Xâm nhập từ phía sau, rút kiếm vô tình
← Ch.022 | Ch.024 → |
Nếu trước đây có ai nói rằng anh sẽ vui vẻ chấp nhận việc bị phụ nữ tiểu lên người, Tần Bắc Phong chắc chắn sẽ xé nát lưỡi kẻ đó. Nhưng bây giờ thì—
Anh buông tay cô gái ra, nắm lấy dương v*t đang cương cứng và đau nhức, từ từ vuốt ve. Nhờ có nước tiểu làm chất bôi trơn, cảm giác ấy thật sự thoải mái không thể tả.
Lộc Nhung đang chìm đắm trong khoái cảm rối loạn do mất kiểm soát, ý thức mờ mịt. Sự xấu hổ đáng sợ lan tràn khắp tứ chi, cô ngồi bệt xuống, hai chân mở rộng, từ bên trong cô bé dòng nước vàng nhạt cứ thế tuôn ra.
Tần Bắc Phong chăm chú quan sát phản ứng từ cơ thể cô, bàn tay không ngừng khều khều vào lỗ niệu đạo, hy vọng có thể kích thích cô tiểu thêm lần nữa.
Nhìn một cô gái còn trinh tiểu ra như thế này, thực sự còn sung sướng hơn cả việc bắn tinh lên người cô.
Khoái cảm dâng trào từ hạ thân khiến Lộc Nhung buộc phải quay trở lại với thực tại. Cô ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng, cứ thế khóc nức nở, không thể kiểm soát nổi bản thân, nước mắt nước miếng lẫn lộn trên khóe môi."Anh... anh còn muốn làm gì nữa?"
Tiếng khóc của cô đứt quãng, hơi thở gấp gáp, đôi môi ướt đẫm, không rõ là nước mắt hay nước miếng.
Anh còn muốn làm nhiều thứ lắm.
Chẳng hạn như liếm sạch cô từ trong ra ngoài.
Tần Bắc Phong nghĩ đến mùi vị của cô bé, thậm chí anh không ngại nếm thử cả nước tiểu. Ánh mắt anh càng lúc càng trở nên táo tợn, và dương v*t càng cứng hơn.
Nhưng trước hết, anh cần phải bắn tinh.
"Cho anh mượn cô bé một chút." Vừa nói, anh vừa bế cô gái lên, xoay ngược cơ thể cô lại, giữ chặt hai tay cô.
Tư thế thay đổi, má cô áp sát vào gương, cô chưa kịp đứng vững thì đã cảm nhận được một vật cứng thọc mạnh vào giữa hai chân mình.
"Đừng... lạ quá... dừng lại, đừng mà..."
Cô bé trơn mịn của Lộc Nhung đã bị móng tay anh cào đến đỏ tấy, nay lại phải chịu đựng sự cọ xát không thương tiếc của dương v*t thô cứng. Hai cánh môi mập mạp run rẩy dán chặt vào thân dương v*t, đặc biệt là âm hạch đã căng phồng, nhô ra đầy nguy hiểm, chịu đựng sự hành hạ trực tiếp.
Lộc Nhung gắng sức nhón chân để tránh né, nhưng cô đã kiệt sức, những dòng nước tiểu và nước dâm còn sót lại bị ép ra ngoài theo từng nhịp di chuyển.
"Nếu em còn tránh, anh sẽ thọc thẳng vào cô bé của em." Tần Bắc Phong nói, giọng đầy khoái trá, mắt nheo lại trong cơn khoái cảm. Anh thúc mạnh hông vài cái, rồi nhìn vào gương.
Trong gương phản chiếu hình ảnh cô gái tội nghiệp đang bị giày vò đến mức tan nát, cùng với khuôn mặt lạnh lùng, tàn nhẫn của anh khi đang thỏa mãn cơn ác dục.
Trông thật xứng đôi.
"Em không tránh nữa... không tránh nữa..." Lộc Nhung vội vàng khóc lóc cầu xin, ngoài việc cúi người xuống, hơi nhấc mông lên để anh dễ dàng chơi đùa, cô không dám làm gì thêm.
"Em ngoan lắm." Tần Bắc Phong khen ngợi bằng giọng trầm.
