T*nh d*ch thôi là chưa đủ, muốn uống nước ti*u nữa cơ
← Ch.102 | Ch.104 → |
Một người bố bình thường, khi biết con gái mình bị lừa dối và dâng lỗ nhỏ cho kẻ khác, thậm chí còn bị nước tiểu làm bẩn giữa đùi, khiến â·ⓜ 𝐯·ậ·𝖙 sưng lên thì sẽ phản ứng thế nào?
Chắc chắn sẽ đánh kẻ đó một trận nhừ tử, rồi tự tay vặn gãy bộ phận sinh dục của hắn ném xuống cống.
Tuy nhiên, đây chỉ là một trò chơi nhập vai giữa anh và cô, không cần phải cân nhắc đúng sai, chỉ cần thả mình theo ⓓụ·𝐜 νọ·ռ·ⓖ, không bị đạo đức ràng buộc.
"Chỉ có giữa đùi thôi sao?" Tần Bắc Phong kìm nén sự cuồng loạn, giọng anh khàn khàn, nặng nề như một tội nhân đã chìm sâu trong cơn nghiện, ngón tay cái đang xoay tròn trong tiểu huyệt của cô: "Bé 🅓·â·m đã·𝐧·𝖌 thế này, chắc chắn lỗ nhỏ cũng bị tiểu bẩn rồi. Thích làm con điếm nhỏ của bố, đúng không? Con điếm nhỏ của bố?"
Cô bé đang co giật của cô lại bị ⓚí-𝒸-𝐡 𝖙-h-í-𝒸-𝐡 thêm, Lộc Nhung 𝐫_ê_𝓃 ⓡ_ỉ, tay nắm chặt lấy cánh tay của Tần Bắc Phong: "Không... không có... con không phải vậy... bạn trai không được phép tiểu vào trong..."
Về khoản κ.í.ⓒ.♓ ✞.𝖍í𝖈.𝒽 bằng tay, Tần Bắc Phong rất thành thạo, móng tay anh tìm thấy một điểm mềm nhô lên và cào nhẹ. Chỉ một động tác đơn giản, những lớp thịt bên trong â●ⓜ 𝒽●ộ đang đỏ rát lập tức co lại: "Bạn trai không được, vậy ai được? Cái lỗ 𝖉·â·ɱ đ·ã·𝖓·ℊ này định để ai đánh dấu?"
Cơn tê dại bên trong cô dần thay đổi. Lộc Nhung quá nhạy cảm, việc lê●𝖓 đ●ỉ●𝐧●ⓗ nhiều lần với cô đã trở thành chuyện thường ngày. Dịch nhờn lại bắt đầu chảy ra, tiếng nước 𝖉â_Ⓜ️ phát ra từ nơi ɢ.ı🔼.o ♓.ợ.🅿️, cô không thể chịu nổi nữa, vội vàng cầu xin: "Bố... đừng... đừng làm thế nữa..."
Nhìn thứ dịch nhờn trắng đục chảy ra từ tiểu huyệt của cô, Tần Bắc Phong biết cô đã đạt đến ⓚ●♓🅾️á●ı 🌜ả●ⓜ. Anh cố tình giảm nhịp độ, rồi như chợt hiểu ra, anh nói: "Ồ, thì ra bố mới là người được phép."
Anh cố ý hiểu sai lời của cô, nụ cười trên mặt chuyển từ âm u sang tươi sáng. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã rút tay ra, kéo mạnh cô về phía ghế sau."Lỗ nhỏ này cứ 𝖘-𝒾-ế-т 𝐜-♓ặ-✝️ như thế, chắc là đang khát rồi, †-❗ռ-𝒽 𝐝ị-𝒸-ⓗ không đủ, muốn uống cả nước tiểu của bố nữa đúng không?"
"A..." Lộc Nhung đột ngột bị kéo ngã ra ghế sau, đầu cô choáng váng, đôi chân bị anh dùng đầu gối mạnh mẽ tách ra. dương v*t đỏ tía của anh lại đ*â*𝖒 mạnh vào đôi môi â·𝖒 ♓·ộ, khiến cô hét lên: "Ôi... đừng mà..."
Miệng cô thì khóc lóc, nhưng cái Ⓜ️ôn*🌀 nhỏ lại tự động nhấc lên, â.〽️ ♓.ộ đang tìm kiếm dương v*t để ♓ô_𝓃 hít, 〽️ú●𝖙 mát.
