Bị điện thoại chà vào chỗ đó, khóc lóc cầu xin…
← Ch.133 | Ch.135 → |
Trong việc sử dụng những món đồ vật kỳ quái để hành hạ cô gái, gã đàn ông hành động dứt khoát và nhanh chóng đến đáng sợ. Hắn rất thích dùng những vật không bình thường để đ.â.𝐦 và.𝐨 cơ thể cô, như một thú vui biến thái. Chẳng đợi Lộc Nhung kịp hoàn hồn để từ chối, góc điện thoại đã chọc vào lỗ nhỏ, mạnh mẽ kẹp giữa hai cánh môi 𝖒_ề_Ⓜ️ 〽️ạ_𝐢.
m vật vốn đã sưng đỏ, bất ngờ bị 𝖐íc*♓ ✝️*hí*𝐜*ⓗ mạnh. Chiếc điện thoại cứng cáp không ngừng nghiền ép, làm nụ hoa nhỏ bị đẩy nghiêng ngả, dòng dịch ԁ*â*𝖒 trơn nhờn lại vô thức phun trào từ lỗ nhỏ, ướt đẫm màn hình điện thoại và cả bàn tay to lớn của gã đàn ông.
"Con mèo nhỏ 𝖉â_Ⓜ️ đã𝖓_g, ngay cả điện thoại mà cũng thích sao?" Cảm nhận được sự ẩm ướt và trơn trượt, hắn cúi xuống, 𝒽_ơ_𝖎 𝐭_𝒽_ở 𝐧_ó_𝐧_𝐠 г_ự_ⓒ phả vào cổ ướt đẫm mồ hôi của cô gái, phát ra tiếng cười trầm thấp đầy tà ý.
Hắn cố tình nhấn mạnh chữ "cũng", như đang trắng trợn chế giễu sự 🅓●â●𝖒 đ●ã●ռ●ɢ của cô.
Quá sức hoang đường, đồ vật này lại thay thế đồ vật khác. Từ quả lê đến quả bóng lông, giờ là điện thoại.
Những rào cản về đạo cụ tình dục trong suy nghĩ đã hoàn toàn bị phá vỡ. Lộc Nhung đón nhận sự trêu đùa kỳ quái của hắn, cảm giác nhục nhã không ngừng dâng lên, nhưng sự ⓚ*𝖍*⭕*á*𝒾 𝐥ạ*𝖈 lại càng mãnh liệt đến mức khiến cô bối rối không biết phải làm sao. Nước mắt cùng với nước 𝖉â-〽️ tuôn rơi liên tục.
"Tê dại quá... a... â.Ⓜ️ ✅.ậ.✝️ tê quá, nó sắp rách ra rồi... chú... đừng... đừng nữa..."
"Có ai mà vừa phun nước d-â-ⓜ vừa nói không muốn đâu." Hắn hờ hững vẩy nhẹ điện thoại, hất đi phần lớn chất lỏng còn bám trên đó, rồi từ từ thay đổi góc độ. Màn hình điện thoại lạnh lẽo ép sát vào lỗ nhỏ đang rộng mở của cô."Điện thoại bị lỗ nhỏ ⓓâ·𝖒 đ·ã·п·🌀 của con mèo này làm ướt cả rồi."
Môi nhỏ không ngừng mấp máy, muốn hút lấy chiếc điện thoại. Mỗi khi màn hình rời ra, lại phát ra những tiếng "chụt chụt" như đang ⓗô●𝓃●, hòa lẫn với những âm thanh nhóp nhép nơi khe huyệt, tạo thành bản hòa ca khiêu gợi đầy nhục dục.
Trong đêm thu yên tĩnh, Lộc Nhung có thể nghe rõ tiếng rên của cơ thể mình. Cô ngẩn ngơ nhìn xuống hạ thân, thỉnh thoảng nghẹn ngào nức nở, đôi tay nhỏ không biết nên che miệng hay chống đỡ lấy cơ thể đang ⓡ𝖚●п ⓡẩ●🍸 theo từng nhịp đâ·ⓜ.
"Đồ biến thái... đồ biến thái... đừng nữa... bố ơi cứu con, chú ấy đáng sợ quá..." Cô bật khóc, tiếng nức nở đan xen cùng giọng nghẹn ngào nơi cánh mũi, những lời cầu cứu yếu ớt vô tình nhắc đến một người đàn ông khác khiến gã dừng lại.
Ánh mắt tối sầm của hắn khẽ lay động, cảm giác như đang bị thách thức xen lẫn với lời mời gọi.
"Con mèo ԁ-â-m đã𝖓-ℊ, số điện thoại của bố em là bao nhiêu? Có muốn thử dùng â-〽️ ☑️ậ-† để quay số, gọi ông ta đến đ*ú*т vào cái lỗ đê tiện này không? Để chú và bố em, một trước một sau, cùng nhét đầy cái miệng dưới 🅓*â*𝐦 đ*ã𝖓*ɢ của em."
Hắn nói, rồi dí chặt chiếc điện thoại hơn nữa. Không ngừng thay đổi góc độ, như muốn nhét sâu chiếc điện thoại vào tận trong người cô.
Lớp da mỏng manh ở cửa mình bị căng đến mức không còn nếp gấp nào, Lộc Nhung hoảng hốt đến nghẹt thở, tay г_𝖚_𝓃 r_ẩ_γ bám chặt lấy cánh tay hắn."Chú... chỉ cần chú là đủ rồi..."
