Mưu kế ngu ngốc
← Ch.70 | Ch.72 → |
"Chủ tử..." Niệm Hạ chạy vào nội điện thở hổn hển, mặt mày thấp thỏm nhìn chủ tử đang uống canh dưỡng thai.
Quý U nuốt canh xuống, mắt mở to, không biết lại có chuyện gì làm Niệm Hạ hốt hoảng như vậy. Mấy ngày nay trong hành cung sóng yên bể lặng, biết được nguyên nhân mấy người đi du hồ bị phạt nên các phi tần khác đều thành thật đi dạo ở nội điện của mình, không hề chạy loạn. Xem thần tình của Niệm Hạ, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra...
Hứa ma ma đưa khăn tay cho chủ tử, trách cứ Niệm Hạ "Xảy ra chuyện gì, sốt ruột đến mức đánh mất quy củ. Để chủ tử dùng xong rồi hãy nói."
Niệm Hạ nghe vậy thì đành nuốt lời nói đang ở trong cổ họng xuống, giương mắt nhìn chủ tử chằm chằm.
Ai ở dưới ánh nhìn như vậy cũng đừng hòng ăn cho xong, Quý U cầm khăn tay lau miệng, "Nói mau đi, làm ta tò mò rồi thì sao có thể ăn tiếp được."
"Thẩm thường tại chết đuối dưới hồ Thái Dịch... Nô tỳ đi ngang qua nhìn thấy bọn thị vệ chẳng những vớt được thi thể Thẩm thường tại mà còn lấy được chiếc khăn tay mà mấy ngày trước chủ tử đánh mất. Nô tỳ sợ đến mức nhanh chóng chạy về đây, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Hứa ma ma nghe vậy thì nhíu mày "Ngươi hoảng cái gì? Cái gì mà phải làm thế nào? Chuyện này có liên quan gì đến chủ tử của chúng ta?"
"Nhưng tại sao khăn tay của chủ tử lại ở bên bờ hồ, mấy hôm trước nô tỳ tìm đâu cũng không thấy, nay lại xuất hiện ở đó, chẳng phải là làm cho người khác hoài nghi hay sao?" Lúc đưa đi giặt thì khăn tay của chủ tử đã biến mất, nàng trở lại tìm kiếm mà chẳng thấy, trên khăn tay còn thêu tên của chủ tử, Niệm Hạ rất quen thuộc với đồ của chủ tử, liếc mắt đã nhận ra khăn tay mà thị vệ cầm trong tay là của chủ tử."
Lúc quay về Niệm Hạ nhìn thấy Minh chiêu nghi, Vũ thục nghi đều đang ở đó, sợ giờ này Hoàng thượng và các phi tần khác cũng đều đến rồi, đến lúc đó làm sao mà giải thích được.
"Chủ tử đang mang thai, làm gì có khí lực làm mấy chuyện đó, hơn nữa không phải Thẩm thường tại đang bị cấm túc sao? Sao lại đến hồ Thái Dịch làm gì, dù sao đi nữa chuyện này cũng không liên quan đến chủ tử, không cần kinh hoảng." Ngoài mặt, Hứa ma ma thuyết phục Niệm Hạ, nhưng trong lòng cũng đang rất hoảng hốt, bên bờ hồ lại phát hiện khăn tay của chủ tử, tối qua Hoàng thượng lại quá bận nên không thể trở về, tránh không thoát phiền toái này rồi, rốt cuộc là ai hãm hại chủ tử?
Quý U thấy sắc mặt Hứa ma ma và Niệm Hạ vô cùng ngưng trọng, trong lòng nàng lại không thấy lo lắng, nàng không làm thì sợ cái gì?
Niệm Hạ và Hứa ma ma nhìn bộ dáng vô ưu vô lo của chủ tử thì cảm thán, quả là chủ tử không vội mà nô tỳ lại gấp.
"Phát hiện khăn tay của ta bên bờ hồ Thái Dịch thì đã sao? Hoàng thượng sẽ không tin vào điều đó, vì sao ta lại muốn đối phó Thẩm thường tại chứ?"