"Đừng khóc, bố sẽ cho con ăn ngay đây." Tần Bắc Phong bật cười, gương mặt anh hiện rõ vẻ dịu dàng như một người bố yêu thương con gái mình. Anh ♓ô.𝓃 nhẹ lên môi cô để an ủi, rồi đưa tay cô nắm lấy dương v*t mình: "Nào, tự mình nhét dương v*t của bố vào cô bé đi."
Nụ ♓ô-п nhẹ nhàng khiến Lộc Nhung cảm thấy an tâm hơn, nhưng khi cô cầm lấy dương v*t to lớn, khủng khiếp ấy, mặt cô méo xệch, giọng cô г.ⓤ.п 𝓇.ẩ.ÿ:" m hộ của con sẽ hỏng mất..."
"Sẽ không đâu." Tần Bắc Phong nhìn cô gái nhỏ, càng ngắm càng thấy cô thật dễ thương, đáng yêu đến nỗi dường như anh đã tích lũy vận may suốt hơn ba mươi năm để có được cô. Giọng anh nhẹ nhàng, kiên nhẫn dỗ dành, đầu dương v*t cọ sát vào â*𝐦 ⓥậ*ⓣ sưng đỏ của cô, nhẹ nhàng ra vào tiểu huyệt: "Thử đi, Nhung Nhung, xem này, đầu dương v*t của bố và lỗnnhỏ của bé thật là hợp, kích thước vừa khít. Nếu bố tiểu vào trong, một giọt cũng sẽ không trào ra đâu."
Tự mình xem thử á? Tùy anh vậy, đồ biến thái... Lộc Nhung bị đầu dương v*t của anh làm cho 🎋í·🌜·♓ 𝖙·𝐡·íc·𝒽, cô 𝖗ê·п r·ỉ trong cổ họng, rồi tự chôn đầu vào 𝖓●ℊự●↪️ anh, tỏ vẻ bất lực.
Đầu cô ⓥù_𝖎 ⓥ_à_🅾️ ռɢự.𝐜 anh, hơi thở của cô phả lên núm vú qua lớp áo thun. Tần Bắc Phong ⓢiế-✞ 𝒸hặ-ⓣ cơ 𝖒*ô*ռ*ℊ, bàn tay lớn của anh vòng lấy eo nhỏ của cô. Chỉ nghĩ đến việc sắp được tiểu vào tiểu huyệt của cô gái mình yêu, anh cảm thấy phấn khích đến mức các mạch Ⓜ️á*𝐮 trên mu bàn tay nổi lên.
"Nhung Nhung, nếu khó chịu thì gọi tên bố nhé."
Giọng nói của anh như vang vọng từ một nơi xa xôi. Lộc Nhung nhớ lại lời hứa nhỏ giữa hai người từ trước, cô khẽ gật đầu, chóp mũi cọ nhẹ lên nℊự.𝐜 anh, hít thở mùi hương quen thuộc từ cơ thể anh. 🅓ụ*𝖈 ☑️ọ*𝖓*𝐠 bùng lên, tiểu huyệt cô 💰ıế-t 𝒸-𝖍-ặ-ⓣ hơn, sẵn sàng đón nhận: "Con biết rồi... Bố... tiểu đi..."
"Đừng vội, đồ 𝖉_â_m đ_ã_n_𝐠 nhỏ, chờ chút đã." Tần Bắc Phong cười khẽ, vỗ nhẹ vào m·ô𝖓·ℊ cô, cảm giác mình đúng là một con thú đê tiện.
"Chờ cái gì nữa chứ?" Lộc Nhung cáu kỉnh. Cô đã mở rộng tiểu huyệt cho anh rồi, vậy mà anh còn bắt cô chờ. m hộ cô 💰_ⓘ_ế_𝖙 𝒸♓_ặ_✝️ đầu dương v*t đến mức mỏi nhừ, và cô không thể đoán trước khi nào dòng nước tiểu sẽ tràn vào. Sự chờ đợi làm cô sốt ruột, và điều đó còn khiến cô có một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời.
Chờ đến khi đầu gối cô bắt đầu ⓡ⛎*𝐧 𝐫*ẩ*γ, Lộc Nhung định ngẩng đầu lên để nói thì ngay lúc đó, cô thốt lên: "Bố... ơ... A!"
Một dòng nước nóng hổi mạnh mẽ tràn vào âm đ*o, tấn công thành bên trong với sức mạnh không ngờ. Cảm giác nóng rực và mạnh mẽ đó khiến bụng cô dần căng tròn lên. Trong không gian ngập tràn mùi hăng của nước tiểu, tiếng huýt sáo vui vẻ của Tần Bắc Phong vang vọng bên tai cô.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |