếng т_♓_ở ԁố_𝒸 của người đàn ông càng khiến cô chẳng thể nào lờ đi.
Thứ đang nằm trong miệng càng ngày càng cứng hơn, lỗ nhỏ giữa hai chân cũng càng lúc càng ẩm ướt, Lộc Nhung không nhịn nổi mà 𝐬-❗ế-† 𝐜-𝖍-ặ-🌴 〽️ôⓝ-ℊ, dán lên chiếc ủng dưới chân anh, muốn tìm chút an ủi.
Vừa ngồi xuống, lỗ nhỏ áp sát vào phần ống ủng cao nơi chân anh, sợi dây buộc ngay ngắn 𝖈-ọ ✖️á-т với mép váy và quần lót, liên tục ma sát khe rãnh, thỉnh thoảng chạm vào hạt đậu nhỏ nhạy cảm, cả*〽️ gⓘá*𝖈 ✞*ê 𝒹*ạ*i lan khắp người, khiến Lộc Nhung 𝐜●𝖍ả●🍸 nướ●ⓒ mắt sinh lý.
Cô tưởng rằng mình làm rất kín đáo, nhưng đâu biết Tần Bắc Phong đã sớm phát hiện ra sở thích nho nhỏ này. Mỗi lần ngậm lấy anh, cô bé này đều bị ngứa ngáy, rồi bắt đầu cọ cọ lỗ nhỏ vào chân anh, vừa ◗_â_𝐦 đã_𝐧_🌀 vừa đáng yêu.
Anh không hề có ý định che giấu giúp cô mà nhấc chân, rút ủng ra khỏi phần ⓜôⓝ●g Ⓜ️·ề·ɱ 𝐦ạ·1 của cô. Dưới ánh mắt hoảng hốt của cô, đế giày nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đạp lên phần đùi đã ướt đẫm.
"A...ư ư..." Chỉ cần là lực đạo từ anh, dù nhẹ hay nặng, Lộc Nhung cũng đều không thể chống đỡ nổi. Bụng dưới co rút vài cái, suýt nữa thì phun ra dịch nhầy, trong tư thế ngậm chặt dương v*t, cô bắt đầu thút thít cầu xin.
Những tiếng thút thít không rõ ràng khơi dậy 𝐡●🅰️●ⓜ ɱ𝐮ố●𝐧 tàn bạo của Tần Bắc Phong. Động tác dưới chân anh trở nên thô bạo hơn, mũi giày chà xát mép lỗ nhỏ đang dần mở ra, biết cô sắp giãy giụa, anh dùng đùi 🎋ẹ.🅿️ ⓒⓗặ.𝖙 cơ thể đang г*𝐮*𝓃 𝓇*ẩ*🍸 của cô, để nơi đó lộ ra hoàn toàn.
Bên trong cánh môi đỏ mọng, dịch nhầy tuôn ra ào ạt, hạt đậu đã sưng phồng nhô cao.
"Nhìn cái lỗ nhỏ của chủ nhân có vẻ thích đôi ủng này nhỉ." Tần Bắc Phong nở nụ cười ác ý, nhưng tay anh lại nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt của cô, chậm rãi nói: "Muốn anh nhét vào không, thử xem cảm giác bị giày ủng chọc vào âm đ*o là như thế nào."
Vừa nói, mũi giày liền đẩy vào miệng lỗ nhỏ đang co bóp, dưới lớp da thô ráp, những ngón chân linh hoạt 🌜●ọ ×á●† phần thịt 〽️ề*ɱ 〽️*ạ*ℹ️ phía ngoài.
Bề mặt thô ráp của đôi giày 𝖐í↪️_♓ ✞_𝒽í↪️_𝒽 nơi nhạy cảm nhất, Lộc Nhung sợ hãi đến mức không dám cựa quậy, hạ thân lẽ ra phải cảm nhận được đau đớn, nhưng lại không ngờ tìm thấy 𝐤♓🔴_á_❗ 𝐜ả_〽️ chưa từng trải qua, đến nỗi lỗ nhỏ không biết xấu hổ mà tự co bóp, như thể muốn nuốt trọn mũi giày.
Không chỉ có lỗ nhỏ, mà ngay cả nơi thầm kín khác cũng...
"Ư ư!"
Lộc Nhung tuyệt vọng vỗ mạnh lên đùi anh, muốn thoát khỏi cảnh tượng nhục nhã này, nhưng đã muộn, dịch ◗●â●𝐦 kèm theo một lượng nước tiểu lớn bắn ra ào ạt, hòa lẫn vào nhau chảy dọc theo ống ủng, làm ướt một khoảng thảm.
← Ch. 146 | Ch. 148 → |