Niệm Hạ và Hứa ma ma còn chưa đáp lời đã nghe âm thanh thông báo của Tiểu Thịnh Tử.
Tiểu Thịnh Tử vào nội điện, thấy sắc mặt Tích chủ tử vẫn bình thường thì nhẹ nhàng thở ra.
"Hoàng thượng phái nô tài đến đón Tích chủ tử đến đình Thái Dịch, kiệu cũng đã chuẩn bị xong rồi."
Hứa ma ma nghe xong thì thả lỏng mày, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không hoài nghi chủ tử, nào có đạo lý ngồi kiệu đi thẩm vấn chứ.
--- -----Ta là đường phân cách chuyển đổi cảnh tượng------
Thích Bạch dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cung nữ đang quỳ.
"Nếu chủ tử của ngươi ra ngoài một mình thì tại sao ngươi không đi theo? Hơn nữa ngươi không biết chủ tử của ngươi bị cấm túc hay sao?"
Người đang quỳ run lẩy bẩy là cung nữ của Thẩm thường tại, chủ tử đối xử với nàng rất tốt, cái chết của chủ tử khiến nàng đau lòng không ít.
"Chủ tử không cho nô tỳ đi theo, chủ tử nhận được một tờ giấy bọc ngoài đá, đọc xong liền đi ra ngoài. Trước khi đi còn nói với nô tỳ là chủ tử chọc giận Hoàng thượng, bây giờ phải được người được sủng ái nhất nói tốt vài câu với Hoàng thượng thì mới có thể miễn nhận phạt."
Thích Bạch nghe vậy, cười lạnh "Ngươi dựa vào cái gì nghĩ rằng Tích tiệp dư sẽ thay nàng nói tốt vài câu?"
Mấy phi tần đứng phía sau day dứt, Hoàng thượng thẳng thắn thừa nhận người thật sự được sủng ái nhất là Tích tiệp dư sao?
"Chủ tử không có ý xấu gì, lúc bị phạt chủ tử chỉ ngồi thở dài cả ngày. Đến hành cung mà lại bị cấm túc ba tháng, chủ tử rất muộn phiền nên muốn nhận được sự giúp đỡ của Tích tiệp dư, chủ tử nói với nô tỳ là sau này sẽ không dám tranh sủng, chỉ muốn ở hành cung giải sầu mà thôi." Cung nữ đó tiếp tục dập đầu vài cái, khóc lóc "Chủ tử thật sự không có ý gì khác."
"Chiếu theo ý của ngươi là Tích tiệp dư phái người đưa tờ giấy cho chủ tử ngươi, muốn gặp mặt sao? Sau đó đẩy nàng xuống hồ Thái Dịch? Sau đó lưu lại khăn tay để mong người khác phát hiện ra nàng là hung thủ?" Thích Bạch giễu cợt.
Cung nữ còn chưa đáp lời, Vũ thục nghi đã mở miệng "Hoàng thượng, khăn tay cũng có thể là do Tích tiệp dư không cẩn thận nên đánh rơi."
Vừa dứt lời, Tình quý tần đã kín đáo kéo ống tay áo Vũ thục nghi liên tục, nhắc nhở nàng không nên nhiều lời.
Vũ thục nghi thấy sắc mặt Hoàng thượng ngày một trầm xuống, cuống quýt ngậm miệng, thầm mắng cái miệng của nàng.
"Thần thiếp nói bậy." Vũ thục nghi nói xong thì lui về phía sau vài bước, hận không thể chui hẳn vào trong đám người mà trốn.
Thích Bạch không trách phạt nàng, mà trả lời câu hỏi đó "Nếu Vũ thục nghi cho là Tích tiệp dư làm chuyện này, vậy thì phân tích cho trẫm nghe một chút, tại sao Tích tiệp dư lại làm như vậy đi?"
Vũ thục nghi chờ đợi ngày đêm để có thể nói chuyện với Hoàng thượng vài câu, lại không ngờ nội dung của cuộc đối thoại khác xa những gì nàng mong ngóng.
