Truyện:Phong Nhập - Chương 101

Phong Nhập
Trọn bộ 177 chương
Chương 101
Kể cho bố nghe mình bị lừa thịt như nào
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)

Bàn tay của Tần Bắc Phong rộng lớn, các ngón tay thon dài nhưng không đủ để ôm trọn bộ 𝖓🌀ự_ⓒ đầy đặn của Lộc Nhung. Lớp da trắng nõn nà, 𝐦·ề·ⓜ 〽️ạ·1 như ngọc, tràn qua các kẽ tay, cảm giác mượt mà, trơn tru khiến người ta mê mẩn.

𝒩𝐠●ự●𝐜 cô căng tức và đau nhức, Lộc Nhung bối rối, mãi lúc này mới nhận ra mình đang rơi vào tình huống xấu hổ thế nào.

Chỉ một lời nói lỡ miệng, cô đã khiến mình phải kể lại trải nghiệm lần đầu trước mặt anh, dù người ở đó chính là anh.

Vẻ mặt cô trở nên ấm ức, đôi môi hồng 𝐡_é 〽️_ở: "Con quên rồi, không nhớ nữa..."

Cô lặp lại câu nói đó vài lần, cố tình nhấn mạnh.

"Thật sao?" Giọng Tần Bắc Phong bình thản, tay anh khẽ vân vê nhũ hoa đỏ hồng, dùng móng tay cào nhẹ lên núm vú đang cứng dần.

Anh không nói thêm gì, chỉ hai từ đơn giản nhưng đủ khiến Lộc Nhung suy nghĩ đủ điều. Cô biết anh đang đe dọa, rằng nếu cô không ngoan ngoãn trả lời theo ý anh, thì anh sẽ không nương tay.

Cảm giác hoảng sợ tràn ngập trong cô, ánh mắt trở nên lạc lõng. Cô cảm thấy dương v*t bên trong mình ngừng chuyển động, sự an ủi cuối cùng bị tước đi. Tiểu huyệt ư_ớ_t á_𝐭 của cô co thắt chặt hơn, nhưng cuối cùng cô cũng đành chịu thua.

"Là anh ấy bị bệnh, con đến chăm sóc." Lộc Nhung 𝐫ư·ớ·ⓝ n·𝖌ư·ờ·ï trên đùi anh, â_ɱ 𝐡_ộ không ngừng co thắt, đôi môi â.〽️ 𝒽.ộ bị cọ vào lớp lông cứng của anh đến rách da.

Cô như một con mèo hoang cầu xin sự xót thương, cọ sát cơ thể vào đùi anh, cô bé r-υ-n г-ẩ-y như muốn ⓓ_ụ ⓓ_ỗ anh. Tần Bắc Phong cố gắng kìm nén ♓𝒶-Ⓜ️ Ⓜ️-ц-ố-𝐧 xâm chiếm cô, hạ thấp mí mắt, thở mạnh, giọng anh không chứa chút cảm xúc nào: "Rồi sao nữa?"

"Rồi anh ấy khát... muốn... muốn ⓛ𝒾ế*Ⓜ️..." Lộc Nhung nghẹn lời, nức nở muốn giấu đi sự xấu hổ.

Nhưng đến phần thú vị nhất rồi, Tần Bắc Phong sao có thể để cô thoát được. dương v*t anh đâ-ⓜ sâu đến tận cùng lỗ nhỏ, đầu dương v*t cọ sát vào cổ tử cung, vòng cơ căng chặt đến mức cô bật khóc.

"Muốn l𝒾.ế.𝐦 gì?"

Sự 🎋í_🌜_𝖍 т_♓_í_↪️_𝖍 ở cổ tử cung khiến Lộc Nhung không thể chịu nổi, giọng cô cao vút, nghẹn ngào thét lên: "Anh ấy muốn ⅼ·ℹ️·ế·ɱ tiểu huyệt của con..."

"Cậu ta muốn 𝐥_𝐢ế_ɱ, mà bé vẫn để cậu ta 𝖑*ï*ế*𝐦." Giọng Tần Bắc Phong trở nên khẳng định, dương v*t của anh chậm rãi ra vào tiểu huyệt của cô, nước 𝒹â●m tràn ra từ khe g●ℹ️●a●𝐨 𝐡ợ●𝓅, ướt đẫm lớp lông cứng của anh. Anh đầy tự hào nói: "Bố đúng là nuôi được một đứa con gái ngoan."

