Bối rối
← Ch.45 | Ch.47 → |
Thích Bạch nhìn Quý U đang muốn đứng lên hầu hạ hắn thượng triều thì vội vã đem nàng nhét vào trong chăn "Nàng đừng dọa ta, nghỉ ngơi thật tốt, bằng không sau này ta sẽ ở lại Dưỡng Tâm điện ngủ." Thấy Quý U bĩu môi bất mãn, hắn lại dỗ dành nói "Thái y nói, ba tháng đầu mang thai phải hảo hảo dưỡng thai, nàng cũng muốn bảo bảo lớn lên thật khỏe mạnh đúng không? Nàng đau lòng vì ta, ta lại càng đau lòng cho nàng và hài tử của chúng ta."
Quý U miễn cưỡng gật đầu, Thích Bạch liền gọi Tiểu Thịnh Tử tiến vào, sợ nàng đổi ý. Vốn Tiểu Thịnh Tử cũng đang lo lắng Hoàng thượng để cho Tích chủ tử hầu hạ, lúc tiến vào nhìn thấy Tích chủ tử nằm trên giường mới cảm thấy an tâm, vừa thầm mắng bản thân nghĩ nhiều rồi, ở phương diện chiếu cố Tích chủ tử, Hoàng thượng chu đáo hơn bất cứ người nào.
Cung nhân phụ trách đem đồ rửa mặt chải đầu lên, Thích Bạch không để cho bọn họ hầu hạ, tự mình chải đầu rửa mặt, mặc y phục, long bào.
Nhìn tiểu nữ nhân đang yên lặng nằm trên giường ngắm hắn, Thích Bạch liền đi tới bên giường dặn dò "Ta đã phái người báo cho Hoàng hậu, nàng không cần đi Thừa Càn cung thỉnh an nữa, nàng cứ nuôi bản thân thật tốt, trở nên trắng trẻo mập mạp cho ta. Lúc nào hết bận ta sẽ về với nàng, cả ta và nàng đều không có kinh nghiệm, cung nữ bên người nàng cũng không hiểu rõ, ta sẽ phái một ma ma đến đây, không rõ chuyện gì thì nàng cứ hỏi nàng ta. Thân thể không thoải mái thì phải nói với ta, cũng lập tức sai người gọi thái y tới, ta đã lệnh cho thái y, ba ngày đến bắt mạch cho nàng một lần..."
Quý U thấy Thích Bạch trở thành một đế vương dong dài thì cười vui vẻ, lười biếng duỗi tay muốn được hắn ôm, thành công cắt đứt những lời còn chưa nói xong của Thích Bạch.
Thích Bạch cúi người ôm Quý U, oán thầm một câu nàng không có lương tâm, ta đây dong dài là vì ai chứ. Quý U hôn lên hai má của hắn, ghé vào bên tai hắn nói "Ta biết rồi, ta sẽ ngoan ngoãn chiếu cố bản thân, chiếu cố bảo bảo của chúng ta, ngoan ngoãn nằm nhớ chàng, chàng nhanh thượng triều đi, ta mệt rồi, chàng lại hôn ta đi..."
Thanh âm của nàng nhỏ dần rồi biến mất, Quý U đã chịu không nổi nằm ngủ rồi, Thích Bạch đau lòng nàng, cúi xuống hôn nàng vài cái rồi mới bước đi.
Hôm qua Thích Bạch nói muốn tấn thăng cho Quý U thành chính nhị phẩm quý cơ, nhưng Quý U nói nàng mới tấn thăng sáu cấp đã là quá đáng rồi. Hơn nữa lúc Hoa lương viện và Mộng lương đệ có thai cũng chỉ được thăng một cấp, Thích Bạch như vậy là quá thiên vị.
Quý U cảm thấy bây giờ phần vị là không quá quan trọng với nàng, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chỉ cần có Thích Bạch ở bên là quá đủ rồi. Tuy Thích Bạch bị Quý U thuyết phục, nhưng đáy lòng hắn vẫn để ý chuyện này, hắn muốn phong nàng làm phi, sau này đã nhượng bộ phong nàng làm quý cơ rồi, vậy mà nàng vẫn còn ngại như vậy là quá cao. Thích Bạch thở dài, mà thôi, chờ nàng sinh hạ hài tử thì hắn sẽ danh chính ngôn thuận phong nàng làm phi, đến lúc đó, đừng mong ai ngăn cản được hắn.