"Hoàng thượng, thần thiếp không hề nghi ngờ Tích tiệp dư, chung quy thì Tích tiệp dư cũng là người thiện lương, dễ ở chung, không quan hệ tốt với thần thiếp nhưng cũng không có xích mích gì. Nhưng hôm nay cung nữ này đã nói tờ giấy là của Tích tiệp dư, tại hồ Thái Dịch lại phát hiện khăn tay của Tích tiệp dư, khắp hậu cung này người có khuê danh "U" chỉ có mình Tích tiệp dư mà thôi. Chờ Tích tiệp dư tới chúng ta hỏi xem khăn tay này có phải của nàng hay không thì mọi chuyện liền sáng tỏ. Về phần tại sao nàng ấy đẩy Thẩm thường tại... Bởi vì vài ngày trước Thẩm thường tại đã khiêu vũ làm kinh động thánh giá..."
Cung nữ run run tiếp lời "Chủ tử không hề cố ý... Vì chuyện kinh động thánh giá mà hối hận mỗi ngày, đến khi nhận được tờ giấy thì không chút do dự đã đi tìm Tích tiệp dư. Hoàng thượng, cầu xin ngài làm chủ cho chủ tử, dù chủ tử làm sai, nhưng tội không đáng chết..."
Khóe môi Thích Bạch giật giật, ngoại trừ trước mặt Quý U, còn lại hắn không biết chữ "Nhẫn" viết như thế nào đâu.
Một cái chén trực tiếp bị ném xuống đất, "Ba" một tiếng làm các phi tần vội vàng thu hồi sắc mặt vì chính nghĩa, nhanh chóng cúi đầu.
Trong không khí quỷ dị này, Quý U ngồi kiệu, chầm chậm tiến đến.
Bởi vì trong đình đang thẩm án, nên lúc các nàng ngẩng đầu Tích tiệp dư đã xuống khỏi kiệu rồi.
Lòng Vũ thục nghi có chút khẩn trương, Hoàng thượng cho Tích tiệp dư đi kiệu đến, chính là tuyệt đối không tin nàng ấy làm ra chuyện này.
Sắc mặt Thích Bạch khá hơn rất nhiều, tiến lên vài bước đỡ Quý U vào đình ngồi.
Mấy người có phần chức cao hơn Quý U vẫn đang đứng, chỉ đành tiếp tục nén giận, tạm thời xem như là do bụng Tích tiệp dư rất lớn đi.
"Thần thiếp đến chậm..." Quý U thấy tất cả mọi người đều đông đủ, chỉ chờ người bị hiềm nghi là nàng, vì chuyện này mà bị mọi người chú mục, nàng cảm thấy có chút vi diệu. Nhìn chiếc khăn tay trên bàn, cái này đúng là của nàng rồi.
"Không sao, để cung nữ kia nói lại một lần là được."
Nghe thấy lời nói của Hoàng thượng, cung nữ đó chỉ có thể nói lại lần nữa mà thôi.
"Tờ giấy gì? Ở đâu? Ta muốn gặp Thẩm thường tại thì sao phải lén lút đưa tờ giấy, trực tiếp truyền nàng tới là được rồi. Ta đẩy nàng xuống hồ Thái Dịch mà còn để lại khăn tay, nhân chứng vật chứng đầy đủ, sợ người khác không biết ta làm sao? Huống chi bụng ta lớn như vậy, làm sao đẩy nàng?"
Chúng phi tần phản bác trong lòng, chuyện bị phát hiện thì tất nhiên là ngươi phải nói dối rồi.
Cung nữ nức nở nói "Chủ tử mang theo tờ giấy đi... Sợ là..."
Giấy ngâm trong nước cả một đêm, đừng nói chữ viết, đến tờ giấy cũng bị rã ra hết cả rồi.
"Ngươi không thấy nội dung tờ giấy sao? Trên đó viết gì?"
"Chủ tử không cho nô tỳ xem... Chỉ đọc rồi nói với nô tỳ là đi tìm Tích tiệp dư nương nương mà thôi. Tuy nương nương đang mang thai, nhưng làm loại sự tình này thì nương nương không cần tự mình động thủ." Cung nữ sợ run nhưng vẫn cố gắng trả lời.