"Thật không?" Hắn cười trầm, giọng nói đầy hoài nghi. Tay và hông hắn không ngừng hoạt động, đầu khấc cắm mạnh vào lỗ hậu môn chật khít của cô. Cùng lúc, góc điện thoại sắc lạnh lại thêm một phần tiến vào trong huyệt đạo, 🔀·â·𝖒 𝐧·𝐡·ậ·p vào nơi sâu thẳm nhất.
Lộc Nhung cảm thấy mình sắp bị đ.â.ɱ đến hỏng mất, lỗ nhỏ không ngừng lên cao trào, nước ◗*â*𝐦 phun ra xối xả, ngấm ướt cả chiếc điện thoại, khiến âm thanh rung động bị nghẹn lại.
Cô gắng gượng xoay đầu, trong tư thế khó nhọc nhìn về phía hắn. Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mắt vốn đã sâu thẳm của hắn lại càng thêm âm u. Đôi mắt ấy chỉ chăm chăm nhìn vào cô, thu hết mọi vẻ ◗â●Ⓜ️ đã𝓃●g điên cuồng của cô vào tầm mắt.
Bị ánh nhìn đầy tà ác của hắn dán chặt, Lộc Nhung hiếm khi không né tránh, ngược lại còn nhẹ nhàng 𝐥i-ế-〽️ môi, đôi môi mề●𝐦 𝐦●ạ●ï in hằn dấu răng vừa bị cắn. Cô rụt rè khẽ giọng:
"Ưm... lỗ hậu và lỗ nhỏ đều cho chú chơi..."
Chiếc điện thoại đang xâm chiếm 🌴·♓·â·п ✝️𝐡·ể quả thực mang đến cảm giác đủ mạnh mẽ, nhưng nó chỉ là một vật 𝐜·♓ế·𝐭. Chẳng mấy chốc, cô lại nhớ cảm giác đầu khấc của gã đàn ông 𝒸*ọ ❎*á*✞ vào từng thớ cơ bên trong mình. Dù hậu môn đang bị hắn đâ*Ⓜ️ ✅à*⭕, nhưng dương v*t chỉ đi vào nông, cơn thèm khát chẳng được thỏa mãn chút nào.
Hơn nữa, cô bé đã ⅼ*ê*𝓃 đ*ỉռ*𝒽 không biết bao nhiêu lần, chảy ra bao nhiêu nước 𝐝â●ⓜ, chỉ phun ra mà không có gì đi vào, đúng là thiệt thòi quá.
"Chú... điện thoại không ⓢướ𝐧-ɢ bằng dương v*t của chú..." Lộc Nhung càng nghĩ càng ấm ức, cơ thể mềm nhũn ngã vào lòng hắn."Mèo con muốn nuốt 𝐭❗_𝖓_h ԁ_ịc_𝐡."
Vừa nói xong, cô lập tức hối hận. Gương mặt đỏ bừng, hai tai nóng rực lên như muốn bốc cháy.
"Không phải... không phải, em không..." Cô vội vàng muốn rút lại lời nói.
"Muốn nuốt ở đâu?" Gã đàn ông giả vờ như không nghe thấy lời biện bạch của cô, chỉ chọn đúng những gì mình muốn nghe. Hắn rút điện thoại ra, nhét lại vào túi, sau đó dùng dương v*t ↪️●ọ ×●á●✞ vào khe huyệt và 〽️-ôп-ɢ cô, chờ đợi cô lựa chọn.
Đầu khấc cứng rắn nhẹ nhàng vỗ vào cửa huyệt. Miệng nhỏ xinh của lỗ nhỏ mở rộng, nuốt lấy, kêu gào đòi được lấp đầy lần nữa.
"Ưm... âm đ*o... a!"
Ngay khoảnh khắc cô bật khóc mà đáp lại, dương v*t nóng rực to lớn của hắn đã nhanh chóng xông thẳng vào trong, cắm ngập vào huyệt đạo non mềm, nước ◗â.Ⓜ️ từ khe thịt bắn ra thành từng tia, lan khắp ɱ.ô.п.𝐠, thấm vào kẽ hông và hậu môn, bị nơi ấy hút hết sạch.
"Lại đây, chú cho miệng dưới của mèo con ăn no, lượng nhiều, ăn thoải mái."
Trước đó dằn vặt cô quá lâu, cơ thể hắn cũng đã đến giới hạn. Nói xong, gã không chần chừ thêm nữa, nhịp điệu trở nên cuồng loạn. Mỗi cú nhấp đều dứt khoát, mạnh mẽ, tựa như muốn nhét cả đôi tinh hoàn vào trong lỗ nhỏ.
Âm thanh va chạm da thịt vang lên từng nhịp dồn dập. Trong đầu Lộc Nhung chẳng còn sót lại gì ngoài cơn k.𝒽0á.𝒾 ⓒả.ⓜ cuồng loạn. Trước mắt cô chỉ còn màu trắng xóa, vầng trăng trên cao phản chiếu trong đôi mắt đẫm lệ của cô, rung lên từng đợt 🌀ợ_𝐧 💰óп_𝖌.
Lần này, cả hai cùng 𝖑●ê●ⓝ đỉ●ⓝ●ⓗ. âm đ*o của cô co thắt mãnh liệt, khiến hắn chẳng thể kìm được nữa mà phun trào dòng 🌴.ℹ️ռ.h 𝐝ịⓒ.♓ nóng rực vào sâu tận trong cơ thể cô, giữa tiếng ⓡê_n r_ỉ cao vút đầy bất lực và tiếng t●♓●ở ԁ●ố●ⓒ ngắt quãng hắn bắn ra những dòng tı𝖓·♓ 𝒹ị·🌜·h nóng hổi.
← Ch. 133 | Ch. 135 → |