Đừng có dịu dàng như thế…
← Ch.50 | Ch.52 → |
Lần thứ 3 quay, anh diễn đút lệch chỗ khác, nhưng đút được một lúc, lại ôm chầm lấy cô, vậy là cái phần đầu khấc màu đỏ hồng kia lại bị ép trực tiếp tiến vào, Diệp Phù bị ép cho quên cả lời thoại của diễn viên, câu đầu tiên kêu lên lại là Ảnh Đế.
Sầm Loan thấy cô gọi cũng trả lời lại.
Từ Đạo tức đến ném cả kịch bản xuống ngay tại chỗ.
Lần thứ 4, Diệp Phù cẩn thận đi cẩn thận lại, nhưng vẫn nói sai lời thoại.
Vừa rồi là lần thứ 5, cô hi vọng có thể khiến cho Từ Đạo vừa ý.
Bởi vì, chỉ cần đoạn vừa rồi qua được, thì nó chứng minh, bộ fiml đầu tiên cô đóng vai chính đã thành công quay xong tất cả các cảnh.
"Được, cảnh vừa quay được, không vấn đề gì, nhϊếp ảnh gia qua chụp vài tấm ảnh, còn nữa, cảnh vừa rồi ở phía sau ấy, chụp một bức ảnh ở xa để xem xem nào".
Từ Đạo nói xong, cả đoàn phim đều thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến đã xong hết rồi, mọi người trên mặt đều nở nụ cười vui vẻ.
Diệp Phù thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cười và dắt diễn viên nhí khi nãy.
Cô bé diễn viên nhí rất xinh xắn, mắt to, nhưng ánh mắt không đen lắm, nó có chút nhạt, nhìn lướt qua, thật sự có chút giống Ảnh Đế.
Cả hai cùng chụp một tấm ảnh.
Rồi lại bị kêu đi thay quần áo để cùng nhau tập trung cả đoàn chụp vài bức ảnh.
Sầm Loan vừa trang điểm lại xong, thì thấy Diệp Phù đi đến, nhìn cô cười.
Diệp Phù không thèm để ý đến anh, vì hành vi đầy bạo lực và to gan của anh lúc quay phim khi nãy.
Sầm Loan bĩu môi.
Chuyên gia trang điểm trang điểm lại cho Diệp Phù, trên người cô vẽ thêm vết thâm và cắn.
Cô vừa thay quần áo xong, đó là bộ đồng phục học sinh khi cô quay cảnh bị "trói".
Chỉ là lúc này bộ quần áo bẩn hơn, trên người lại vẽ rất nhiều vết tích, nó càng khiến cho gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô nhìn tội nghiệp và đáng thương hơn.
"Đường Cổ nằm trên đất, Dư Trì Bắc lấy tay nâng cằm cô ấy lên, đúng rồi... chính là như vậy, ánh mắt Đường Cổ, sợ hãi, đúng... mềm mỏng ra chút, yếu đuối... ánh mắt Dư Trì Bắc hung dữ lên chút đi.. , đừng có dịu dàng như thế...." Nhϊếp ảnh gia đứng ngoài chỉ đạo, Diệp Phù vốn đang yếu đuối mong manh, bị một câu cuối của anh ta làm cho bật cười.
Cô cười, Sầm Loan cũng không nhịn được mà cười theo.
Nhϊếp ảnh gia nhìn bọn họ qua ống kính, bộ dạng anh ta bất lực, "Anh Sầm, cô Diệp. Hai người đừng làm như chụp ảnh cưới có được không? Tôi là một nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp mà, hai người làm vậy, tôi mất việc chết đấy"
Diệp Phù bị anh ta nói đỏ cả mặt.
Sầm Loan nhướng mày, "Được rồi, lần chụp ảnh cưới tới anh đến chụp nha".
Diệp Phù kinh ngạc nhìn anh, cho rằng anh đang nói đùa mà thôi.
Nhϊếp ảnh gia cười ha ha, trong khi quay phim cũng có thể nhìn ra, hai người này có gì đó, nhϊếp ảnh gia vỗ ngực "Được luôn, cứ để cho tôi".
Sau khi hai người chụp ảnh xong, thì bên ngoài trời cũng đã tối.
Bởi vì bộ phim cũng đã quay xong, cảnh quay của tất cả cũng đã hoàn thành hết, vì vậy Từ Đạo đã đặt một bàn ăn, mời mọi người đi ăn một bữa.
Trong bữa ăn, có ai đó nhắn đến Tống Vũ.
Nói anh ta ngày hôm đó ăn uống xong thì không biết bị ai đánh cho một trận, nhập viện luôn.
Diệp Phù nghe xong thấy kì lạ, không biết anh ta đắc tội với người nào, mà làm sao lại bị đánh cho nhập viện luôn.
Mà nói đến cũng lạ.
Trước kia ông đạo diễn Trần có ý muốn dùng vài quy tắc ngầm với cô để thăng tiến cũng bị bắt vào đồn cảnh sát, mấy hôm trước cô bị Tống Vũ đe dọa thì anh ta cũng bị đánh cho nhập viện.
Diệp Phù cảm thấy, gần đây cô thấy bản thân cứ như có thần may mắn bên cạnh vậy.
Cô có uống chút rượu, nhưng rồi lại thành uống quá nhiều.
Bị Tiêu Hiểu Hồng đưa lên xe, cả người cô toàn mùi rượu, mặt đỏ ửng, mỉm cười suốt.
← Ch. 50 | Ch. 52 → |