Truyện:Phong Nhập - Chương 109

Phong Nhập
Trọn bộ 177 chương
Chương 109
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)

Cảm giác k𝐡●🔴á●𝖎 👢●ạ●𝒸 thăng trầm, sự say đắm của h𝖆.m Ⓜ️𝐮ố.ⓝ khiến Lộc Nhung trở nên mơ hồ.

Cô gái nằm sấp, đầu gối chạm đất, mồ hôi ướt đẫm làm bết chặt lông mi, che mờ tầm nhìn. Khi thị giác bị tước đoạt, thính giác trở nên nhạy bén hơn.

Bất ngờ, tiếng chó sủa vang lên, xen lẫn những hơi thở nặng nề, áp lực.

"Chó từ đâu ra thế nhỉ?" Lộc Nhung thắc mắc trong cơn mơ hồ, nhưng chưa kịp hiểu rõ, âm đ*o của cô đã bị ❎●â●m ռ♓ậ●𝓅 mạnh mẽ. Hai cảm giác kết hợp lại, dẫn đến một ý nghĩ điên rồ và phi lý bất ngờ xuất hiện trong đầu cô —

Giờ đây, trong âm đ*o của cô không phải là một bộ phận của con người, mà là dương v*t của một con chó đực trưởng thành, khỏe mạnh đang giao phối. m đạo nhỏ bé của cô đang bị dương v*t của chó đực ra sức đâ●𝖒 ⓥ●à●o, nước dâ*𝐦 tuôn trào không ngừng.

Trong khoảnh khắc, Lộc Nhung xấu hổ đến 𝐫⛎●𝓃 𝓇●ẩ●𝓎, hàm răng cô lập cập va vào nhau.

Sau cảnh ⓛ𝖔-ạ-𝐧 👢-⛎-â-𝖓 của bbố con, tên biến thái lớn này đã hoàn toàn vứt bỏ thân phận con người, không chỉ riêng anh ta mà còn kéo theo cô, để cùng nhau trải nghiệm thứ tình dục nguyên thủy vượt ngoài giới hạn của con người.

Không, không thể nào! Không thể để âm đ*o nhỏ bé của mình bị dương v*t của chó 𝐥à-𝖒 𝐭-ì𝖓-𝐡 được...

Cô gái nghẹn ngào, không muốn chấp nhận thực tại bị giao phối với động vật. Cô cố gắng nén lại những tiếng ⓡê●п r●ỉ ◗_â_m đã_n_ⓖ phát ra từ đôi môi và tìm cách trốn thoát, đôi tay nhỏ bé bám chặt xuống sàn, cố sức đẩy người lên. Nhưng khi âm đ*o chỉ vừa thoát khỏi "dương v*t của chó" chưa đến nửa ngón tay, sức mạnh đột ngột 💰-𝖎-ế-𝖙 ↪️-𝖍-ặ-𝐭 lấy cổ cô, kéo cô trở lại.

Cây dương v*t nóng rực đâ-𝐦 thẳng vào, n-🌀hi-ề-𝖓 𝓃á-✝️ âm đ*o, không bỏ sót bất kỳ nếp gấp nào. Đầu dương v*t to bằng nắm tay liên tục thúc mạnh vào cổ tử cung, trong khi bìu của người đàn ông nện mạnh vào đùi cô phát ra những tiếng "bốp bốp" như những cái tát đánh vào mặt cô, làm tiêu tan chút tự trọng cuối cùng.

Một luồng sáng trắng lóe lên trước mắt cô, 🎋ⓗo·á·𝒾 🌜ả·〽️ cực độ từ âm đ*o lan tỏa khắp cơ thể. Sự chống cự của Lộc Nhung đối với việc bị giao phối với động vật dần mờ nhạt khi cơn κ-𝖍ⓞá-1 𝐜-ả-ⓜ ngày càng trở nên mãnh liệt.

"Ư... ư..." Cô nức nở, lắc đầu, mái tóc dài bết lại bên thái dương.

dương v*t của chó đực thật giỏi ⅼ-à-ɱ tìn-𝐡, không thua gì của bố hay bạn trai cô, thậm chí dường như còn lớn hơn, thô hơn, đ-â-m ѵà-ο âm đ*o cô thật 💰ướ●ⓝ●🌀...

Dù cùng kích thước, nhưng vì bị gán cho nhãn hiệu của loài thú, nó vô hình trở nên to lớn hơn. Lộc Nhung nhớ lại những hình ảnh trong bộ phim tài liệu về dương v*t của chó sói, vì chó và sói là loài tương đồng. Đầu dương v*t nhọn đầy tính công kích, dễ dàng ⓧâ-𝖒 𝓃𝐡-ậ-𝐩 vào cơ thể con cái và tà*𝖓 ρ♓*á.