Về phần tại sao không giấu chuyện nàng mang thai là vì Thích Bạch cảm thấy không có gì quan trọng. Mùa xuân đến rất nhanh, trong cung sẽ tổ chức các loại hoạt động, chơi mã cầu, ngắm hoa, thưởng trà, tuyển tú, ... Các phi tần khác cũng bắt đầu có hành động, nói cho cả hậu cung biết Quý U có thai, để các nàng không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy U U của hắn.
Mà Quý U cũng có thể an nhàn ở Vĩnh Thọ cung dưỡng thai, những tháng đầu mang thai có triệu chứng rõ rệt nhất, choáng váng, mệt mỏi, ham ngủ, bụng chướng, ... Nghĩ tới những thứ thái y viết, Thích Bạch liền đau lòng không thôi, làm sao mà dám để Quý U dậy sớm mỗi ngày để đi thỉnh an.
Tiểu Thịnh Tử thấy Hoàng thượng đi đường mà vẫn còn chau mày, biết rõ đây là Hoàng thượng không yên lòng vì Tích chủ tử, nhưng mà nữ nhân nào mang thai cũng đều sẽ như vậy, ngài có gấp gáp thế nào thì cũng không giúp được gì mà!
Hôm nay không khí trong Thừa Càn cung vô cùng quỷ dị, lúc mới bắt đầu chỉ còn thiếu Tích tiệp dư chưa tới thì các phi tần đều có chút sung sướng khi người gặp họa, hận không thể khiến nàng đến trễ hơn nữa.
Ba người Tình quý tần đoán là do hôm qua Tích tiệp dư bị ngựa dọa sợ hãi nên hôm nay không đến, Hoàng hậu nhìn thần sắc khác nhau của các phi tần, chậm rãi lên tiếng "Trước mắt, Tích tiệp dư sẽ không đến thỉnh an một thời gian, sáng nay Hoàng thượng đã thông truyền cho bản cung một tin tức, Tích tiệp dư đang mang thai, thân thể không khỏe nên không thể đến thỉnh an."
Trong đầu từng phi tần đều vang lên tiếng ong ong cảnh báo, Tích tiệp dư có thai?
Tình quý tần xưa nay lạnh nhạt, chỉ có thể duy trì thần sắc trên mặt không biến đổi, lại không thể khống chế được sự run rẩy trong lòng. Ở kiếp trước, trước khi nữ nhân kia tiến cung thì chỉ còn có Mộng lương đệ mang thai, cái thai trong bụng Tích tiệp dư căn bản là không có tồn tại, nàng chắc chắn đã trùng sinh mà! Không lẽ sai rồi, nàng không gặp được nữ nhân kia sao?
Những người khác không suy nghĩ như Tình quý tần, Tích tiệp dư này được sủng ái chưa đủ hay sao, bây giờ lại còn mang hoàng tự.
Bất quá cũng có vài người lạc quan, Tích tiệp dư độc chiếm Hoàng thượng một thời gian không ngắn, có thai thì chuyện thị tẩm sẽ không có phần của nàng.
Hoàng thượng có thể sủng ái nàng nhất thời, nhưng mà có thể chịu đựng mười tháng sao? Đến thời điểm nào đó, Tích tiệp dư sẽ không còn là một nữ nhân yêu kiều nữa, nhìn Mộng lương đệ xem, mới có thai vài tháng đã trở thành một người mập mạp, sắc mặt ảm đạm, nữ nhân như vậy có thể khiến Hoàng thượng thích được sao?
Lúc vừa nghe được tin tức này, nhóm phi tần đã vô cùng ghen tức, nhưng nghĩ lại, đây cũng là cơ hội cho các nàng. Sắp đến lúc tuyển tú, thời điểm trăm hoa nở rộ, trong hậu cung có rất nhiều nữ nhân thiên kiều bá mị, mười tháng đủ cho Hoàng thượng đem Tích tiệp dư ném ra sau đầu, chỉ cần Hoàng thượng khôi phục những ngày mưa móc quân ân, các nàng liền có thể bay lên cành cao. Về phần hoàng tự, Tích tiệp dư có thể thuận lợi sinh ra hay không còn chưa biết trước được đâu.