Dù đang bị thúc ép đến mất phương hướng, nghe những lời của anh, Lộc Nhung vội vàng muốn thanh minh, chứng minh rằng cô không phải đứa dễ dãi: "Không phải... đừng chạm vào tử cung nữa, anh ấy nói nếu không 𝖑_𝒾ế_ⓜ thì sẽ không uống thuốc... con không còn cách nào khác..."

Cô vừa lẩm bẩm những lời thô tục, vừa cầu xin anh đừng hành hạ tử cung mình, vừa thể hiện sự thương cảm dành cho cậu bạn trai, hai cảm xúc trái ngược va vào nhau, tạo nên một mâu thuẫn rõ rệt.

"Nghe có vẻ như bé rất thích cậu bạn trai của mình nhỉ." Tần Bắc Phong thở mạnh, không còn giữ được vẻ bình tĩnh giả tạo nữa.

Anh say sưa ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Lộc Nhung đang vặn vẹo vì không chịu nổi sự ⓚí-ⓒ-ⓗ 𝖙-𝖍-í↪️-♓ mạnh mẽ, bàn tay vô thức vuốt nhẹ lên má cô. dương v*t của anh vẫn ra vào trong lỗ nhỏ, nhưng giọng nói đã trở nên dịu dàng hơn một cách khó hiểu: "Bé thực sự thích cậu ta sao, Nhung Nhung?"

Những câu hỏi mà bình thường anh sẽ không bao giờ hỏi lại được nói ra trong khoảnh khắc này.

Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh trong giữa cơn bão tình dục thô bạo khiến Lộc Nhung bừng tỉnh trong giây lát. Cô gần như đã mất hết ý thức, nhưng những lời của anh khiến cô phải suy nghĩ.

Nếu không thích, tại sao cô lại làm những chuyện đáng xấu hổ như thế này với anh?

Dù anh có hơi xấu xa, hung dữ và có phần biến thái - không, rất biến thái - nhưng cô chưa bao giờ tin tưởng ai như vậy. Cô muốn hòa quyện với anh, cả về thể xác lẫn tâm hồn, để thỏa mãn khát khao của cả hai.

Lộc Nhung ngẩng đầu lên đầy khó nhọc, cố gắng ♓ô●п vào lòng bàn tay anh, bộc lộ lòng mình: "Vâng, con thích anh ấy."

Trước sự chân thành của cô, đôi mắt Tần Bắc Phong tối sầm lại. Anh đáp lại bằng một tiếng gầm nhẹ, không cần nói thêm gì, dương v*t anh đâ·ⓜ mạnh hơn vào lỗ nhỏ của cô, âm thanh giữa hai cơ thể vang lên không ngừng.

Như thể có vài từ thoáng qua trong không khí, nhưng Lộc Nhung không nghe rõ, vì ngay sau đó, anh rút dương v*t ra và lại đâ.𝖒 mạnh vào, khiến đầu cô suýt đập vào cần số.

Cô nằm bẹp xuống, chiếc váy đã ướt đẫm dịch nhầy, cả cơ thể trông như một con búp bê bị chơi đùa đến tả tơi, đầy tội nghiệp.

"Bé thích đến mức làm bố phát ghen rồi đấy." Tần Bắc Phong ✝️𝒽●ở hổ●𝖓 hể●n, cả người anh rung lên vì 𝖐𝒽_𝐨_á_ï 🌜ả_ɱ. Anh mỉm cười một cách tà ác, đưa tay vuốt mái tóc ướt mồ hôi trên mặt cô, rồi nhẹ nhàng nhét ngón tay - vừa thọc vào â.〽️ ♓.ộ của cô - vào miệng cô. Anh để nước dâ-〽️ tan trên đầu lưỡi cô, khẽ nói: "Giữa bố và cậu ta, ai lớn hơn?"

Những chuyện tình cảm rối rắm này vẫn còn thời gian để bàn sau, nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất vẫn là làm sao để phá nát cái lỗ nhỏ bé của cô con gái ngoan. Tần Bắc Phong luôn biết điều gì là quan trọng nhất.

Chương (1-177)