← Ch.008 | Ch.010 → |
Liêu Hải Bình suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng quay lại với tình huống hỗn loạn trước mắt. Hắn là một người thông minh — Liêu Ngũ này không phải chỉ đang trò chuyện với em vợ, hai người rõ ràng có thù hằn sâu sắc.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Liêu Hải Bình lại lên tiếng. Câu hỏi này không phải dành cho Liêu Ngũ mà là cho Khương Tố Oánh. Đôi mắt hoa đào của hắn dừng lại trên mặt cô có chút đăm chiêu, như đang dò xét, lại như có ý định làm rõ sự việc.
Khương Tố Oánh tuyệt đối không tin Liêu Hải Bình.
Những việc xấu mà em trai làm ra, sao hắn lại không biết? Chỉ là bề ngoài muốn giữ thể diện, che giấu cho người thân mà thôi. May mắn là thời gian đã hẹn với Tiểu Thường sắp đến, chỉ cần kéo dài một chút, khi có sự trợ giúp, tự nhiên sẽ thoát được.
Lần này sai lầm duy nhất chính là Liêu Ngũ đột ngột trở về — Khương Tố Oánh vốn định đến xem tình hình trước, rồi mới nghĩ cách thoát thân. Giờ đây, đã hoàn toàn xé rách mặt, không bằng dẫn theo chị hai rời đi luôn.
Cô nghĩ đến đây, quyết định không do dự nữa, kể lại hết toàn bộ sự việc. Từng câu từng câu lên án như đinh đóng cột, rõ ràng và dứt khoát.
Liêu Hải Bình nghe những lời cứng rắn đó, mân mê chiếc nhẫn ngọc trên tay, thật lâu không lên tiếng. Hắn không nói lời nào, mọi người xung quanh cũng không dám phát ra âm thanh. Trong phòng ngoài tiếng hít thở của vài người, không còn động tĩnh gì khác.
Về việc lão ngũ không nên thân, những năm qua Liêu Hải Bình cũng có nghe qua một chút. Chỉ là hắn không thích hỏi han chuyện riêng tư của người khác, đôi khi thấy phiền phức, mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Nhưng giờ đây chuyện đã ầm ĩ đến trước mắt, không thể không can thiệp, nếu không người ta sẽ nghĩ hắn đã chết.
Liêu Hải Bình nhanh chóng quyết định, tháo chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái. Hắn ra hiệu cho Lão Tôn đi ra xe lấy đồ, rồi quay sang Liêu Ngũ nói: "Cậu đã lớn rồi đấy. Còn nhớ gia pháp không?"
Liêu Ngũ vốn vẫn mang nụ cười không quan tâm, trong lòng đang tính toán chờ anh hai đi rồi sẽ xử lý hai người phụ nữ này. Nghe Liêu Hải Bình nói câu này, nụ cười của hắn ta lập tức đông cứng lại — nghe như kiểu sắp bị đánh đòn?
Điều này thật quá vô lý. Cha đã mất bao năm, mấy anh em đều đã rối ren, gia pháp cũ sao có thể áp dụng được?
Liêu Ngũ vội vàng gọi lão Tôn: "Ông đi đâu! Còn không mau quay lại!"
Lão Tôn hoàn toàn không nghe lời hắn ta, đi thật nhanh.
Còn Liêu Hải Bình chỉ trả lời ngắn gọn: "Quỳ xuống."
Liêu Ngũ mặt mày lập tức đỏ bừng, ngẩng cao cổ, không chịu quỳ.
Chỉ là ngủ với một con đàn bà mà thôi, có gì mà phải phạt? Nếu truyền ra ngoài, Liêu Ngũ hắn ta còn mặt mũi nào gặp người khác. Liêu Hải Bình vì chuyện nhỏ mà muốn thể hiện quyền lực, chắc chắn là đã phát điên rồi.
"Anh hai, sao anh lại hồ đồ như vậy! Chỉ nghe lời người ngoài."
Mấy người hầu đứng xem nghe Liêu Ngũ nói vậy, đều hít một hơi lạnh. Ngũ gia dám mắng Nhị gia ngu ngốc, có lẽ thời gian qua sống quá thoải mái, đúng là đã nổi cơn ngứa rồi
Liêu Hải Bình không hề tức giận.
Hắn nhìn Liêu Ngũ như gà mắt đen*, chỉ cảm thấy cực kỳ chán ghét. Chỉ cần nghe em trai cùng cha khác mẹ này nói vài câu, trong lòng đã thấy khó chịu — không cùng một mẹ sinh ra, tình cảm thật sự rất hạn chế.
*gà mắt đen: Gà mắt đen hay đánh nhau, dùng để miêu tả vẻ mặt người nhìn nhau đầy hận thù.
Xét thấy là người trong nhà, hắn lại hỏi một lần nữa: "Quỳ hay không?"
Liêu Ngũ vẫn không phục: "Không quỳ."
Hắn ta thật sự cho rằng nhà này không có chủ?
Vậy thì không thể để hắn ta tùy ý.
Liêu Hải Bình lười dong dài, rút s. ú. n. g từ bên hông ra, đẩy chốt.
Tay vừa nâng, bang!
Một viên đạn b. ắ. n ra, ngay lập tức xuyên qua bắp chân của Liêu Ngũ!
Liêu Ngũ không ngờ rằng anh trai lại ra tay, kêu thảm thiết một tiếng, lập tức ngã xuống đất, giờ thì không quỳ cũng phải quỳ. Thịt trên chân bị thương nặng, m. á. u chảy ra không ngừng, không cách nào cầm lại được. Có lẽ do đau quá, hắn ta ngã ngửa, hôn mê bất tỉnh.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, ngay cả những người hầu đứng bên cạnh cũng mất một lúc mới hoàn hồn.
Mọi người cùng lao vào, ôm lấy chủ nhân mềm nhũn, khóc lóc chạy ra ngoài: "Còn không mau đi lấy xe! Đưa Ngũ gia đi xem bác sĩ!"
Bịch.
Chị hai bị dọa đến chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, bắt đầu run rẩy. Khương Tố Oánh dù đã thấy qua không ít chuyện đời, cũng không thể nào ngờ lại xuất hiện một cảnh tượng kinh hoàng như vậy, nhất thời sợ hãi không nói nên lời.
Cả phòng hỗn loạn, như gà bay chó sủa, chỉ có Liêu Hải Bình một vẻ bình tĩnh.
Hắn lấy một chiếc khăn, lau sạch m. á. u văng trên tay. Sau đó ngẩng đầu lên, trò chuyện với Khương Tố Oánh: "Gia phong không nghiêm, để cô thấy chê cười rồi."
Trên mặt đất, những thứ đỏ trắng chất thành một đống, mùi m. á. u vẫn còn xộc lên mũi, vậy mà hắn vẫn lịch sự chu đáo tiếp đãi khách, như thể không có chuyện gì xảy ra.
← Ch. 008 | Ch. 010 → |