Lục Hiền phi cười nói "Thật đáng mừng, Tích muội muội quả nhiên là người có phúc."
"Đúng a, xem ra lát nữa chúng ta phải tặng chút lễ vật chúc mừng cho Tích muội muội mới được." Từ lúc Lương chiêu viện bị đày vào lãnh cung, Trần Trang phi như thiếu đi nanh vuốt, tuy Vũ thục nghi cùng nàng có quan hệ khá tốt nhưng mà tìm một người không có đầu óc như Lương chiêu viện cũng không dễ dàng. Nàng châm ngòi thổi gió để Lương chiêu viện đi đối phó với Tích tiệp dư, đáng tiếc mệnh Tích tiệp dư quá lớn, không chết lại còn có khả năng rửa sạch hiềm nghi, hại nàng mất đi một người giúp đỡ.
"Trách không được, hôm qua, lúc ở bãi săn, muội muội có gặp Hoàng thượng mang theo Tích tiệp dư đến cưỡi ngựa, bất quá nháy mắt muội ấy đã bị Hoàng thượng nửa ôm rời khỏi bãi săn, muội muội nghĩ không lẽ muội ấy bị sợ hãi sao. Hôm nay nghe được lời nói của Hoàng hậu nương nương mới bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ như vậy thì hôm qua thật là mạo hiểm, chúng ta có nên đi thăm Tích muội muội không?" Vũ thục nghi nghĩ thông suốt chuyện hôm qua, quay sang nói chuyện với Tình quý tần.
Tình quý tần nghe Vũ thục nghi nói chuyện mới hồi phục lại tinh thần, gật đầu "Ta cảm thấy đợi cho Tích muội muội khỏe lên chúng ta hãy đi thăm, tránh va chạm, trước mắt cứ làm theo lời của Trang phi nương nương, tặng chút lễ vật là được rồi."
Hoàng hậu không để ý đến bộ dáng lời nói không giống suy nghĩ trong lòng của các nàng, "Được rồi, muốn tặng lễ chúc mừng thì tặng đi, muốn đi thăm Tích tiệp dư cũng được, bất quá hoàng tự là quan trọng, các ngươi chú ý chút."
Hoàng hậu biết rõ lời nói suông thì không có tác dụng gì, nhưng lời này vẫn phải nói.
Đợi mọi người đều rời đi, Lý ma ma nhìn Hoàng hậu đang thờ ơ muốn vào nội thất nghỉ ngơi, dò hỏi "Nương nương, bước tiếp theo chúng ta làm sao?"
"Nếu Mộng lương đệ chịu chủ động đến tìm bản cung, bản cung sẽ giúp nàng bảo trụ cái thai trong bụng, nàng cũng biết chính nàng không thể nuôi hoàng tự được. Về phần Tích tiệp dư, ngươi cảm thấy nàng cần dựa vào bản cung sao? Người tuổi trẻ khí thịnh, không vấp ngã một lần thì không biết đau, cứ để các nàng đấu với nhau đi. Đợi lát nữa bản cung tỉnh dậy thì mang danh sách tú nữ đến cho bản cung xem xét. Còn nữa, nhớ ban thưởng cho Tích tiệp dư."
Không tới buổi trưa, toàn bộ phi tần hậu cung từ lớn đến bé, cho tới nô tài, không người nào không biết chuyện Tích tiệp dư nương nương mang thai. Người trong triều đình cũng có những luồng tin tức riêng nên đương nhiên cũng biết được. May mắn là không có tin tức tấn thăng, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, nếu Tích tiệp dư tiếp tục thăng lên mấy cấp thì bọn họ không biết nên phản ứng ra sao, có thể thấy Hoàng thượng không vì nàng mà làm loạn quy củ.
Thời điểm Tình quý tần trở lại Cảnh Nhân cung, nàng cho cung nhân lui hết ra ngoài, tâm phiền ý loạn lôi từ dưới giường một cái hộp gỗ nhỏ bị khóa, cái hộp rất nhỏ, Tình quý tần lấy chìa khóa, mở ra lấy một bản tập. Sau khi trùng sinh nàng sợ mình sẽ quên một số việc nên tập trung nhớ kỹ rồi viết vào bản tập này.