"Làm càn! Còn chưa điều tra rõ sự tình mà ngươi dám hắt nước bẩn lên người Tích tiệp dư... Người đâu, mang nàng ta xuống!"
Quý U thấy Thích Bạch tức giận thì cuống quýt đặt tay lên tay hắn, Thích Bạch nhìn nàng, sắc mặt dịu đi rất nhiều.
Vũ thục nghi bày ra bộ dáng nói lời công đạo "Còn khăn tay thì sao? Không thể dùng tờ giấy làm chứng cớ được nữa, nhưng Thẩm thường tại đã nói với cung nữ thiếp thân thì chứng tỏ chuyện đó là sự thật. Huống chi còn phát hiện khăn tay của ngươi bên hồ Thái Dịch, kết hợp với tờ giấy thì rất khó làm người khác tin tưởng. Ta biết ngươi là người đang được sủng ái nhất, tất nhiên là Thẩm thường tại không thể uy hiếp được ngươi, nhưng không có nghĩa là ngươi không hận nàng."
Lúc này thống lĩnh thị vệ đã kiểm tra xong thi thể của Thẩm thường tại, thấy Hoàng thượng rõ ràng là đang bao che cho Tích tiệp dư thì đứng ra báo cáo "Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài vừa mới phát hiện trên người Thẩm thường tại có rất nhiều vết bầm, khóe miệng bị rách, chắc chắn là bị ván gỗ bịt miệng gây ra vết thương. Trên cánh tay có dấu vết giằng co, trong móng tay có chút da rách, chắc chắn là lúc còn sống đã xảy ra phản kháng kịch liệt. Tích tiệp dư đang mang thai, tất nhiên là không có khả năng tiếp xúc với Thẩm thường tại... Thần cho rằng nên kiểm tra xem trên người ai có vết thương, chiếu theo dấu vết là có thể điều tra ra hung thủ."
Thích Bạch gật đầu, mặt không thay đổi nói "Lời ấy có lý, chuyện này giao cho các ngươi, phi tần cũng phải tham gia kiểm tra, nếu sợ bất tiện thì trẫm phái đến mấy cung nữ. Bất kỳ cung nhân nào cũng phải để thị vệ điều tra, còn cung nữ này cứ giải xuống thẩm vấn, không màng sống chết."
Cung nữ cầu xin tha thứ, lại bị thị vệ che miệng kéo xuống.
Thích Bạch nhìn Quý U "Việc này có trăm ngàn kẽ hở. Trẫm nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng, trẫm chỉ không nghỉ ở An Hòa điện một đêm đã phát sinh ra loại chuyện này, xem ra sau này không thể rời khỏi An Hòa điện được rồi."
Trong lòng Quý U ê ẩm, cố ý ủy khuất trả lời "Thần thiếp đúng là gặp được trong họa có phúc."
Đáy mắt Thích Bạch vui vẻ "Ái phi nói đúng."
Nói xong Thích Bạch ôn nhu dắt tay Quý U, không coi ai ra gì ngồi lên kiệu rời đi.
Cứ như vậy bỏ lại ánh mắt ghen tỵ của nhóm phi tần ở phía sau.
Tình quý tần thở dài, mặc cho các nàng nói mỏi miệng, Hoàng thượng chỉ tin Tích tiệp dư.
Trên kiệu, Thích Bạch ôn nhu ôm Quý U an ủi, đột nhiên lại cúi đầu hôn lên bụng Quý U "Không làm các bảo bảo sợ hãi chứ?"
Quý U hôn hắn "Các bảo bảo có một phụ thân anh minh thần võ như chàng, đương nhiên là không thấy sợ hãi rồi."
"Vậy nàng thì sao?"
"Ai, ta chẳng những không sợ, còn cảm thấy rất hạnh phúc, ta chắc chắn là độc dược của chàng rồi."
Thích Bạch cười đến ánh mắt cũng híp lại.
← Ch. 70 | Ch. 72 → |