Anh giữ chặt eo cô gái, như cưỡi lên một con nai cái yếu đuối. Anh kéo mạnh eo về sau, khiến dương v*t thô ráp cọ xát giữa khe thịt, đầu khấc móc lấy cửa âm đ*o trước khi chậm rãi rút ra.
Lặp đi lặp lại, mỗi cú thúc đều sâu và mạnh.
Hai túi tinh nặng trĩu đung đưa, đập vào đùi non của cô, tạo ra âm thanh như tiếng vỗ.
Cùng với đó là bộ ngực của cô gái cũng rung lên không ngừng, hai bầu vú trắng nõn không bị che giấu bởi chiếc áo ngực, khi cô cúi người, chúng lộ ra khỏi chiếc cổ áo rộng, phản chiếu trong gương.
Tần Bắc Phong không bỏ lỡ cảnh đẹp này, trong đầu anh bắt đầu tưởng tượng cảnh chơi đùa với bộ ngực của cô, liệu anh sẽ dùng dương v*t để cọ xát hay chôn sâu vào giữa chúng?
Nhưng thôi, không cần vội, trước tiên phải tận hưởng cảm giác hiện tại đã.
Da thịt mịn màng ở đùi cô gái, cộng với cảm giác trơn tru của cô bé dưới tay anh, quả thực là món ăn hoàn hảo.
"Bị thọc vào đùi, có thoải mái không?" Anh hạ thấp người, ngực áp chặt vào lưng mỏng manh của cô. Tư thế ôm ấp thân mật hoàn toàn bao phủ cơ thể nhỏ bé của cô trong vòng tay anh.
"Ư..." Lộc Nhung không thể trả lời, chỉ biết khóc.
Cô không dám trả lời, cũng không có sức để trả lời, bởi mỗi lần mở miệng ngoài tiếng rên rỉ và hét lên, cô chẳng thể nói được gì khác.
"Nếu không trả lời, anh sẽ thọc vào cô bé đấy."
Chiêu này tuy cũ, nhưng lần nào cũng hiệu nghiệm.
"Thoải mái... bị thọc vào đùi... thoải mái lắm..."
"Nói tiếp đi." Anh sắp bắn tinh rồi, muốn nghe thêm vài lời thú vị: "Còn cô bé thì sao, có thoải mái không?"
"Ư... cô bé tê dại, ngứa ngáy... thích được dương v*t cọ xát..."
Lộc Nhung biết rằng mình đã trở nên kỳ lạ. Cô bám chặt lấy cánh tay của anh đang quấn ngang eo mình, nói năng lộn xộn. Lúc này, cô chỉ muốn mọi thứ kết thúc trước khi mình cạn khô.
Cô từng nghe một câu nói tục, rằng chỉ có bò chết vì làm việc chứ không có ruộng bị cày nát.
Nhưng người đàn ông này không phải là bò, mà là cầm thú. Cô cảm thấy mình sắp bị hủy hoại rồi.
Ư... sắp bị giết chết trong phòng tắm rồi, không kịp nói lời tạm biệt với các fan trên mạng, chưa kịp cùng Tinh Tinh thử món mới của McDonald's.
Cũng chưa kịp biết... tên của người đàn ông này.
Trong cơn suy nghĩ miên man, Lộc Nhung lại một lần nữa phun trào, dòng nước dâm cuồn cuộn trào ra, bao phủ đầu khấc to lớn làm nó ướt đẫm.
Lần bắn tinh thứ hai của Tần Bắc Phong vẫn đậm đặc, phủ đầy vào khe đùi của cô gái, khiến nơi đó trở nên nhớp nháp.
Anh kiềm chế lại khoái cảm còn sót, từ từ rút dương v*t ra. Anh đã hoàn toàn thỏa mãn. Đang cân nhắc giữa việc cảm ơn hay xin lỗi cô gái, thì thấy cô đã nhắm mắt, ngủ thiếp đi.
"Gì chứ, lại 'rút kiếm vô tình' sao?"
Anh véo nhẹ vào khuôn mặt nhăn nhó vì khóc của cô, tràn đầy mong đợi cảnh tượng khi cô tỉnh lại.
← Ch. 022 | Ch. 024 → |