Nàng lật qua lật lại, gần như toàn bộ bản tập đều viết tên của nữ nhân kia - Lục Nhạc Dao! Tình quý tần vẫn luôn biết ý nghĩa của việc mình trùng sinh, nàng phải ở bên cạnh Hoàng thượng đến cùng, nàng muốn Lục Nhạc Dao quỳ rạp dưới chân mình, nàng muốn hủy diệt hết tất cả mọi thứ của Lục Nhạc Dao, nàng muốn sinh một hài tử thuộc về nàng và Hoàng thượng!
Bởi vì Tích tiệp dư mà nàng không thể tĩnh tâm lại, biến cố như vậy nàng không có cách nào bỏ qua.
Chẳng lẽ Tích tiệp dư cũng trùng sinh? Tình quý tần tự nói với mình không nên hoảng loạn, Tích tiệp dư trùng sinh thì đã sao, sự tình sau này nàng ta cũng đâu có biết, bất quá là do nhìn thấu mánh lới của tỷ tỷ nàng ta mà thôi, cũng biết lấy lòng Hoàng thượng. Đợi đến lúc Lục Nhạc Dao vào cung, không biết Tích tiệp dư sẽ chết như thế nào dưới tay nữ nhân ngoan độc đó. Tình quý tần không có sống sót đến cuối cùng, nàng không biết ai sẽ kế thừa hoàng vị, nhưng nàng tin tưởng Lục Nhạc Dao chính là người chiến thắng.
Tình quý tần nhìn bản tập trong tay, chậm rãi bình tĩnh trở lại, còn một tháng nữa là có thể nhìn thấy nữ nhân đó rồi.
Trong Thúy Ngọc cung, Mộng lương đệ nghe được tin tức Tích tiệp dư có thai thì trầm mặc một chút, thật là không công bằng, đều mang thai hoàng tự, nhưng lại phân biệt cao thấp rõ rệt như vậy! Nếu không phải lần trước thiếu chút nữa đã bị đẻ non, nàng nghi ngờ Hoàng thượng cũng sẽ không liếc nhìn nàng một cái.
Nàng nhìn chính mình trong gương, gương mặt tiều tụy, dáng người mập mạp, vì đứa nhỏ này nàng đã bỏ ra quá nhiều, nhưng hết thảy đều xứng đáng.
Trước khi đi cầu kiến Hoàng hậu, Mộng lương đệ vẫn luôn thấp thỏm, khủng hoảng, không cam lòng, nhưng cuối cùng nàng vẫn đi. Lúc trước suýt chút nữa đẻ non đã khiến nàng suy nghĩ rõ ràng, chỉ cần có thể thuận lợi sinh ra đã là rất tốt. Sau chuyện của Hoa lương viện, nàng càng khẩn cấp mong đi gặp Hoàng hậu. Mộng lương đệ sợ nàng không đảm bảo được an toàn của đứa bé, đến cùng nàng chỉ cần nó thôi, phần vị không là gì cả. Nàng không phải là người ngu xuẩn như Hoa lương viện, Tích tiệp dư được sủng ái thì đã sao, trong hậu cung người lớn nhất vĩnh viễn là Hoàng hậu.
Bất luận nàng sinh hạ công chúa hay là hoàng tử, đó đều là trưởng tử, trưởng nữ của Hoàng thượng, thân phận này của nàng sẽ giúp nàng sống tốt trong hậu cung. Dù không bằng Tích tiệp dư nhưng nàng cũng sẽ không cần e ngại nàng ấy.
Nếu hài tử của nàng có thể sống dưới danh nghĩa của Hoàng hậu nương nương thì càng hoàn mỹ, Mộng lương đệ sẽ không hối hận vì quyết định của mình, nàng càng nghĩ lại càng thấy tốt.
Trong Vĩnh Thọ cung Quý U đang ngủ rất say, Niệm Hạ chỉ đánh thức nàng một lần để ăn sáng, sau đó nàng liền ngủ tiếp.
Chờ nàng tỉnh lại thì đã đến giờ dùng ngọ thiện, Quý U nghĩ nghĩ, chẳng lẽ vừa mới mang thai đã muốn trải nghiệm phương thức sinh hoạt của một loại động vật nào đó hay sao? Ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn...
← Ch. 45 | Ch. 47 → |