Người ta nói rằng dương v*t của loài này còn có xương, và khi ❌⛎-ấ-✞ ✝️ïn-𝖍, những khối thịt bên trong sẽ phồng lên, cắm chặt vào âm đ*o con cái...

Đầu óc cô đầy những suy nghĩ hoang đường, vừa sợ hãi vừa phấn khích, âm đ*o không tự chủ được mà 𝐬_𝖎_ế_† c♓_ặ_† lại.

Dường như "con chó đực" phía sau cô cảm nhận được niềm vui của cô, lại phát ra một tiếng sủa khàn đục: "Gâu."

Ngoài ra, Tần Bắc Phong, kẻ đang đóng vai chó đực, im lặng tập trung, nhịp hông không ngừng chuyển động, giả lập tần suất và tư thế giao phối của chó, liên tục dùng dương v*t đ.â.𝖒 sâu vào âm đ*o non mềm của cô, làm cho môi â_m h_ộ lật ra, nước dâ●ɱ bắn tung tóe.

Anh không còn bóp cổ cô nữa, vì chẳng có con chó nào dùng chân trước để hỗ trợ giao phối, chúng quen dùng miệng, dùng răng để cắn vào gáy con cái, giữ chặt lấy cơ thể phát ra hormone d·ụ·↪️ ☑️·ọ𝓃·g tuyệt vời của đối phương.

Ngón tay anh vén những sợi tóc bết lại của cô gái, nhìn chăm chú vào cái gáy trắng ngần của cô, nơi đã khơi dậy khao khát chiếm hữu của anh ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Nhìn kỹ lại, dưới lớp tóc có một lớp lông tơ Ⓜ️.ề.m 𝐦ạ.ı, cô gái này quả thật vẫn là một chú mèo con chưa trưởng thành.

Anh bất giác l1●ế●Ⓜ️ môi, ánh mắt lướt dọc xuống sống lưng cô, rồi dừng lại tại nơi họ đang ɢ-i🅰️-0 ♓-ợ-ⓟ. dương v*t to lớn màu sẫm của anh đang điên cuồng ra vào âm đ*o nhỏ bé của cô, nơi khe âm đ*o vốn chật hẹp giờ đã không còn khả năng che giấu gì nữa. Lỗ âm đ*o nhỏ không thể chịu đựng nổi sự đ.â.〽️ 𝖛à.⭕, nước 🅓â.m tuôn ra không ngừng. Nếu nhìn kỹ, còn có cả một chút chất lỏng vàng đục.

À, đó là thứ anh đã tiểu vào trong cô không lâu trước đó. Vì tiểu quá sâu, chất lỏng đã khóa chặt trong tử cung, giờ mới bị đẩy ra.

Vậy là cô đã ngoan ngoãn rồi, chú mèo con ngây thơ và e thẹn này đã bị dương v*t lớn của chó đực làm cho ngoan ngoãn.

Chó đực và mèo cái, anh và cô, hai loài khác nhau, sự chênh lệch về thể hình quá lớn. Cô gái không còn bị siết cổ, nhưng không thể chịu nổi những cú thúc của dương v*t, cơ thể cô nghiêng ngả theo từng cú thúc mạnh của anh. Bất kể dương v*t hướng về phía nào, cơ thể cô cũng nghiêng theo, trong miệng chỉ còn lại những tiếng 𝐫ê_п 𝖗_ỉ yếu ớt.

"A... muốn nữa, chó đực giỏi quá, à... âm đ*o của mèo cái nhỏ bị đâ·Ⓜ️ ⓢư-ớ𝖓-𝖌 quá..."

Những tiếng 𝐫ê-𝓃 𝖗-ỉ đầy k𝒽𝖔á●ℹ️ ⅼạ●𝖈 của cô gái khiến Tần Bắc Phong cảm thấy vô cùng tự hào, đó là lời khen ngợi cao nhất dành cho khả năng tình dục của anh.

Phải làm gì đây? Anh muốn làm cô phải bò lê khắp sàn nhà, nước 𝖉â-m và nước tiểu bắn tung tóe, phủ khắp căn phòng, giống như cách anh đánh dấu tử cung của cô, anh muốn nơi đây tràn ngập mùi hương của cô, bất cứ khi nào anh cũng có thể ngửi thấy. Thậm chí, nếu cô sẵn lòng, anh cũng không ngại để cô tiểu lên người mình, thậm chí là tiểu lên mặt anh.

Lần sau, không, ngay sau khi làm cô gái này bò lê trên sàn, miệng kêu meo meo và phun nước 𝐝â.〽️ ra, anh sẽ thử làm cô tiểu không kiểm soát.

Càng nghĩ, Tần Bắc Phong càng phấn khích, đồng tử giãn ra, môi anh vô thức cong lên, để lộ răng nanh. Cùng lúc đó, anh bắt đầu ra vào mạnh mẽ hơn, dương v*t đ_â_Ⓜ️ ✅_à_𝖔

Chương (1-177)